Ả hàng xóm (P.cuối)
Người nhà ả chỉ biết ả làm trên thành phố nhiều tiề.n chứ không hề biết rằng ả đã phải bán rẻ thân xác mình.
Ả vẫn sống, nằm quay lưng về phía gã, nhìn xa xăm về bầu trời qua ô cửa bệnh viện. Ngoài kia, trời vẫn xanh, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Phải chăng ả cũng tìm kiếm một thứ gì đó ở bầu trời? Đó là tuyệ.t vọn.g, hy vọng hay chỉ là sự bình yên đến trống rỗng?
- Cô có định về quê hay không?- Gã hỏi.
Ả im lặng không trả lời.
- Định im lặng như này đến bao giờ?
Ả úp mặt xuống gối, vừa khóc vừa hét lên:
- Anh im đi! Sao anh không để tôi chế.t cơ chứ?
- Cô thích chế.t chứ gì! Lao đầu ra cửa sổ mà chế.t đi! Rồi tôi sẽ đứa xác cô về, rồi kể cho bố mẹ cô rằng, con của các người lên thành phố làm đĩ như thế nào. – Gã nhếch mép cười rồi nói tiếp. - Xóa cái ý nghĩ ngu ngốc đó đi! Cô còn nhiều mục đích sống hơn tôi. Thằng bệnh này sẽ theo cô về quê và đóng vai cha đứ.a tr.ẻ trong bụng cô. Đằng nào cũng chế.t nên điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Gã để cốc nước và mấy viên thuố.c lên bàn rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Ả ngỡ ngàng quay lại; gã vẫn bước đi, bình thản và lạnh lùng. Hai mắt ả cay xè, một nỗi niềm khó tả đang tràn ra từ khóe mắt.
Ngoài kia, bầu trời đã bắt đầu ngả màu hồng, những lớp mây mỏng quyện vào nhau bồng bềnh trên những tia nắng nhẹ dịu của hoàng hôn.
***
Về quê.
Đã bốn năm rồi ả chưa về quê. Hàng tháng, ả vẫn đều đặn gửi tiề.n về nuôi gia đình với những những người bệnh, người già và đám trẻ con nheo nhóc. Người nhà ả chỉ biết ả làm trên thành phố nhiều tiề.n chứ không hề biết rằng ả đã phải bán rẻ thân xác mình, làm ngày cũng như làm đêm. Trước đây, gã từng định kiến những người như ả là hám tiề.n, mù quáng vì tiề.n nhưng chỉ khi chứng kiến tận mắt những khó khăn của ả, gã mới thấy được những đồng tiề.n mà gã cho là vô tri, đáng khin.h b.ỉ có giá trị như nào đối người nghèo.
Về đến nhà, ả chạy ngay đến bên mẹ. Mẹ ả tiều tụy nằm trên giường. Bà mừng rơi nước mắt khi thấy con.
- Mẹ! Con bất hiếu bây giờ mới về thăm mẹ được! – Ả sà vào lòng mẹ khóc nức nở.
Cảnh tượng này gợi lên trong gã những cảm giác nao buồn về tuổ.i thơ. Lúc gã năm tuổ.i, gã thường sà vào lòng mẹ, nghịch cái bầu vú tròn tròn êm êm của mẹ. Mẹ mắng gã lớn rồi mà còn như trẻ con. Thế rồi đến năm sáu tuổ.i, một ngày mẹ tự dưng đòi ôm gã và ngay chiều hôm ấy, bà qua đời trên giường bệnh.
- Mẹ! Đây là anh Tâm, chồng con! Chúng con đăng ký kết hôn trên thành phố rồi mẹ ạ!” - Ả kéo gã lại gần giới thiệu cho mẹ.
