Ai bỏ tôi thì bỏ, tôi chẳng bỏ cô nào
Một bên là vợ, một bên là cô gái mới mẻ, tôi cũng đắn đo lắm. Tôi và cô gái ấy cũng thử chia tay chia chân mấy lần nhưng y như có ma lực vậy, và cuối cùng tôi chọn giải pháp ai bỏ tôi thì bỏ, chớ tôi chẳng bỏ ai.
Thật sự tôi cũng là một người đàn ông đúng “chuẩn men” mà các bà, các chị em dễ dàng đỗ gục đây. Tôi cao ráo, không đẹp trai lắm nhưng có duyên, và giả nai thì tuyệt đỉnh. Tôi cũng từng có vợ và con, nói chung hai vợ chồng tôi chẳng có gì để than phiền. Tôi ra ngoài đường với cái mác là một dân trí thức, có nghề nghiệp đang hot, mặc dù t.iền kiếm được mỗi tháng chẳng khi nào qua con số chục triệu. Với khoản t.iền như vậy, tôi nghĩ mình chẳng bao giờ dại dột ngoại tình làm gì vì khả năng kinh tế làm sao nuôi nổi vợ con và bồ nhí .
Nhưng cái sự đời ai nói trước được. Tôi lúc đầu chỉ nghĩ vui chơi tí tẹo thôi, chả c.hết ai, vợ nhà cũng không biết, miễn là ăn vụng phải chùi mép cho kỹ. Tôi dối cô gái ấy là mình chưa vợ, và độc thân chính hiệu. Vì nói thật ra chưa bao giờ vợ đòi tôi đưa hết t.iền lương, cũng như vợ theo dõi coi tôi đi đâu, vợ luôn nói tin tưởng tôi tuyệt đối.
Thế là tôi rảnh rang, tha hồ tung tăng và đi nhà nghỉ hú hí với em. Nói thật con gái bây giờ dễ tin người quá. Khi em trao tôi tất cả thì mới lộ ra việc tôi có vợ. Tôi cũng bối rối không biết tính sao. Nhưng thôi kệ, tới đâu thì tới.
Một ngày vợ biết được chuyện tôi &’ăn vụng’, nhìn vợ đau khổ tôi cũng áy náy vô cùng, nhưng một bên là vợ, một bên là cô gái mới mẻ, tôi cũng đắn đo lắm. Tôi và cô gái ấy cũng thử chia tay chia chân mấy lần nhưng y như có ma lực vậy, và cuối cùng tôi chọn giải pháp ai bỏ tôi thì bỏ, chớ tôi chẳng bỏ ai.
Vợ tôi cũng cố gắng thay đổi nhiều, tôi biết, nhưng sau hơn hai năm cứ nhùng nhằng mãi. Vợ và người tình, cuối cùng tôi thấy tội cho người tình quá. Và nếu chọn vợ, tôi sẽ làm đau khổ cả vợ và cô ấy vì vợ nói tha thứ nhưng liệu cô ấy có chịu đựng mãi được không. Nếu chọn cô ấy, tôi chỉ làm đau có mỗi vợ và con thôi, như vậy an toàn hơn và có lợi hơn nhiều. Tôi đ.âm đơn ly dị vợ.
Video đang HOT
Cầm tờ quyết định ly dị trên tay, tôi mừng như thoát nợ. Dù sao tôi cũng không phải gánh trách nhiệm nuôi con, tôi không chu cấp gì cho con cả vì vợ là người đầy tự trọng và cả tự ái.
Tôi cũng xác định nếu con ở với vợ thì cô ấy tự lo lấy, tôi không quan tâm, vả lại, vợ tôi là người dạy con rất tốt nên tôi không thấy lo lắng gì. Chi phí để bỏ vợ cũng chẳng nhiều, chỉ có một trăm ngàn, và chừng hai lần đi lại bên tòa. Tôi cũng không ngờ li dị lại dễ đến vậy.
Tôi bây giờ cũng chẳng có t.iền bạc hay nhà cửa gì, vì thật ra nhà cửa trước đây là của nhà vợ lo cho cả, nên tôi không thể chia chác. Mặc dù tôi thấy nhà vợ như vậy là quá tính toán với tôi nhưng dù sao tôi cũng chẳng lỗ lãi tẹo nào. Vì giờ đây, tôi sẽ cưới cô gái ấy làm vợ, sẽ có người tiếp tục lo lắng, chăm sóc tôi, mà tôi chả phải tốn nhiều công sức gì .
Cô gái sắp cưới của tôi cũng có công việc tốt và cô ấy cũng chả đòi hỏi gì vì dù gì cô ấy cũng có t.uổi, chỉ nhỏ hơn vợ vài t.uổi thôi và cũng là người của tôi rồi mà. Vậy mới thấy đời nay các cô gái có học thức, cũng trẻ đẹp nhưng sẵn sàng nhân danh vì tình yêu dể dàng trao thân, yêu mà không tìm hiểu họ có gia đình hay chưa, không đòi hỏi gì dữ dội lắm nên đàn ông chuẩn men như tôi không cần giàu có vẫn có thể ngoại tình dễ dàng và chẳng thiệt tẹo nào .
