Ác mộng lấy phải chồng nghèo
Cái sự nghèo khiến con người ta mất tự tin, không còn đủ can đảm để đối diện với cuộc sống và bạn bè.
Thuê nhà 10m2 trên thành phố
Cái sự nghèo khiến con người ta mất tự tin, không còn đủ can đảm để đối diện với cuộc sống và bạn bè. Bởi họ không có tiền, mà đời sống bây giờ, đi đâu không có tiền thật khó sống, nhất là ở thành phố.
Không giống như ở dưới quê, rau cỏ trồng được, thức ăn tự kiếm được hoặc có mua cũng giá rẻ bèo. Hai vợ chồng tôi gần nhà, yêu nhau từ hồi còn là sinh viên và quyết định gắn kết vì tôi nghĩ, chỉ có hai con người cùng cảnh mới thấu hiểu được tâm tư, tình cảm của nhau. Thế rồi chúng tôi ra trường, xin việc, quyết định trụ lại ở thành phố để sinh sống. Cuộc sống trước mắt đầy rẫy những khó khăn nhưng với ngành học này, với điều kiện này, về quê không biết chúng tôi sẽ làm gì.
Hai vợ chồng lương 3 cọc, ba đồng, mỗi người vài triệu. Vì kinh tế eo hẹp nên phải thuê cái nhà chỉ được hơn chục m2. Tính ra, kê một cái giường và cái tủ lạnh là không còn lối đi lại. Lối đi chỉ còn vài gang tay, vợ chồng đi phải khéo léo. Tủ quần áo thì không dám dùng tủ rộng, phải dùng tủ vải nhỏ để không chật chội. Nhìn cảnh hai vợ chồng ở trong một căn phòng bé tí tẹo như thế mà tôi phát ngán. Bởi cuộc sống thật mệt, phải bon chen, phải xô bồ, cảm thấy chán nản khi không có nhà cửa. Sống mãi thế này biết bao giờ mới mua được nhà.
Hai vợ chồng lương 3 cọc, ba đồng, mỗi người vài triệu. Vì kinh tế eo hẹp nên phải thuê cái nhà chỉ được hơn chục m2. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Vợ chồng suốt ngày &’tiền đâu’
Nhìn bạn nhìn bè có cuộc sống sung túc mà tôi thấy chạnh lòng. Cảm giác buồn khôn tả. Tôi không hiểu rồi tương lai sẽ đi tới đâu, khi hai vợ chồng cứ dựa dẫm từng đồng lương. Tiền tiết kiệm thì không có, cũng vì thế mà chúng tôi tạm gác chuyện sinh con. Nghĩ tới có một đứa con, nhà chật, kinh tế eo hẹp, lại tính mua sữa cho con, liệu tới bao giờ mới đủ điều kiện?
Chồng không phải là người giỏi kiếm tiền, chỉ biết an phận với mấy đồng lương ở công ty. Như người khác, họ sẽ biết kiếm thêm việc để có thêm thu nhập, còn chồng chỉ biết ỷ lại, chỉ biết bằn lòng và an phận, không mảy may suy nghĩ vợ phải chắt chiu như thế nào. Và cuộc sống bao giờ mới khá khẩm lên được.
Cứ mỗi kì lĩnh lương, tôi lại phải gặng hỏi chồng &’tiền đâu’, để anh đưa tiền cho tôi chi tiêu. Lương vài triệu nhưng tôi cũng phải quản, còn có khoản ra khoản vào. Nếu để chồng cầm hết, anh sẽ không biết đường mà tiết kiệm, rồi lại chẳng còn một xu, tới cuối tháng hai vợ chồng lại chạy vạy. Nghĩ cái cảnh lấy chồng nghèo thật buồn.
Ở quê, ai cũng tưởng hai vợ chồng sống ở thủ đô, công việc tốt như thế nào, có điều kiện như thế nào, ai ngờ… Tôi chẳng bao giờ dám mời bố mẹ lên dù chỉ một lần, vì sợ khi chứng kiến cuộc sống của hai vợ chồng, bố mẹ sẽ buồn phiền, lo lắng. Tôi sợ sau này, khi sinh con ra, cần người chăm sóc, không biết đón mẹ lên và ở vào đâu nữa. Cuộc sống lúc ấy liệu có khả giả hơn không, chứ cứ thế này thì thật tôi không tài nào chịu nổi.
Bố mẹ xuất thân nông nghiệp, nhiều lúc tôi nghĩ tới chuyện về quê, sống cuộc đời người làm nông như mẹ có khi lại hay, an nhàn, thích làm thì làm, thích chơi thì chơi, chẳng ai cấm đoán hay bắt ép mình được. Và có khi lại không chật vật như bây giờ. Nhưng học xong đại học làm như thế, liệu thiên hạ có cười chê?
Theo VNE
Xin lỗi chồng, em không chịu nghèo được nữa
Yêu anh, rồi cưới anh, em cứ tưởng là mình sẽ chấp nhận được tất cả, kể cả sự nghèo khó. Nhưng sống với anh gần hai năm rồi em mới biết, em không thể chịu đựng cảnh nghèo thêm được nữa.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo ở một làng quê nghèo. Anh cũng đã quen với cuộc sống thiếu thốn, hài lòng với việc chi tiêu tiết kiệm. Chỉ cần ăn đủ no, mặc đủ ấm đã là hạnh phúc đối với anh. Không phủ nhận, có thời em đã yêu anh vì chính sự giản dị, chân chất đó. Biết anh không có tiền, biết lương anh rất thấp, biết lấy anh thì sẽ phải chịu khổ, chịu nghèo, nhưng em luôn nghĩ rằng mình sẽ vượt qua được tất cả, vì em yêu anh.