Gã gật đầu chào mẹ ả, không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này. Gã bùi ngùi khi mẹ ả nói lời cảm ơn. Trong ánh mắt mẹ ả, gã như một ân nhân đã cưu mang và đưa con gái trở về bên bà. Gã chưa từng hối hận khi cùng ả trở về miền quê này, đóng vở kịch này và đến bây giờ gã thấy được đó là một việc ý nghĩa nhất mà gã có thể làm, thay vì ngồi viết sách…
***
Thời gian lẳng lặng trôi đi. Hết cúng tuần, cúng bốn chín, cúng trăm ngày mẹ ả, gã vẫn ở bên cạnh ả, nơi miền quê bình dị và đơn sơ này. Ả không hỏi gã bao giờ sẽ trở về thành phố bởi, gã thích ở hay đi thì dù ả có thúc giục hay níu kéo cũng vậy thôi. Ả tôn trọng quyết định của gã, còn gã thì vẫn lặng lẽ trong thế giới nội tâm phức tạp của riêng gã.
Gã trầm ngâm xé một tờ lịch: một ngày lại trôi qua. Như vậy là còn hai mươi tư ngày nữa là gã bước sang tuổ.i hai mươi lăm, ngày mà theo lời nguyền từ quá khứ gã sẽ không thể tồn tại trên cõi đời này.
Ả đang ngồi trên giường, thở mệt nhọc, cái thai trong bụng đã hơn tám tháng… Ả vừa đan áo len vừa ủ ê với đứa con trong bụng: “Mẹ thật tệ khi định giế.t co.n mấy lần… Con gái à, khi con lớn đừng bao giờ quen những người hèn hạ và t.ệ bạ.c như thằng bố chế.t dẫm của con. Con phải mạnh mẽ như một người…”. Ả nói và quay sang nhìn gã.
- Dạo này anh trông anh ốm quá. Anh lên gường mà ngủ. Ngủ dưới nền có ngày cảm lạnh chế.t thẳng cẳng.
- Cô không phải lo. Tôi không chế.t dễ dàng thế đâu! – Gã điềm nhiên nói.
- Anh sợ đàn bà à? Anh đã từng yêu chưa?
- Cô hỏi chuyện đó làm gì? - Gã hỏi vặn lại để lảng tránh câu trả lời.
- Hỏi để biết chứ hỏi để làm gì. Tôi cũng không tin anh vô cảm với đàn bà.
- Đàn bà cũng có nhiều loại! Mẹ tôi và mẹ cô cũng là đàn bà. Tôi coi trọng họ hơn bất kỳ ai khác.
- Ờ, anh nói đúng. Thế theo anh tôi là loại đàn bà gì?
- Đàn bà lắm mồm!
- Lắm mồm còn tốt hơn cái khúc gỗ như anh! - Ả hậm hực nhìn gã.
Gã cười. Nhìn ra bầu trời bằng cái nhìn u uẩn. Trời không sao, đen đặc, mông lung và đầy bí ẩn. Còn ả tiếp tục với những mũi đan. Những mũi đan thanh thoát như nhảy múa theo một bản nhạc không lời.
Hàng tháng, ả vẫn đều đặn gửi số tiề.n tích cóp được về nuôi gia đình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
***
Còn ba ngày nữa gã hai mươi lăm tuổ.i.
Gã sắp xếp hành lý với quyết định tìm đến một nơi hoang vu không một bóng người để tĩnh tâm trong những ngày có thế là cuối cùng của cuộc đời. Gã phải đi. Suy nghĩ đó hối thúc gã mấy ngày hôm nay. Nhưng có gì đó vô hình níu giữ khiến gã chần chừ chưa đi được. Dù gì thì cũng quá muộn rồi. Đối với gã, một khi suy nghĩ đã trở thành quyết định thì không một ai, ngay cả bản thân gã có thể thay đổi được.
- Anh đi đâu? - Ả hỏi
- Cô không cần biết!
- Anh đừng đi. Anh còn tôi. Còn gia đình này mà!
