Ai bảo đàn bà có chồng không cần những phút thảnh thơi?
Đàn ông nên trân trọng những người phụ nữ của mình, vì họ quá tuyệt vời, quá kiên cường. Chỉ cần làm vợ, làm mẹ, đã là điều vĩ đại nhất rồi, chưa cần bàn tính đến nhiều chuyện sâu xa.
Bao nhiêu năm tháng tuổi xuân trôi qua, con gái cống hiến cho một cuộc tình. Đó là cuộc tình dài vài năm và trong những cuộc tình ấy, thường thì con gái là người chung thủy. Đàn ông có thể yêu năm bảy cô nhưng con gái, nếu đã yêu thường hết lòng, hết dạ, chấp nhận cả việc chờ đợi người yêu những vài năm với hi vọng mong manh. Biết đâu ngày nào đó anh sẽ lấy vợ, biết đâu ngày nào đó anh sẽ bỏ mình, dẫn về một cô gái khác… Trăm ngàn thứ biết đâu nhưng mặc kệ, vì con tim nói yêu là yêu, không thể nào làm khác được.
Tất nhiên, cũng có những người phụ nữ họ sống buông thả hoặc tự do. Họ cho rằng, không yêu thì chia tay là lẽ thường ở đời và họ sống phóng khoáng, có thể yêu một lúc vài anh chàng giống như đàn ông vậy. Xét dưới góc độ nào đó, những người như vậy lại sướng. Còn những kiểu đàn bà chỉ chăm chăm chung thủy với một người, tin yêu một người, hết lòng vì một người… lại thường bị khổ.
Rồi đàn bà lấy chồng. Việc mà họ mong chờ nhất là lấy được người mình yêu thương. Khoan hãy nói tới việc làm vợ. Vì khi làm người yêu, họ đã thực hiện trách nhiệm giống như làm vợ rồi. Họ cho rằng, niềm hạnh phúc của họ chính là được chiều chuộng người yêu, được chăm sóc anh ấy, lo lắng cho anh ấy. Được mua cho người yêu những bộ đồ đẹp và tự tay làm những món đồ người yêu thích (mà chưa chắc rằng các chàng trai đã thích). Và điều quan trọng là, họ gồng mình để nấu những món ăn ngon, khiến người yêu hài lòng. Thế đấy, đàn bà lúc nào chả vậy.
Đến khi lấy chồng, thiên chức của họ mới thực sự hoàn hảo. Bởi, họ làm vợ, làm mẹ và làm một người nội trợ đảm đang trong nhà. Từ khi có con, người phụ nữ ấy trở thành một con người khác. Đầu bù tóc rối vì lo cho con. Chăm con tối ngày rồi lại lao vào bếp nấu nướng chờ chồng về ăn. Mà nấu thì phải nấu cho vừa khẩu vị chồng, vì sợ anh đi làm về mệt, không có món ngon thì chán ăn. Nhưng người phụ nữ ấy cũng phải đi làm, cũng phải kiếm tiền như bao người đàn ông khác. Vậy mà họ luôn cho rằng, trách nhiệm nấu nướng, dọn dẹp và cả chăm con là của họ chẳng oán thán một lời.
Video đang HOT
Đàn ông mấy người hiểu được nỗi khó nhọc của người phụ nữ. Nói nhiều thì họ bảo hay kêu ca, không kiên cường. Vợ có than vãn thì họ chỉ nghe một lần, rồi nói nhiều thành nhàm, thành chán, thành khó chịu. Nếu đàn ông thử một lần đau đẻ, một lần thức thâu đêm suốt sáng chăm con, cho con bú sữa, cho con ăn rồi lại đi làm, lại vào bếp nấu nướng thì không biết, họ sẽ nói thế nào. Tôi không tin, họ vẫn sẽ cho rằng, mọi việc thật dễ dàng.
Đàn ông nên trân trọng những người phụ nữ của mình, vì họ quá tuyệt vời, quá kiên cường. Chỉ cần mỗi việc làm vợ, làm mẹ, đã là vĩ đại nhất rồi, không cần bàn tính đâu xa.
Đàn bà khổ cả đời, nai lưng cả đời, cả đời vì chồng vì con, nghĩ cách làm cho chồng con vui, mạnh khỏe. Thường thì họ quên mất bản thân mình, họ chỉ nghĩ được phải làm sao cho người khác – nhất là con cái được sung sướng vừa lòng. Và khi đó, họ trở nên xấu đi, già đi, người khác nhìn muốn chán.
Đàn bà ạ, thảnh thơi đi, đừng cứ suốt ngày chúi vào công việc, vào chuyện chăm con, đừng chỉ nghĩ cho người khác. Hãy làm cho bản thân mình khác đi, hãy làm đẹp, chăm sóc bản thân mình. Đừng suy nghĩ thiển cận rằng, có con rồi, có chồng rồi thì không cần làm đẹp. Có chồng rồi thì càng cần làm đẹp, không chỉ để chồng yêu mà còn để người khác ngưỡng mộ, nhìn vào mình mà thèm muốn.
Tại sao lại không làm đẹp bản thân, không sống vì mình mà cứ sống vì người khác quá nhiều? Hãy tận dụng cuộc sống bằng những chuyến du lịch, bằng việc làm đẹp, bằng những điều mình thích. Đừng cắt hết quan hệ bạn bè khi có chồng, có con và cũng đừng mang lý do bận rộn quá khi có chồng con mà quên mất bản thân mình đang muốn gì, cần gì.
