“Ác mộng” nắng nóng khiến chuyện “yêu” tắt lửa
“Thời tiết nóng nực ngột ngạt ăn ngủ còn không yên huống chi là “yêu”. Không định cai đâu nhưng hôm nào mát trời mới khởi động lại”, Nga bộc bạch.
Nắng nóng vợ bắt chồng nhịn “yêu”
“Vợ ơi hay mình trích tiền tiết kiệm sắm điều hòa nhé…”- “Anh điên à! ăn đã không đủ còn mơ điều hòa”. Chưa kịp nói hết ý định của mình, Hòa (công nhân khu công nghiệp Bắc Thăng Long, Hà Nội) đã bị vợ chặn ngang họng.
Hàng xóm thắc mắc, Nga (vợ Hòa) lanh lảnh giọng: “Lí do lão ấy đòi sắm điều hòa chả giống ai nên tôi mới chặn họng cho đỡ tức. Ăn đã không đủ rồi còn đòi mua điều hòa để rửng mỡ…”.
Hỏi ra mới biết cái lí do rửng mỡ mà Nga nói là chuyện “yêu” của hai vợ chồng cô: “Phòng trọ thì bé tí teo như lỗ mũi, mái xi măng thấp lẹt tẹt. Nóng đến chảy cả mỡ ra được, mình ăn còn không nuốt nổi thế mà không hiểu sao lão ấy vẫn khỏe thế. Cứ cách ngày lại đòi, mình đi làm đã đủ mệt rồi, ăn không ăn được hơi sức đâu chiều. Viện cớ nóng mình cứ trốn suốt. Lão nhịn lâu quá, lèm bèm suốt rồi đòi mua điều hòa cho mát để yêu chứ có gì đâu”.
Thời tiết nóng nực ngột ngạt ăn ngủ còn không yên huống chi là “yêu”
Nga ném cái nguýt về phía chồng: “Người gì đâu mà khỏe như trâu, không biết nóng mệt là gì. Nhưng cứ hùng hục được tí là mồ hôi ra như tắm, vợ nằm dưới vuốt mặt không kịp mà vẫn ham. Rõ khổ…”
Nghe vợ nói xấu mình, mặt Hòa nhăn nhó khó chịu như khỉ phải mắm tôm. Nga lại vội tỉ tê sợ chồng giận: “Mình làm công nhân đồng lương bèo bọt, ăn đã không đủ còn phải gửi tiền về quê nuôi con. Chồng lớn rồi phải biết chuyện gì quan trọng hơn chứ? Chỉ vì cái chuyện “rửng mỡ” ấy mà bỏ ra gần chục triệu bạc rồi hàng tháng cả núi tiền điện kèm theo, có đáng hay không? Thôi chịu khó nhịn, hôm nào mát trời mình khởi động lại em chiều chồng gấp 3…”.
Video đang HOT
Chẳng cần nghe vợ nói hết câu, Hòa vùng vằng đứng dậy: “Sướng không muốn lại thích khổ, tiền chết có mang đi được đâu mà tiết kiệm. Cứ đợi mát trời đi, để lâu không dùng “máy móc” hỏng hóc hoặc con khác nó dùng mất thì ngồi mà khóc”.
“Mưa đi, mưa đi không của con… mốc mất”
Lại chuyện nhịn “yêu” vì nóng, ngồi tám chuyện với mấy chị em ở cơ quan mà chị Hà (Từ Liêm, Hà Nội) cứ cười rúc rích kể câu “thần chú” “mưa đi mưa đi không con… mốc mất” của chồng.
Sau tràng cười chị than thở: “Cả hai vợ chồng đều có công việc và thu nhập ổn định, nói lí do nhịn “yêu” vì nóng đúng là chẳng ai tin. Vì nóng đến đâu cũng đã có điều hòa, sao phải nhịn. Nhưng khổ nỗi vợ chồng chị đang sống cùng cả bố mẹ và em trai chồng, mua điều hòa cho mình thì còn có thể chứ cho cả 3 cái phòng thì không kham được.