- Đây chỉ là một vở kịch, cô hiểu chứ? – Gã chậm rãi nói. - Cô hãy sống tốt và chăm con cho tốt. À, cô còn nhớ thùng mỳ ăn liền tôi mang về mấy hôm trước không, tôi cho cô đấy…
- Tôi không cần thứ đó! Tôi cần anh… Anh phải sống… phải sống đấy!
Ả khóc và quỳ sụp dưới chân gã. Gã không nghĩ là tình cảm ả dành cho gã lại trở nên sâu nặng đến thế. Liệu có là sai lầm khi nhập vai quá lâu trong một vở kịch? Hệ lụy của tình cảm sẽ khiến con người ta trở nên yếu đuối và sợ chế.t. Gã không muốn chế.t, nhưng sẽ sớm phải đối diện với nó, thế nên gã phải dứt khoát đưa ra một quyết định.
Gã lạnh lùng xách hành lý bỏ đi. Gã sẽ ngẩng cao đầu và bước những bước dài như cách gã vẫn thường làm. Nhưng lần này thời gian như bị thứ gì đó hãm lại. Chậm chạp và dai dẳng. Còn bầu trời thì nhòe đi qua một lớp sương.
***
Ngày cuối cùng của tuổ.i hai mươi tư.
Gã đang ở môt căn nhà heo hắt giữa đỉnh đồi. Tầm môt tháng trước, chiều nào gã cũng ra ngoài để tìm mua một khu nhà yên tĩnh như thế này. Chủ cũ căn nhà vô cùng kinh ngạc khi gã bỏ môt số tiề.n lớn để mua căn nhà và môt khoảng đồi, với điều kiên, không được cho bất cứ môt ai biết chuyện này.
Từ sáng đến chiều, gã thường nằm trên môt chiếc võng, được mắc vào hai cây bạch đàn già trước cửa, nhìn về khoảng trời nhỏ lô qua những tán lá cây, lắng nghe tiếng gió thổi, tiếng chim hót, và gặm nhấm sự cô đôc tuyêt đối mà gã mua được bằng tiề.n.
Đêm. Gió trên đồi lạnh đến tê tái. Gã vẫn nằm trên chiếc võng mây, trong bóng tối mịt mùng. Gã tưởng tượng những bóng đen của đêm đang chen lấn nhau xâm chiếm cơ thể gã. Gã bắt đầu khó thở. Cảm giác các mạch má.u đang sôi lên và chuẩn bị vỡ ra. Gã run rẩy bỏ vốc thuố.c chuẩn bị sẵn vào mồm. Mất thăng bằng, gã bị rơi khỏi chiếc võng, nằm sõng soài dưới nền đất. Gã không thể ngồi dậy, cũng không muốn ngồi dậy. Gã muốn mở mắt thât to để nhìn thấy sự thât về cuôc đời. Nhưng gã bắt đầu lịm đi… lịm đi…
Trong khi đó, ở bệnh viện ả đang nằm trên bàn mổ. Bác sĩ chuẩn đoán ả thai ngược nên phải mổ đẻ. Ả đang nghĩ về ngày mai – ngày định mệnh mà gã thường nhắc tới với nỗi hoang mang, lo sợ. Sinh linh bé nhỏ trong bụng ả sẽ vượt qua được thử thách đầu đời là ca mổ này không? Và gã đang ở đâu? Liệu có trở về không? Ánh đèn mổ lấp lóa mờ dần đi khi ả ngấm thuố.c gây tê. Người ta thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má ả trước khi bắt đầu ca mổ.
Trên đỉnh đồi, gã vẫn đang nằm bất động. Gió cuốn vài chiếc lá khô phủ lên người gã. Tiếng thở yếu ớt của gã lạc lõng và dường như mất hẳn trong tiếng u u vọng về từ bốn xung quanh đồi.
