Ai bảo “mất trinh” là hư?
Thế nào là hỏng? Hỏng vì lẽ gì? Hỏng là các cô đã chẳng may không còn giữ “miếng thịt thừa” đấy và hỏng vì lẽ các cô dám…to gan vượt quyền các cụ đã dạy phỏng?
“Sex hay không sex trước hôn nhân” luôn là một chủ đề nóng và dư luận sẽ còn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này cho đến khi nào, người ta có thể ban hành được một luật lệ chính đáng hay có sự phân định thắng thua rõ ràng. Nhưng vì lẽ gì lại khiến một nhu cầu rất cơ bản của con người cần phải được gắn vào những luật lệ hay có một kết quả “ăn thua đủ” thì người ta mới dừng lại việc phán xét những cô gái (chỉ nói riêng ở phương Đông thôi nhé) dám để bản năng lấn át lý trí? Tôi không biết nhưng dư luận thì biết rất rõ. Vì một lẽ muôn đời, phụ nữ sinh ra là để giữ mình cho một chuyện tình hoàn hảo.
Lại nói, không biết từ bao giờ – cái định nghĩa tình yêu hoàn hảo là cần phải giữ đến phút cuối cùng mới được hiến dâng đã được tiêm nhiễm vào đầu của mỗi cô gái, từ thế hệ này sang thế hệ khác như một thứ “kinh nghiệm gia truyền” quý hóa lắm, đến mức – người mẹ nào cũng phải tính toán, băn khoăn không biết sẽ phải nói gì với con gái của mình khi nó bắt đầu dậy thì.
Thế là những chuyện tức cười, cười ra nước mắt bắt đầu xảy ra ở những “bài học giới tính” trong gia đình người Việt, cũng chỉ vì bố mẹ thì ngại ngùng chẳng dám “thẳng toẹt” hết ra mà phải úp úp mở mở để cuối cùng – con cái của họ vì thiếu hiểu biết mà gây ra bao nhiêu chuyện đau lòng chẳng đáng. Người ta vẫn tin rằng cái trái cấm ấy chỉ có giá khi nó trải qua đủ sóng gió bão táp và được chờ đợi cho đến tận giây phút thiêng liêng cuối cùng của đêm tân hôn và những cô gái với “miếng thịt thừa” được giữ như vàng ấy là những cô gái đức hạnh bậc nhất, đáng làm vợ, làm mẹ bậc nhất. Còn lại thì… hỏng cả!
Mà thế nào là hỏng? Hỏng vì lẽ gì? Hỏng là các cô đã chẳng may không còn giữ “miếng thịt thừa” đấy và hỏng vì lẽ các cô dám…to gan vượt quyền các cụ đã dạy phỏng? Cũng đúng đấy, xưa nay – người Việt mình vẫn dạy con cái ngoan ngoãn là phải vâng lời cha mẹ, ông bà như một cỗ máy, đặt đâu phải ngồi đấy. Nên cái “miếng thịt thừa” ấy mà, chưa đến tuổi được phép… “thủng” là đừng có tự ý “thủng” đấy. Mà có “thủng” cũng phải chọn mặt gửi vàng, chọn đến tận cái giây thiêng liêng nhất thì mới toàn vẹn nhân phẩm.
Nhưng thay vì dạy dỗ con cái của mình kỹ năng để đối mặt và tự quyết định, kỹ năng để biết xử lý với mọi việc tránh để lại hậu quả đáng tiếc thì chính sự phân biệt sai lệch trong việc giữ gìn một thứ thuộc về giới tính, chúng ta đang để các bé gái thiếu đi sự tự tin với mỗi chọn lựa của mình. Những định nghĩa về sự buông thả được áp đặt vào cuộc sống của phụ nữ Việt như một lời tuyên án đánh vào lòng tự trọng và kiêu hãnh của họ.
Video đang HOT
Sex vì tình yêu là một điều cao cả, cho dù sau khi chọn lựa nó – người ta có thể hạnh phúc hay khổ đau thì những gì đã trải qua đều sẽ là một quyết định chính đáng cần được tôn trọng trong cuộc đời. Quyết định trước sự trưởng thành của bản thân luôn là một điều khó khăn và có thể sẽ gặp phải vô vàn những phản đối – nhưng bạn trẻ ạ, tình yêu là cảm xúc không thể dùng lý trí để phân tích vì thế những đúng sai trong cuộc đời đều chỉ là tương đối mà thôi.
Thay vì chỉ trích về việc “sex trước hôn nhân” là hư hỏng, tôi muốn nhắc nhiều đến việc chịu trách nhiệm trước cuộc đời mình để chọn “sex với người mình yêu” một cách an toàn và hiểu biết.
Trưởng thành có nhiều điều để cô đơn, để đánh đổi. Một trong những điều đáng để đánh đổi nhất là việc chúng ta vứt bỏ đi sự ràng buộc của miệng đời mà can đảm và thành thật với mọi điều mà ta yêu thích.
Những giá trị mà “miếng thịt thừa” kia đem lại kia chưa bao giờ là thước đo đảm bảo cho hạnh phúc của người phụ nữ. Nên đừng bao giờ tin rằng, khi mình không còn nữa thì điều đó sẽ là cái tội với người mình yêu và cũng đừng bao giờ cảm động trước việc coi sự tha thứ là một “ân huệ” cao cả mà người đàn ông ban phát cho người vợ không còn trinh tiết nữa của anh ta. Tôi không cho rằng, “sex hay không sex trước hôn nhân” ở phụ nữ là sự bất công cần được bình đẳng, bởi vì đơn giản, chúng ta chỉ cần thành thật với cảm xúc của mình mà thôi!