Nhiều lần gạ gẫm bố mẹ chồng mua điều hòa nhưng ông toàn gạt phắt đi, bảo nằm điều hòa sinh lắm bệnh, còn trách bọn mình không chịu đọc sách báo. Nhưng nỗi khổ của vợ chồng chị ông có biết đâu, phòng quay về hướng Tây nắng chiếu từ sáng đến chiều, không khác gì cái lò bát quái.
Mình vẫn trêu chồng là bọn mình như vợ chồng gấu ấy, khác cái là vợ chồng mình “ngủ đông chuyện yêu” và ngủ vào mùa hè. Cưới nhau gần 4 năm cũng là 4 mùa nóng rồi “ấm ức” vì phải “yêu” tùy thời tiết. May hôm nào mát trời hoặc mưa rào trút xuống thì mới tranh thủ làm ăn được tí, không thì đành nhịn.”
Chị kể có bận nhịn lâu quá nên anh Thái, chồng chị, cứ gạ gẫm đi nhà nghỉ nhưng chị bảo: “Mọi người chịu nóng ở nhà còn mình trốn đi hưởng mát thì có ích kỉ quá không? Lại mất khoản tiền không nhỏ vì cái này thật chẳng đáng. Thôi cố đợi mưa xuống, cơm không ăn gạo còn đó lo gì.”
Nói đến đây chị bụm miệng rồi cười ha hả: “Thế là từ hôm đấy ngày nào lão cũng nhăm nhe xem thời tiết rồi lại thở vắn than dài, có đêm bấn quá cứ đi luanh quanh trong phòng tay chắp mắt nhắm miệng lẩm bẩm “mưa đi mưa đi không của con mốc mất”. Mình vừa buồn cười vừa thương, nhưng mà không cố chiều được vì mệt mỏi lắm. Lại sợ cái mùi mồ hôi dầu của lão ấy nữa, đành nhắm mắt cùng cầu mưa”.
Minh, cô đồng nghiệp mới vào làm của chị Hà cũng góp chuyện: “Em tưởng chỉ có mỗi vợ chồng em mới phải khổ thế, không ngờ nhiều người cùng cảnh ngộ. Mà em còn thảm hơn chị vì vợ chồng mới cưới được vài tháng mà còn phải nhịn đây này. Nhưng biết làm sao được, vợ chồng mới ra trường nhà cửa còn chưa có nói gì đến chuyện sắm điều hòa. Nhiều hôm thèm quá, cố làm tới mà xong mặt đứa nào đứa nấy đỏ phừng phừng, mồ hôi thì vã ra như tắm. Sướng đâu không thấy chỉ thấy mệt như bị đày sa mạc về. Vậy nên vợ chồng em đành nhìn nhau lau mồ hôi, nuốt nước bọt chờ hết nóng…”.
Nghe mấy chị em nhao nhao kể thêm nhà nọ nhà kia cũng phải nghỉ “yêu” vì nóng, thậm chí có vợ chồng còn nửa đêm đưa nhau đi viện vì “yêu” xong tắm luôn bị cảm… chị Hà thở dài “tưởng đâu chuyện vợ chồng mình phải nhịn “yêu” vì nóng là chuyện hiếm”…
Theo Afamily
Đàn ông có sợ phụ nữ 'nhiều chữ'?
28 tuổi, tốt nghiệp 2 trường đại học và có một bằng thạc sĩ, Hoa cũng đang làm phó phòng của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa có một "mảnh tình vắt vai"...
Ảnh minh họa
Bây giờ Hoa đã có nhiều thứ. Bằng cấp vài tấm, công ăn việc làm khá ổn. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của cô hiện nay là gia đình liên tục nhắc nhở chuyện chồng con. Cô thường nói với những người bạn, người thân trong gia đình rằng: "Lấy chồng làm gì cho khổ, một mình làm, một mình ăn cho sướng!"
Nói vậy nhưng trong bụng Hoa cũng khát khao có một mái ấm gia đình. Song hình như điều ấy đối với cô trở nên xa vời.