Gió! Gió mỗi lúc một mạnh hơn. Nhưng kỳ lạ thay không một cơn gió nào có thể cuốn bay tờ giấy nhỏ nằm trong tay gã. Trên tờ giấy có một dòng chữ non nớt, nghuệch ngoạc của một đứ.a b.é viết lại câu nói của mẹ nó: “ Dù thế nào trời vẫn xanh phải không con?”.
***
Bầu trời luôn theo một vòng luân hồi bất tận, hết đêm lại đến ngày. Bình minh tươi sáng dần xóa tan vẻ ảm đạm của đêm tối.
Ngày đầu tiên của tuổ.i hai mươi lăm, gã nhận ra trái tim vẫn đang khẽ đậ.p. Đó là minh chứng rõ ràng nhất cho câu trả lời về số mệnh, về cuộc đời gã. Nhưng gã sẽ không khóc, không cười hay vỡ òa hạnh phúc như trước đây từng tưởng tượng. Gã thở nhẹ. Nhẹ đến nỗi không làm lay động một chiếc lá khô rơi trên sống mũi. Từ đây, gã sẽ không phải sống trong cảm giác sợ hãi, trong đau khổ, trong sự đợi chờ… bởi thứ mà gã đã và đang tìm thấy được chính là bình yên!
Qua một ô cửa sổ ở bệnh viện, ả đang ôm đứa con bé bỏng của mình nhìn về bầu trời. Trong đôi mắt đang he hé mở của đứ.a b.é cũng có một bầu trời.
Một bầu trời đang mở ra, cao rộng hơn và có màu xanh!
(Hết)
Theo 24h
Bến tình tuổ.i 30 (P.cuối)
Cô gục đầu vào ngực anh. Bao nhiêu dồn nén vỡ òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
Cơn đau dạ dày càng quặn thắt, Nhật Lệ ngồi xuống ôm chặt vùng bụng. Gương mặt cô tái đi và mồ hôi lạnh bắt đầu chảy.
- Mày làm sao thế? - Trang Nhung lo lắng hỏi. - Có cần phải vào bệnh viện không?
- Tao không sao, lát tao nghỉ ngơi một chút, uống thuố.c vào là ổn thôi.
- Tao đã nói rồi, đừng có tham công tiếc việc. Mày cứ cố chấp thế thì chỉ có khổ mày thôi.
Trang Nhung đỡ Nhật Lệ đứng dậy, dìu cô đến phòng nghỉ.
- Ngồi yên đây, tao đi lấy thuố.c và nước cho. Thuố.c mày để trong túi xách ngăn ngoài cùng chứ gì?
- Ừ.
Nhật Lệ khó nhọc gật đầu. Cô khẽ cắn môi ngăn cho cơn đau không bật ra thành tiếng. Cố chấp, cố chấp mãi thì cuối cùng người chịu đựng nỗi đau vẫn là mình.
Điện thoại rung lên liên hồi. Một con số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình. Đã từ rất lâu rồi, cô không còn nhận được một cuộc gọi, một tin nhắn nào từ số máy đó nữa. Có thể nói, người đó dường như đã biến mất trong cuộc sống của cô. Cô hít một hơi dài và nén lại cơn đau, khó nhọc ấn nút nghe.
- Alo.
Một khoảng im lặng bao trùm phía đầu dây bên kia. Rồi một tiếng thở dài vang lên khe khẽ.
- Alo.
- Anh muốn gặp em.
Bàn tay cầm điện thoại thoáng chút run rẩy. Anh đã biến mất trong cuộc sống của cô kể từ ngày hôm đó. Đôi lúc cô cũng có có nghe thấy những thông tin về anh, cũng bắt gặp những cái nhìn ái ngại từ phía người quen của cả anh và cô, nhưng cô lờ đi. Sự ca.o ngạ.o của một người phụ nữ bản lĩnh không cho phép cô yếu đuối trước mặt người khác. Dù cho khi đêm về, một mình cô đa.u đớ.n đối mặt với hàng chục câu hỏi. Cô không tốt với anh ở điểm gì? Tại sao anh lại rơi vào vòng tay của người con gái đó? Tại sao chuyện của họ đến mức ấy mà cô lại không mảy may hay biết chút gì? Nhưng tất cả những thắc mắc trong lòng cô chẳng còn thể cuộn lên nữa khi mà lý trí đã nhắc cho cô biết rằng: Anh và người phụ nữ ấy đã có một đứa con.
