Ả hàng xóm (P.1)
Gã chợt nhận ra trong câu nói của ả có sự tự ái, hạng người như ả cũng có sĩ diện sao? Gã đến khu trọ vào cuối tuần trước. Cửa phòng lúc nào cũng đóng im ỉm.
Gã ngồi lỳ trong phòng, làm một việc nghe có vẻ mùi mẫn, đó là viết lách. Nhưng đã gần một tuần nay, những trang bản thảo của gã vẫn trống trơn. Đêm nào cũng vậy, gã chỉ viết được vài ba chữ ra giấy rồi xé toạc, vo viên vứt vào góc. Gã cảm thấy bế tắc và tức tối khi cảm xúc bị đứt mạch một cách phũ phàng bởi những âm thanh quỷ quái làm phiền gã trong đêm. Tiếng vặn răng rắc của cánh cửa gỗ bị cong vênh, tiếng giường cọt kẹt rên rỉ… và kinh khủng nhất là thứ âm thanh bệnh hoạn từ một đôi nam nữ đang “yêu” nhau. Không thể chịu được cảnh bị dày vò này nữa, gã quyết định phải chấm dứt chuyện này bằng mọi giá.
Sáng sớm, ngay khi thức dậy, gã liền sang gõ cửa phòng bên cạnh, nơi phát ra những âm thanh quái quỷ ấy. Một ả gái quần áo xộc xệch, hở hang ra mở cửa, giọng nói còn ngái ngủ:
- Có … có việc gì đấy?
- Tôi đề nghị cô hạn chế những tiếng động mà cô phát ra vào mỗi đêm. Thú vui của cô đang làm phiền người khác đấy, nhất là với tôi.
- Thú vui hả? Ờ, thú vui đó kiếm ra tiền đấy, nhờ thú vui đó tôi mới có cái ăn cái mặc đấy. Anh là cái thằng dở hơi phòng bên cạnh phải không?
Những câu nói chanh chua của ả như dội gáo nước lạnh vào mặt gã. Cơ mặt giần giật, gã măm môi không biết nói gì, rõ ràng gã thiếu lý lẽ và chưa có kinh nghiệm để nói chuyện với hạng người như ả. Gã cố nhịn, gã mà mất bình tĩnh trong lúc này thì sẽ nhận lấy một thất bại ê chề. Để lấy lại ưu thế, gã liền đặt một câu hỏi với một giọng lạnh tanh:
- Bao nhiêu?
- Bao nhiêu cái gì? Đồ dở hơi!
Chưa nghe ả nói hết câu, cánh cửa đã đóng cái “rầm” trước mặt gã. Gã cười méo xệch. Không chấp nhận thua cuộc, gã tiếp tục gõ cửa và chìa ra một xấp tiền khi ả vừa mở cửa:
- Từng này đủ chưa? - Từng đó không đủ mua thú vui của tôi đâu. Thú vui của tôi đắt lắm! – Ả cười mỉa.
Gã chợt nhận ra trong câu nói của ả có sự tự ái, hạng người như ả cũng có sĩ diện? Câu nói đầu tiên của gã đã chạm vào đúng cái sĩ diện vàng ngọc của ả. Nhưng vấn đề này gã xem phim ảnh cũng nhiều rồi, đối với hạng người như ả, tiền không giải quyết được thì còn cách hữu dụng nhất là trả nhiều tiền hơn nữa?
- Từng này tiền thì sao? Tôi chỉ cần cô không quấy rầy tôi là được! - Gã móc ra thêm hai xấp tiền như ban đầu đưa cho ả.
Đúng là hiệu nghiệm. Ả nhận tiền, ra vẻ còn ngạc nhiên với kẻ lập dị trước mặt. Ả chép miệng:
- Số này chỉ cho đêm nay thôi đấy nhé!
Gã đã thắng. Giá của chiến thắng có vẻ hơi cao. Với số tiền đó, gã có thể thuê một phòng ở khách sạn trong vài ngày. Nhưng nếu so sánh như thế thì gã đã không đến cái khu trọ cũ nát này để làm gì. Đối với gã, tiền là một thứ phù phiếm, chán ngắt, bằng sao được những tư tưởng lớn lao của gã, khi mà được tận hưởng một đêm bình yên và rồi cảm xúc sẽ thăng hoa để viết được nhiều hơn về cuộc đời .
Đêm. Gã gục đầu ngủ trên chiếc bàn gấp. Giấy tờ vứt bừa bãi khắp gian phòng, trang bản thảo trên bàn vẫn chưa ghi được chữ nào cả. Trong khi đó cuộc đời như cuốn phim quay chậm tời đi tời lại trong giấc mơ của gã.
Gã sinh ra trong một gia đình giàu sụ, có một ông bố là chủ tập đoàn kinh tế lớn ở Miền Bắc. Nhưng gã chưa bao giờ vui hay tự hào về điều đó. Ngay từ khi mới sinh ra, gã đã phải chịu sự dè bỉu của số phận. Một lão thầy bói, bạn của bố gã đã phán rằng: Gã là oan nghiệt từ kiếp trước của mẹ gã, sinh vào giờ tử, ngày tử không chết yểu là phúc đức, nhưng cũng không sống được đến năm hai mươi lăm tuổi. Trừ mẹ gã ra, ai cũng tin lời tiên đoán của lão thầy bói là sự thật. Bởi gã suýt chết yểu khi mẹ gã phải mổ đẻ suốt hai giờ đồng hồ. Tệ hơn là gã mang chứng suy tim từ nhỏ, bác sĩ bảo gã chẳng sống được bao lâu nữa.