Đầu năm ngoái, sau nhiều đắn đo, cân nhắc Hoa dũng cảm đến đăng ký tham gia một câu lạc bộ kết bạn. Trong phiếu khai yêu cầu, Hoa đề nghị câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho cô những bạn trai tuổi khoảng ba mươi, có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, lịch sự, ga lăng, có học vị thạc sĩ trở lên. Đặc biệt Hoa không muốn làm dâu, nghĩa là cô chỉ muốn yêu và lấy những anh nào sống độc thân, hoặc nếu có thì bố mẹ ở xa.
Một tuần sau câu lạc bộ giới thiệu cho Hoa một người con trai có gần đủ các tiêu chuẩn như cô mong muốn, nhưng cô chê anh ta vì lần đầu tiên hẹn gặp, anh ta không đi giày mà lại đi xăng-đan, trông quê quê.
Lần thứ hai, Hoa từ chối gặp một anh là tiến sĩ ở một Viện nghiên cứu, có căn hộ chung cư, thu nhập tàm tạm, nhưng mỗi tội nói ngọng. Buổi gặp đầu tiên Hoa đã cười phá lên khi anh ấy hỏi: "Đợt nũ nụt vừa rồi, nhà em có bị sao không?".
Mấy lần sau, câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho Hoa những người Hà Nội gốc, kinh tế khá giả, tác phong lịch sự, dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, nhưng cô chê họ là dân buôn bán, không cùng đẳng cấp với cô.
Nhiều lần giới thiệu bạn trai cho Hoa không thành công, người của câu lạc bộ trở nên ngao ngán mỗi khi thấy Hoa đến. Có lần họ đã nói khéo rằng: "Chỗ các chị chỉ có những đối tượng chán lắm, không phù hợp với em. Hay là em cứ nghỉ một thời gian, khi nào có anh kha khá, bọn chị sẽ nhắn cho em!".
Hoa không muốn nghỉ, mà xin hạ tiêu chuẩn xuống, không yêu cầu bằng cấp, miễn là trông tàm tạm là được. Nhưng rồi một năm sau cô cũng chưa chọn được anh nào.
Một lần cô làm một người đàn ông bẽ mặt vì đang ngồi bên nhau, cô buột miệng hỏi: "Anh có hay đọc sách không?". Lần thì cô làm cho một người đàn ông khác giận tím mặt, chỉ vì khi nói chuyện với anh, cô luôn luôn đệm vài từ tiếng Anh. Có lần một người đàn ông đã bỏ cô ở một quán ăn, chỉ vì cô cứ tranh trả tiền ăn với anh ta, đôi bên giằng co khiến khách trong quán tưởng hai người cãi nhau. Cô thản nhiên nói với chủ quán rằng: "Đừng lấy tiền của anh ấy, để tôi trả. Còn anh, không cần phải sĩ diện đâu!".
Hiện tại, Hoa vẫn là người lẻ bóng. Cô không nản chí, thỉnh thoảng đến câu lạc bộ để xem có đối tượng mới không. Khi rỗi rãi, cô ngồi trò chuyện với các cán bộ câu lạc bộ, lôi hết chuyện gặp anh này đến anh khác ra kể. Cô liên tục kết luận: "Đàn ông nó thấy chị nhiều chữ, nó sợ, nó chạy".
Là một người gần hai chục năm làm cái nghề "Alô, tôi xin nghe", đã gặp hàng ngàn lượt khách hàng tư vấn về tâm lý, tôi dám khẳng định rằng cái sự "lắm chữ" phải nâng cao con người lên, khiến cho người ấy trở thành người khéo léo, hấp dẫn, tế nhị, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác khi nói chuyện với mình... mới đáng kính trọng. Còn những người tự nhận mình là lắm chữ, nhưng gặp ai người ta cũng bỏ chạy, cần phải xem lại bản thân mình. Thật ra, đàn ông không sợ phụ nữ lắm chữ, họ chỉ sợ những người "ngộ chữ" mà thôi.
Theo VNE
Cưới chồng vẫn không quên người yêu cũ Tôi không biết mình có nên tiếp tục để trong lòng những tình cảm của tuổi trẻ nữa không. Cuộc sống của tôi đang rất yên ổn và được mọi người ước ao, bởi họ nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi biết đó chỉ là cái vỏ mà ai cũng nhìn thấy mà thôi. Tôi biết mình đang làm gì...