Và giờ anh gọi cho cô nói rằng, anh cần cô. Anh đã hối hận? Vậy sao ngay từ đầu anh cũng không nói một tiếng xin lỗi với cô.
Cặp môi tái nhợt của Nhật Lệ khẽ cong lên một nụ cười. Cô bình tĩnh đáp trả anh bằng sự ngạo nghễ của một người đã không còn coi anh là quan trọng nữa.
- Em nghĩ người anh cần lúc này chính là vợ con anh. Chúng ta chỉ là bạn... Những người bạn bình thường.
Đầu dây phía bên kia không đáp trả, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Chính cái khoảnh khắc ấy lại khiến Nhật Lệ thấy se sắt lòng. Làm tổn thương một người mình đã từng yêu thương cũng chẳng vui vẻ gì. Cô định ấn nút tắt nhưng đầu dây bên kia lại lên tiếng.
- Anh không còn sống được mấy ngày nữa đâu em. Vợ anh đã đưa con gái anh sang Mỹ rồi. Bọn anh cũng đã ly thân. Bây giờ anh chỉ có một mình.
Cô lặng người đi. Anh ấy nói gì? Tại sao lại không còn sống được mấy ngày nữa? Cô áp điện thoại sát hơn vào tai để chắc rằng những lời anh sắp nói tới đây sẽ không còn khiến cô nghi ngờ nữa.
- Anh bị làm sao?
- Chuyện không thể nói chỉ trong một hai câu. Anh sẽ nói cho em biết ngay khi gặp em. Anh nhớ em.
Phong chùng giọng xuống. Âm điệu trầm buồn ấy khiến Nhật Lệ không tránh khỏi những xao động. Cô đã hết yêu anh nhưng cô không thể xem anh như kẻ xa lạ. Và có lẽ, anh thật sự cần cô đến bên để quan tâm an ủi những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Cô không thể là người vô tình như thế.
- Anh đang ở đâu?
- Em sẽ đến ngay đúng không? Anh đang ở cà phê ABC. Chắc em vẫn còn nhớ?
- Được rồi, em sẽ đến ngay.
Nhật Lệ gập máy. Cơn đau dạ dày bị cô lãng quên cũng đã dịu lại. Cô đón lấy những viên thuố.c từ tay Trang Nhung, dốc một hơi uống cạn.
- Cảm ơn mày nhé. Giờ tao có việc phải đi đây.
- Phong gọi điện cho mày à? - Trang Nhung nhìn chằm chằm vào mắt Nhật Lệ. - Mày còn gặp hắn làm gì nữa? Nếu mày cứ mãi u mê thế này thì không thoát khỏi cảnh đơn độc đến cuối đời đâu.
- Tao sẽ kể lại mọi chuyện cho mày nghe sau. Còn 5 phút nữa là hết giờ làm nhưng cứ xin phép sếp giùm tao. Tao không thích bị bắt bẻ.
Nhật Lệ bước nhanh đến bàn làm việc, lấy túi xách và vội vã đi. Trang Nhung không nén được sự xó.t x.a cho bạn, đành bật ra một tiếng thở dài:
- Sếp Huy đâu có khó tính với mày như mày nghĩ đâu? Đúng là ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Mày đi đi, và cẩn thận với Phong đó. Nghe nói anh ta không còn như ngày xưa nữa đâu.
Nhật Lệ hơi thắc mắc câu nói của Trang Nhung. Nhưng cô không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều...