Do đó các bà, các chị em đừng vội trách chúng tôi, bởi căn bản, bản chất đàn ông chúng tôi là những thợ săn chính hiệu. Và nếu không có đàn bà dễ dãi, cả tin thì thử hỏi chúng tôi ngoại tình với ai? Và dù sao tôi vẫn là người được lợi nhiều nhất trong mối tương quan này vì không có vợ này, tôi sẽ cưới người tình khác làm vợ mà thôi. Tốt nhất, các bà nên giữ chồng, giữ thật chặt, đừng để họ tuột khỏi tay mình, ra bên ngoài. Chắc chắn sẽ có bẫy giăng sẵn.
Theo Khám Phá
Bạn trai cũng bỏ tôi vì… nghèo
Anh đã phụ tình tôi, lẳng lặng bỏ đi không một lý do, không một lời từ biệt.
Đọc chủ đề này tôi lại nghĩ về chuyện quá khứ của mình. Cách đây 7 năm, tôi cũng có một tình yêu đẹp kéo dài 3 năm với một người bạn cùng quê. Chúng tôi cùng lớn lên trong cảnh nghèo khó ở một vùng trung du, và cùng ra Hà Nội học đại học, rồi chúng tôi yêu nhau.
Tình yêu thời sinh viên đẹp và trong sáng vô cùng, chúng tôi hứa hẹn với nhau sẽ làm đám cưới sau khi ra trường, nhưng rồi mọi chuyện lại không như lời hẹn ước, anh đã phụ tình tôi, lẳng lặng bỏ đi không một lý do, không một lời từ biệt.
Bao nhiêu lần tôi hẹn gặp anh để tìm một lý do nhưng anh đều từ chối, anh bảo "Duyên chúng ta chỉ có thế thôi". Cho đến bây giờ tôi vẫn ấm ức vì điều đó, thà rằng anh cứ nói rằng vì tôi nghèo, gia đình tôi không có ai giúp đỡ, lấy tôi anh sẽ không được nhờ vả,... đằng này anh chỉ im lặng.
Ít lâu sau anh cưới vợ, cô gái ấy trước đây chẳng xa lạ gì với tôi và anh. Cô gái ấy cũng kém tôi về học thức, sắc đẹp, nhưng có một thứ cô ấy hơn tôi đó là được sinh ra trong một gia đình giàu có ở một thành phố lớn, chứ không xuất thân từ nông thôn nghèo hèn như tôi và anh.
Lấy cô ấy, anh sẽ được bố mẹ vợ lo cho đủ thứ, lại được sắp xếp công việc ở Thủ đô, điều mà anh và bố mẹ anh luôn mơ ước từ khi bước chân vào cổng trường đại học.
Đám cưới của anh và cô gái ấy diễn ra đã được hơn 6 năm rồi, nhưng tôi không bao giờ quên ngày hôm đó. Cái ngày tôi đã khóc thật nhiều, khóc vì hận anh, vì thương cho số phận nghèo của mình để bị người ta phụ bạc.
Nhưng cũng chính từ cái ngày hôm đó, tôi hiểu rằng anh là một người đàn ông không đáng để tôi yêu, không đáng để tôi khóc, anh không xứng đáng với tình yêu của tôi đã dành cho anh.
Tôi cố quên anh đi, lao đầu vào công việc và may mắn đã đến với tôi, tôi đã gặp được người đàn ông của đời mình. Người đàn ông ấy cũng xuất thân từ quê nghèo, khi cưới nhau chúng tôi chẳng có gì ngoài tình yêu và sự tôn trọng dành cho nhau.
Đến bây giờ, sau 4 năm làm đám cưới, cuộc sống có ổn hơn nhưng chúng tôi vẫn đi thuê nhà để sống, có điều, tôi chưa bao giờ cảm thấy ân hận vì đã lấy anh. Anh bảo với tôi, 10 năm sau đám cưới anh sẽ mua cho mẹ con tôi một ngôi nhà, và tôi tin vào điều anh nói.
Còn người cũ của tôi, sau khi làm đám cưới với cô gái kia, anh ta lại thường xuyên liên lạc với tôi, dù tôi chẳng bao giờ đáp lại. Cho đến tận bây giờ, anh ta vẫn tìm cách liên lạc với tôi, tôi cứ tự hỏi lòng mình vì sao lại thế. Phải chăng sống với một người vợ không có tình yêu, anh ta cảm thấy thiếu hạnh phúc? Nếu là như vậy tôi cảm thấy thương hại cho anh ta.
Theo Đất Việt
Tiêu t.iền của chồng nhục nhã lắm Nghỉ việc ở nhà trông con, không kiếm ra t.iền, chồng coi tôi là loại ăn bám, vô tích sự... Hân ơi, từ câu chuyện của tôi, tôi khuyên Hân đừng bao giờ nghe theo lời chồng chấp nhận nghỉ việc ở nhà chăm con. Tôi và chồng tôi cưới nhau năm tôi 24 t.uổi, lúc ấy tôi có công việc đoàng hoàng...