Hãy vui đi, thảnh thơi đi nếu có thể. Không gì là không thể, chỉ là ta có dám làm hay không mà thôi. Hãy để mình được nghỉ ngơi, được vừa làm vừa chơi. Chơi không có nghĩa là không yêu chồng thương con. Vì vậy, hãy sống vì mình, vì gia đình một cách hài hòa nhé phụ nữ. Là đàn bà vốn đã thiệt thòi, vốn đã vất vả rồi thế nên đừng để cả đời này mình vất vả, đừng để cả đời sống trong nuối tiếc…
Theo Khám phá
Đàn ông mà vô tâm thì ngày nào chả vô tâm được?
Đàn ông vô tâm xưa nay luôn là đề tài để chị em bàn tán và là điều khiến chị em vô cùng đau đầu.
Nhiều người, cũng chỉ vì chồng quá vô tâm mà bỏ chồng, chán sống chung với chồng. Có nhiều người, vì người yêu vô tâm mà bỏ người yêu dù trong lòng vẫn còn tình cảm. Sự vô tâm của đàn ông đôi khi là vô tình, là cố ý nhưng đã phần là thuộc về bản tính. Nên nếu chị em đã vướng phải một người vô tâm thì ngoài cải tạo, không còn cách nào khác là... chấp nhận.
Mỗi dịp lễ tết, ai chẳng bức xúc, bực mình khi làm vợ mà không được chồng tặng bất cứ một món quà gì hay tạo bất cứ một bất ngờ nào. Thân làm vợ, làm phụ nữ, ai cũng mong ngóng nhận được một món quà lãng mạn. Vậy mà chờ mãi, chờ mãi cũng là câu trả lời không. Trong khi chị em khác thì đua nhau khoe khoang chiến tích, khoe nhau có quà của chồng, còn công khai chụp hình món quà và vỗ ngực tự hào. Bảo sao không tủi?
Vợ trách cứ chồng, chồng ngậm bồ hòn làm ngọt. Vậy là cho qua, nhưng trong lòng vợ đầy ấm ức, chất chồng thành điều khó chịu, bức bối...Mỗi ngày kỉ niệm của vợ chồng, vợ hồi hộp vì nghĩ chồng sẽ nhớ nhưng cuối cùng, chồng không nhớ gì cả. Vợ một mình chuẩn bị cả buổi để có một bữa tiệc lãng mạn, còn chồng về nhà thấy bất ngờ và chỉ hỏi một câu &'có vụ gì vậy'. Vợ chán nản, chẳng muốn nói gì luôn.
Nghe chị em than phiền, tôi cũng góp thêm vài câu chuyện vui về chồng mình. Nói thật, từ ngày cưới nhau, tôi chưa bao giờ được nhận bất cứ một món quà hay hoa nào của chồng. Mặc dù, tôi đã hết cả nước bọt đòi quà. Ban đầu là nói bóng gió, sau là nói thẳng luông mà chồng tôi vẫn một mực giữ quan điểm, vợ chồng thì không cần tặng quà. Sinh nhật tôi, tôi phải tự nấu nướng, đợi chồng về ăn cùng. Tự mua hoa cắm cho lộng lẫy, tự làm những điều mình thích như đi mua một bộ đồ thật đẹp diện cho chồng xem.
Ban đầu, tôi cũng buồn vì kiểu vô tâm của chồng, cũng khóc lóc nhiều lắm nhưng mà, lâu dần thành quen, vì khóc nhiều cũng chẳng giải quyết được gì. Chồng chỉ nịnh nọt lúc đó rồi lại quên luôn. Nghĩ mà buồn nhưng mà buồn có giải quyết được gì không? Vẫn phải làm kiếm tiền, vẫn phải nấu nướng cho chồng, vẫn phải phục vụ chồng, phụ vụ con. Và vẫn phải ngày ngày đối diện với gánh nặng cơm áo gạo tiền. Buồn mà không kiếm ra tiền thì buồn làm gì? Buồn mà mệt mỏi thì ai làm, ai chăm con cho? Thế nên, nghĩ cho cùng, chồng vô tâm thì phải chịu. Có thay chồng được đâu, mà nếu không thay được thì chấp nhận.
Tốt nhất, ngày của mình thì cứ vui lên, tìm cách mà vui, đừng đợi chồng, đừng kì vọng vào một người chồng vô tâm, vô tính.
Đấy, ngày Tết hay ngày lễ, ngày gì đi chăng nữa, tôi đã rút ra bài học rằng, đàn ông mà đã vô tâm thì khó mà cải tạo. Vì nó đã ngấm vào máu rồi. Có cải tạo được thì cũng vô cùng khó. Thôi thì, nếu lấy phải người chồng vô tâm, tốt hơn hết là chấp nhận sống chung với lũ, bỏ qua cho tinh thần vui vẻ, thảnh thơi, nghĩ làm gì cho mệt.
Theo Khám phá
Chồng tôi là ...con hoang Chồng tôi không có bố và tôi luôn có cảm giác chồng tôi cảm thấy mặc cảm và thiếu tự tin về việc đó... Chồng tôi cũng là con của một bà mẹ đơn thân. Mẹ chồng tôi xấu gái, lại sức khỏe không được tốt nên mãi không lấy được chồng. Mẹ chồng tôi kể, sống ở quê nhưng mãi đến năm...