Cảnh vật, thói quen không thay đổi nhưng tình cảm của con người thì đã đổi thay (Ảnh minh họa)
ABC không khác nhiều, vẫn yên tĩnh và mộng mơ như thế. Chiếc bàn đó Phong cũng từng ngồi chờ cô. Nắng rớt lên vai áo anh vài giọt vàng sậm như màu mật ong. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô và đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, tất cả lại lặp lại. Cảnh vật, thói quen không thay đổi nhưng tình cảm của con người thì đã đổi thay.
- Vẫn là cà phê đen không đường chứ? - Phong nhìn sâu vào mắt Nhật Lệ.
- Vâng.- Cô nhàn nhạt nở một nụ cười.
- Lâu rồi không gặp nhưng em vẫn không khác nhiều. Hoặc vì anh vẫn thường xuyên vào facebook của em...- Phong lại nhìn cô rất ý nhị.
Nhật Lệ gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi nhấc khẽ tách cà phê đặt lên môi.
- Vậy tình hình sức khỏe của anh sao rồi?
- Chuyện đó để lát nữa đề cập được không em? Bây giờ anh muốn nói chuyện giữa anh và em. Anh... muốn quay lại.
Cà phê trong cốc hơi chòng chành. Nhật Lệ đặt tách cà phê xuống, nhã nhặn cất tiếng.
- Anh Phong, anh đừng nói những chuyện như thế nữa. Quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại đâu.
- Anh đã sai, hãy cho anh một cơ hội để sửa. Anh xin em...
Phong định nắm lấy bàn tay cô nhưng cô nhanh chóng rụt lại.
- Thực ra anh chẳng có bệnh gì cả. Anh chỉ muốn lấy cớ để gặp em thôi. Anh yêu em và anh biết em vẫn còn yêu anh. Không yêu anh sao em còn một mình từng ấy năm? Em đừng cố chấp nữa, hãy để tình yêu của chúng ta có một cơ hội.
Giọng Phong nài nỉ. Nhưng cô thấy cõi lòng mình lạnh tanh, không một mảy may rung động. Cách đây vài phút, lời nói của anh ta còn khiến cô có chút đau lòng.
Cô bất giác mỉm cười. Cô tự cười mình đã từng đem lòng yêu say đắm một người đàn ông ấu trĩ đến thế. Cô nhìn xoáy sâu vào mắt Phong - một cái nhìn kiên định.
- Anh sai rồi, em đến đây gặp anh chỉ vì em coi anh là bạn. Nhưng nếu anh không coi em là bạn thì chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa đâu.
Cô sải từng bước dài ra khỏi quán quen, để lại một mình Phong trong sự ngơ ngác...
***
Trời Hà Nội đổ mưa. Mưa xối xả, ồn ã. Mưa quất rát gương mặt của những người đi đường.
Cặp mắt Nhật Lệ mờ đi dưới mưa. Nỗi trống trải bao trùm lấy cô. Ẩn mình trong chiếc áo mưa, cô chỉ muốn khóc. Trời cũng thương cô mà đổ mưa nhưng cô lại không có nước mắt để khóc.
Trái tim của một người phụ nữ ba mươi dường như đã chai sạn đến độ không thể nhỏ được một giọt nước mắt thương cho chính bản thân mình. Cô trôi đi trong những suy nghĩ vô định, chẳng hiểu sao mình có thể về tới nhà.
- Tại sao em lại không nghe máy?- Một người đàn ông mặc vest đen ướt nhẹp giữ lấy cánh tay cô khi cô vừa dừng xe trước cổng nhà.
Trong cơn mưa xối xả mùa hạ, cô nhận ra anh. Những giọt nước mưa theo những lọn tóc rủ xuống chảy tràn trên gương mặt quen thuộc ấy. Đôi mắt của anh cương nghị nhìn cô, đợi chờ.
Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Chút nhói đau từ bàn tay anh siết chặt cho biết cô không nằm mơ.
- Anh hỏi tại sao em lại không nghe máy? Đêm qua không ngủ, lại bị đau dạ dày, giờ còn đi đày mưa nữa? Em còn định cố chấp đến bao giờ?
Nhật Lệ không tưởng tượng nổi người đàn ông vốn lạnh lùng như tượng đá trước mặt cô lại có thể nói những lời quan tâm cô đến như thế!
- Em...- Cô lắp bắp, run rẩy trong tiếng đậ.p nhanh của trái tim. Cô thấy mình như một đứ.a tr.ẻ có lỗi đang phải chịu sự trừng phạt.
Mưa vẫn xối xả rơi.
Ánh mắt Đăng Huy dịu lửa. Anh cảm thấy mình hơi quá đà. Anh không là gì của cô ngoài mối quan hệ công việc. Anh với cô vốn chỉ cấp trên - cấp dưới.
Anh đã rất nóng ruột khi thấy cô quặn thắt trong cơn đau dạ dày. Anh càng lo lắng hơn khi thấy cô lao đi trong khi cơn mưa đang sắp sầm sập đổ. Anh điên cuồng vì cô nhưng có lẽ cô không chung cảm giác với anh.
Anh buông cánh tay cô và thấy mình thật như một gã ngốc nực cười.
- Em vào nhà đi kẻo bị cảm lạnh. Anh xin lỗi...
Nói rồi, anh lạnh lùng quay đi. Nhật Lệ cảm tưởng như tất cả những cuồng nhiệt vừa qua nơi anh chỉ là ảo mộng. Gió và nước cứ táp vào mặt cô trong cơn mưa đầu mùa.
- Anh Huy... Anh Huy...- Cô rối rít cất tiếng gọi. Cô sợ mưa sẽ át đi tiếng lòng mình. Cô sợ nếu không gọi anh, cô sẽ mãi mãi không chạm được vào anh.
Bước chân Đăng Huy chậm dần, chậm dần... Có phải cô đang gọi anh? Liệu bấy nhiêu tình cảm chân thành của anh, cô có hiểu được? Hay cô gọi anh lại cũng chỉ để buông ra những lời lạnh lùng như trước đây?
Anh quyết định đán.h cược một lần. Dù cô có nói gì với anh đi chăng nữa, anh cũng đã không hối hận vì quãng thời gian qua đã dành tình cảm cho cô nhiều đến thế.
Trong màn mưa tầm tã, Nhật Lệ chạy ào đến bên anh. Thân hình cao gầy mảnh dẻ của cô liêu xiêu trong gió. Gương mặt cô nhòe nước gục vào ngực anh. Bao nhiêu dồn nén vỡ òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
Đăng Huy dang rộng cánh tay, ôm cô thật chặt. Khoảng cách giữa hai người đã bị xóa bỏ. Những lành ranh cố chấp đã được tháo gõ hoàn toàn. Hai thân hình ảo ảnh dưới mưa.
- Em... yêu anh.- Nhật Lệ xấu hổ thì thầm. Dù bao nhiêu tuổ.i, khi cất lời yêu, con người ta cũng đều xấu hổ.
- Anh cũng yêu em! - Đăng Huy khẽ nâng gương mặt Nhật Lệ lên, đặt vào đó một nụ hôn nồng cháy.
Mưa vẫn đổ đều trên những bờ môi quyện ngọt vào nhau...
(Hết)
Theo 24h
Bến tình tuổ.i 30 (P.3) Cô ngây người lặng nhìn anh. Người đàn ông trước mặt cô sao lôi cuốn, hấp dẫn đến lạ kỳ. Nhật Lệ nhớ về người đàn ông cô đã từng trao trọn trái tim mình. Anh đẹp trai, tài giỏi, ân cần, chu đáo. Cô ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian... nhưng đến ngày người phụ nữ đó xuất...