Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc
Bố tôi mất khi tôi vừa tròn 7 tuổi, dù lúc đó tôi chưa đủ khôn lớn để cảm nhận nỗi đau ấy, nhưng tôi cũng phần nào hiểu rằng từ đây mình sẽ không còn bố bên cạnh nữa. Mẹ đã vật vã đau đớn biết bao nhiêu… nhưng cuối cùng mẹ đã nén đau thương lại để chăm sóc cho mẹ chồng và hai chị em tôi.
Ngày ấy nhà tôi rất nghèo, một mái nhà tranh vách đất, thời buổi khó khăn, nền kinh tế đất nước vừa chuyển từ bao cấp sang xã hội chủ nghĩa. Mẹ tôi một mình vất vả xoay xở sớm hôm để lo cho gia đình. Ban ngày mẹ lo việc cơ quan, cứ khi nào rảnh là mẹ lại tranh thủ làm ruộng vườn, chăn nuôi… miễn sao có thêm thu nhập. Tôi không thể kể hết những tháng ngày vất vả những khó khăn nhọc nhằn, những đắng cay, những hờn ghen, đố kỵ của cuộc đời, những gánh nặng trên đôi vai bé nhỏ, đôi tay đã chai sạn đi vì sương gió, bao vất vả làm mẹ tê tái, biết bao nhiêu giọt nước mắt tủi hờn mà mẹ đã phải trải qua. Ngày ấy như có một sức mạnh vô hình nào đó mà mẹ đã vượt qua những tháng khó khăn ấy.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chị em tôi giờ đã lớn khôn, và đều được mẹ dạy dỗ nên người, bao năm qua mẹ vẫn đi về lặng lẽ như một cái bóng, mỗi khi có cơn gió mang cái lạnh đầu mùa tràn về lòng mẹ lại càng lạnh hơn, mẹ cũng cần lắm chứ một vòng tay ấm áp, một bờ vai dịu dàng để mẹ tựa vào mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống hay đơn giản chỉ để mẹ cảm thấy bớt cô đơn hơn, mẹ cũng là phụ nữ như bao nhiêu người phụ nữ khác. Nhưng mẹ đã hy sinh hạnh phúc riêng của mình mà ở vậy nuôi bà và hai chị em tôi, mẹ sợ hai chị em tôi sẽ khổ khi mẹ đi thêm bước nữa… có những nỗi đau mẹ giữ cho riêng mình.
Ngày chị tôi lấy chồng có lẽ là ngày vui nhất trong cuộc đời mẹ kể từ khi bố mất, mẹ vui vì chị đã trưởng thành, vui vì chị lấy được người chồng tốt, và mẹ vui hơn cả khi chị lấy chồng trong làng, ở gần mẹ. Mặc dù tôi là con trai nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy khó xử về mẹ mình, mẹ rất tâm lý, mẹ luôn chăm sóc, dạy dỗ, chỉ bảo cho tôi tất cả, mẹ đảm nhận luôn cả vai trò của một người bố, nhưng đã không ít lần tôi làm mẹ buồn, mẹ khóc, mẹ lo lắng. Tôi còn nhớ năm tôi 23 tuổi tôi đã đua xe cùng bọn bạn và rồi bị tai nạn, một tai nạn khủng khiếp, tôi đã đâm vào ô tô và văng ra mấy mét, ai chứng kiến cảnh đó đều nghĩ rằng tôi không thể qua khỏi, may mà mẹ nhanh trí chuyển tôi xuống Hà Nội ngay, những ngày tháng trong bệnh viện mẹ luôn túc trực ở bên chăm sóc tôi, động viên, an ủi tôi, đã bao đêm mẹ đã không ngủ được vì lo lắng, tóc mẹ đã có thêm những sợi bạc, khuôn mặt mẹ gầy và xanh hơn, đặc biệt là đôi mắt mẹ trũng sâu vì mất ngủ, vì đã cạn khô những giọt nước mắt, tôi biết mẹ sợ mất tôi, mất đứa con mà mẹ còn quý hơn cả mạng sống của mình, lúc ấy tôi thực sự hối hận và thấy thương mẹ vô cùng. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng không bao giờ làm mẹ phải buồn và khóc nữa. Sau những tháng ngày miệt mài điều trị, cuối cùng tôi cũng dần bình phục và đã được xuất viện. Từ ngày ấy đến giờ, tôi đã sống có trách nhiệm hơn, đã không còn làm mẹ buồn phiền hay lo lắng nữa.