Theo VNE
Tiền đem nuôi gái có đòi được chăng?
Lần nào bên nhau em cũng nũng nịu khẳng định tình yêu của em với tôi, nhưng em rất khéo léo để giữ khoảng cách an toàn mỗi khi chúng tôi gần gũi bên nhau.
ảnh minh họa
Em nói em còn phải học và muốn giành điều đó cho ngày trọng đại khi chúng tôi chính thức nên vợ nên chồng.
Hình như tôi vô duyên hay sao mà suốt 4 năm đại học, rồi tiếp 3 năm đi làm, đến khi đã 25 tuổi mà tôi vẫn chưa kiếm nổi cho mình một mối tình để vắt vai.
Xét tổng thể thì cũng không phải tôi xấu trai đến độ phải ế vợ. Vậy thì lý do duy nhất mà các em không muốn yêu tôi có lẽ chỉ vì tôi nghèo, ở trọ suốt từ thời sinh viên đến tận khi đi làm. Buồn nhưng biết thực lực của mình, tôi quyết chí phấn đấu làm việc, tiết kiệm và dành dụm để hy vọng một thời gian không xa có thể mua được một ngôi nhà nhỏ. Có nhà rồi, chắc chuyện vợ con sẽ sáng sủa hơn.
Suốt 10 năm sau đó, tôi kiên trì thực hiện ước mơ của mình mà không nghĩ tới việc tìm kiếm một tình yêu. Trời cũng thương tôi để cho tôi một công việc có thu nhập khá và việc làm thêm đều đều, cuối cùng tôi cũng mua được một căn hộ chung cư có đầy đủ tiện nghi trong thành phố.
Tôi chuyển về nhà mới, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay về nơi trọ để gặp gỡ, bù khú cùng mấy thằng bạn thân đã có một thời gắn bó lâu dài bên nhau. Một lần tình cờ tôi gặp em ở đó, em không xinh nhưng thùy mỵ, hiền lành và rất thân thiện.
Em là sinh viên năm thứ 2, thuê trọ ở đây để tiện việc học hành và đỡ gánh nặng cho bố mẹ đều làm nông ở một tỉnh miền núi phía Bắc xa hút.
Cảm mến và khâm phục nghị lực của em, tôi thường xuyên trở về xóm trọ để thăm em. Một thời gian sau, tôi ngỏ ý muốn cùng em tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè. Dù biết tôi hơn em tới 15 tuổi nhưng em không cần suy tính nhiều, gật đầu chấp thuận tình cảm của tôi.
Có lẽ các bạn cũng biết tâm trạng tôi sung sướng, vui mừng đến thế nào khi mình đã có một cuộc sống tự lập, có nhà riêng, có công việc tốt và lại có cả tình yêu bên cạnh nữa.
Biết em thiếu thốn về tài chính, tôi sẵn sàng chu cấp cho em để em yên tâm học nốt 2 năm cuối đại học. Tôi mua cho em mọi thứ đồ dùng mà căn phòng trọ của em còn thiếu. Em học xong năm thứ 3 thì tôi cũng dư tiền để sắm cho em một chiếc xe máy tay ga mới cóng, chiếc xe mà nhiều lần thấy em nhìn theo hút bóng, không dấu nổi sự thèm thuồng mỗi khi bắt gặp có người đi trên đường.
Lần nào bên nhau em cũng nũng nịu khẳng định tình yêu của em với tôi, nhưng em rất khéo léo để giữ khoảng cách an toàn mỗi khi chúng tôi gần gũi bên nhau. Em nói em còn phải học và muốn giành điều đó cho ngày trọng đại khi chúng tôi chính thức nên vợ nên chồng.
Đôi ba lần đến phòng em, tôi có gặp một chàng trai trẻ mà em giới thiệu là anh họ đang học năm cuối đại học Bách khoa đến chơi. Chàng trai kia cũng lịch sự, lễ phép và cởi mở ủng hộ khi biết tôi yêu em gái họ của cậu ấy...
Ngày em dự lễ tốt nghiệp đại học, tôi háo hức với bó hoa lớn trong tay đến chúc mừng em và nghĩ đến một mái ấm gia đình hạnh phúc rộn rã tiếng cười của chúng tôi. Thế nhưng vừa đến cổng trường, tôi choáng váng không tin vào mắt mình khi thấy em đang rạng rỡ đón bó hoa từ tay chàng trai mà em gọi là anh họ, rồi anh ta tự tin choàng tay qua eo em đi ra tận bãi gửi xe, lấy chiếc xe mà tôi đã mua cho em, chở em đi khuất bóng...
Em đã học, đã sống, đã tiêu xài bằng những đồng tiền mồ hôi công sức của tôi. Đòi lại ư, tiền mang cho gái biết đâu mà đòi? Điều mất mát lớn hơn là tình yêu và niềm tin của tôi.
Theo VNE
Điếng người mẹ vợ tương lai là nhân tình 10 năm Câu chuyện tưởng chừng hiếm thấy nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại là người rơi vào hoàn cảnh ấy. ảnh minh họa Mẹ vợ tương lai của tôi lại chính là cô nhân tình mà tôi đem lòng yêu thương suốt 10 năm. Tôi sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó, bố mẹ tôi đều là nông dân, gia...