Em cũng đã cùng anh chịu đựng gian khổ trong suốt hai năm trời. Căn phòng trọ chật chội, ẩm thấp với những vật dụng đơn sơ, tạm bợ từng là tổ ấm ngọt ngào khi mới lấy nhau, giờ lại là nơi em chán chường đặt chân về mỗi chiều tan sở. Nghe bạn bè, đồng nghiệp mua nhà, mua xe, sắm sửa mà ham. Còn mình, mỗi khi chiếc xe cà tàng hư hỏng cũng phải tính tui tính tới cái này thì thay mới, cái kia chỉ nên sửa. Người ta có tâm trạng một chút là dắt díu nhau đi du lịch để thay đổi không khí, biết bao nhiêu trò lãng mạn để làm mới và hâm nóng tình cảm vợ chồng.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo ở một làng quê nghèo. Anh cũng đã quen với cuộc sống thiếu thốn, hài lòng với việc chi tiêu tiết kiệm. (ảnh minh họa)
Còn mình, chỉ chuyện về quê thăm mẹ cũng phải tính tới tính lui nào tiền xe, nào quà cáp, nào tiền ăn uống đi đường. Người ta chỉ cần thích một món ăn ngon hay bổ dưỡng là sẽ chọn quán, chọn nhà hàng. Còn mình, cứ mỗi cuối tuần mới dám mua thêm chút thịt bò hay hải sản, còn ngày thường chỉ có một món mặn và một món canh là hết. Nhà người ta hạnh phúc khoe hình con trẻ ngập tràn facebook. Còn mình, nói thật lòng là không dám sinh con. Anh phải tiết kiệm, chắt chiu từng đồng bạc lẻ, tính toán tiền ăn từng ngày nếu em có bầu, khi em sinh, rồi tiền chăm cho em bé.
Lo tiền sữa cho con còn không đủ, mà con nít thì hay bệnh. Anh nói, để anh dành dụm đã, chuyện con cái từ từ tính sau. Làm mẹ là thiên chức của phụ nữ, em luôn mơ ước được sinh một đứa con trai kháu khỉnh để ngày đêm vỗ về, nhưng lấy chồng rồi mà ước muốn ấy sao vẫn cứ mãi xa vời.
Chuyện "một túp lều tranh hai trái tim vàng" đúng là chỉ có ở ngày xưa, còn xã hội hiện đại cần nhiều thứ hơn thế. Em không mong lấy được một anh chồng giàu để rồi sáng sáng tối tối chỉ cần nhởn nhơ mua sắm và ăn sung mặc sướng. Nhưng em cần được đảm bảo một cuộc sống tối thiểu nhất. Được có cảm giác trở về nhà sau khi làm xong, và tự hào về nơi mình sinh sống mỗi khi bạn bè ghé nhà chơi. Được sinh cho chồng những đứa con để tình cảm hai vợ chồng càng thêm gắn kết. Và được chồng yêu thương chiều chuộng, đôi khi cũng phải xa xỉ một chút khi biết vợ đang mong muốn điều gì.
Có lẽ, em đã nhầm khi tưởng rằng tình yêu có thể giúp em vượt qua sự đói nghèo. Bây giờ thì em biết rõ là em không thể. (ảnh minh họa)
Nhưng em hoàn toàn không có những thứ đó. Hai năm chung sống với anh, và cả những năm về sau nữa, cũng sẽ chẳng có gì trong tay. Anh nghèo từ trong bụng mẹ và sẽ chẳng thể giàu có gì trong những ngày sắp tới với mức lương chưa tới 5 triệu một tháng. Anh cần kiệm và chắt chiu từng đồng cho tương lai, nhưng biết đến khi nào cuộc sống mới trở nên dễ thở?
Em chưa có người đàn ông nào khác, ngoài anh. Em cũng không có ý định sẽ đi tìm một đại gia, một người đàn ông giàu có để thay đổi cuộc sống của mình. Giấc mơ đổi đời, em chưa từng nghĩ đến. Nhưng thú thật, em đang nghẹt thở trong cuộc sống nghèo túng chật chội và đầy toan tính gạo tiền của anh.
Có lẽ, em đã nhầm khi tưởng rằng tình yêu có thể giúp em vượt qua sự đói nghèo. Bây giờ thì em biết rõ là em không thể. Xin lỗi anh, em phải dừng cuộc hôn nhân này lại, để giải thoát bản thân khỏi cảm giác tù túng đang làm em căng thẳng, già nua và mất tự tin mỗi ngày.
Theo VNE
Hãy tha lỗi cho em Anh biết là em vẫn còn giận nên chỉ dám nói khi đã ngà ngà say: "Anh biết là em không hẹp hòi. Xin em một lần thôi... hãy để cho anh làm tròn bổn phận...". Anh xin em tháng này giữ lại tiền lương để lo cho cháu. Nó sắp lấy chồng mà đồ đạc, quần áo chẳng có gì. Anh sợ...