Video đang HOT
Giờ đây tôi đã có một công việc ổn định, mẹ đã không còn vất vả nhiều nữa, gia đình tôi đã xây được một ngôi nhà khang trang, tất cả là do sự khéo léo thu vén của mẹ, tôi thực sự khâm phục và tự hào về mẹ, vì ở vào hoàn cảnh của mẹ mấy ai làm được như vậy.
Một năm sắp qua đi và một mùa xuân mới lại về, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hy vọng cho một năm mới, mong cho mẹ sẽ luôn luôn mạnh khỏe, gia đình tôi luôn được sum vầy hạnh phúc để đón một cái tết vui vẻ và an lành.
Theo VNE
Sốc khi thấy tin nhắn của chồng với gái gọi
Khi tôi hỏi thì anh nói gọi hộ cho hội CLB Thể thao, nhưng mới chỉ hỏi mà chưa 'dùng.
Tôi cũng như bao phụ nữ khác, đến tuổi lấy chồng rồi sinh con. Hiện tôi có một con trai, một con gái rất xinh và đáng yêu. Nhưng không may, tôi đã lấy một người chồng lệch với tôi về mọi mặt và đặc biệt anh ta thường xuyên cặp kè với cave, bỏ nhà đi hàng tháng trời. Vì vậy mà tôi đã ly hôn.
Tôi và hai con sống trong căn nhà của bố mẹ tôi mua cho ba mẹ con. Tôi đi làm và tạm đủ để nuôi nấng cả hai cháu... Và chính tôi là tác giả bài viết đã được các độc giả giúp đỡ để giúp tôi tiến tới quyết định ly hôn - giải thoát cho 3 mẹ con tôi cách đây gần không lâu.
Sau đó tôi quen anh - một người đàn ông đã có vợ và con. Vợ chồng anh chỉ sống trên danh nghĩa còn họ đã ly thân. Tôi không hề muốn là kẻ phá vỡ hạnh phúc của gia đình họ nhưng bỏ qua rất nhiều người theo đuổi, tôi lại lựa chọn anh.
Từng vấp trong tình cảm nên tôi biết những con người kia chỉ yêu và để đạt được mục đích "giường chiếu" mà thôi. Còn với anh - người mà tôi chọn lại yêu thương và xót thương con tôi vô cùng, lo lắng chạy đôn đáo khi bố tôi lâm bệnh nặng... nhưng kinh tế chúng tôi không phụ thuộc vào nhau vì nhà ngoại tôi khá giả - lo được cho cuộc sống của ba mẹ con tôi và tiền lương tôi làm 15triệu đồng/tháng. Chúng tôi hợp nhau từ trò chuyện, bàn công việc, món ăn và cả chuyện "chăn gối".
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Tôi là người phụ nữ khá xinh, nội trợ giỏi, chăm lo cho gia đình chồng con (tôi gọi anh ấy là chồng và ngược lại). Những tưởng ông trời đã lấy đi cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi thì sẽ cho tôi được một góc hạnh phúc bên anh ấy. Vậy mà hôm qua tôi đọc được tin nhắn trong điện thoại của anh và người bạn về giá cả gái gọi là 1 triệu. Thậm chí có cả số điện thoại và tên cô gái ấy.
Khi tôi hỏi thì anh nói anh gọi hộ cho hội CLB Thể thao bởi anh có tham gia CLB đó, nhưng mới chỉ hỏi mà chưa "dùng". Tôi đã rất sốc..., sốc thật sự và đau thêm lần nữa. Anh thanh minh và nói khẳng định anh không chơi bời nhưng tôi thì mông lung quá! Dù tôi là người quyết định bỏ chồng cũ, nhưng nếu không có anh cứu tôi khi tôi gục ngã trong cuộc hôn nhân đầu thì đâu còn tôi đến ngày hôm nay để nuôi hai con. Vậy mà đến anh còn lừa dối tôi thì liệu còn có ai để tôi tin rằng họ sẽ yêu tôi và thương con tôi thật sự được.
Ông trời ơi! Người thử thách con nhiều quá. 9 năm cho cuộc hôn nhân đầu và gần ba năm cho cuộc sống con đang sống. Mong mọi người hãy bớt chút thời gian giúp cho tôi và hai con tôi lời khuyên. Có phải anh ấy lừa dối tôi không?
Theo VNE
Vì sao anh ấy bỏ tôi? Tôi và anh ấy là bạn học trung học. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường gần 5 năm, chúng tôi lại trở thành vợ chồng. Chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm với 2 mụn con, trai có gái có, nhà cửa đàng hoàng. Tuy nhiên, sau gần 10 năm chung sống, anh ấy chợt nhận ra rằng tôi không...