Bố của gã không còn hy vọng vào gã, đứa con trai bị trời nguyền rủa. Ông ta hắt hủi mẹ con gã và đến với một người đàn bà khác có thể sinh hạ cho ông ta một đứa con trai toàn mỹ để kế thừa sự nghiệp. Ông ta cho mẹ con gã một căn biệt thự và một số tiền không nhỏ. “Với số tiền này, hai mẹ con cô sống cả đời không hết, hãy cố sống mà hưởng thụ. Đừng bao giờ làm phiền tôi”. Những lời ông ta nói có khác nào lời của người dưng nước lã đâu? Mẹ gã cũng chính vì thế mà sinh bệnh, rồi chết dần trong tuyệt vọng vì sự ghẻ lạnh của ông ta.
Ông ta hắt hủi mẹ con gã và đến với một người đàn bà khác (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc, gã muốn cười mỉa mai cái sự đời là đến bây giờ gã vẫn còn sống. Ít ra là đến giấc mơ này, khi gã hai tư tuổi, ngấp ngoái trong đau khổ, để đợi đến hai lăm tuổi, để xem có chết như số mệnh hay không. Trong cái cuộc sống vô vị này, gã thực sự cô độc. Gã chỉ còn có tiền, một thứ vô tri xấu xa, đáng khinh bỉ, đã chà đạp lên tình cảm con người, chà đạp lên cuộc đời mẹ con gã.
“ Reng… reng… reng” – tiếng chuông đồng hồ inh ỏi vang lên giữa đêm kéo gã ra khỏi những cơn mộng mị. Tiếng chuông còn nhắc nhở gã đến giờ uống thuốc. Đối với căn bệnh đáng nguyền rủa trong gã, quên uống thuốc đồng nghĩa với tự sát. Uống thuốc là nghĩa vụ với số mệnh mà gã phải làm mỗi ngày. Sau khi uống thuốc xong, gã sửa soạn giấy bút, cố nhớ lại những giấc mơ vừa nãy, ghi chép vài chữ rồi ngồi suy tư đến tận trời sáng.
***
Bình minh, theo thói quen, gã đứng ở giữa sân từ sớm để hứng trọn những tia nắng mai trong trẻo, mát dịu đầu tiên của một ngày mới. Khu trọ này có một điểm mà gã rất thích: đó là khoảng sân rộng mà gã đang đứng, gần gốc me già, quan trọng hơn là thoáng đãng ở khoảng trời phía đông và tây, khoảng trời đẹp nhất lúc bình minh và hoàng hôn. Gã mải say sưa thưởng thức vẻ tuyệt diệu của bình minh mà ả gái nọ đứng bên cạnh lúc nào không biết. Ả nhìn gã chăm chăm như vật thể lạ.
- Bầu trời có chỗ nào rách hay thủng mà nhìn ghê thế? – Ả vừa nói vừa cười tủm tỉm.
Gã quay sang nhìn ả, điệu bộ thản nhiên như không thấy:
- Bầu trời xanh và đẹp! Cho dù tôi nói cả ngàn lý do về bầu trời cô cũng không hiểu.
- Ờ, đúng rồi! Chỉ có kiểu người như anh mới hiểu nổi. - Ả cười nhạt.
Chẳng hiểu sao, gã nhìn thấy trong đôi mắt tròn như bi ve của ả có sự thương hại, sự thương hại của một người khôn với kẻ tâm thần – còn ai khác ngoài gã. Mặt gã lạnh đi. Gã lên giọng:
Video đang HOT
- Cô có thể cười tôi. Mục đích cô đến để lấy tiền hôm nay chứ gì? Lát nữa tôi đưa cho. Còn bây giờ, xin lỗi, đừng làm phiền!
- Anh nghĩ tôi đến để lấy tiền của anh hả? Được! Cứ ngắm bầu trời của anh đi, rồi đưa tiền cho tôi. Đồ hâm.- Ả tức giận bỏ về phòng.
Gã vẫn đứng bất động nhìn bầu trời, những tia nắng lấp lánh sáng rực trong mắt gã. Không riêng gì ả, chẳng ai có thể ngăn trở gã ôm trọn bầu trời trong tầm mắt. Bởi bầu trời của ngày hôm nay có thể là bầu trời cuối cùng của đời gã.
***
Đêm cô quạnh. Sự yên tĩnh như nguyện vọng của gã, đúng hơn là được gã mua bằng tiền. Nghĩ lại, ả cũng là người sòng phẳng, nhận tiền và không làm phiền gã nữa. Đó là đức tính mà gã cho là tốt ở những hạng người như ả. Suy cho cùng ả cũng không đáng trách, thứ đáng trách ở đây là tiền. Gã đang cuộn tiền thành từng xâu và lẩm bẩm chửi rủa nó. Đó là số tiền lãi gã mới đi rút ở ngân hàng về, chẳng biết tiêu gì, cứ cuộn mãi rồi bỏ vào thùng mì ăn liền và gọi nó là “ Tiền ăn gì“. Với số tiền lãi năm trước, gã đã mua hẳn một hiệu sách cho bà vú trông coi, buôn bán thế nào không cần biết, tiện ở chỗ thỉnh thoảng bảo bà vú gửi cho vài cuốn sách hay để đọc giết thời gian.
“ Năm nay mua gì nhỉ? Hay sẵn đây bỏ ra vài cục để ném vào bản mặt mê tiền của ả, để tháng này khỏi quấy rầy mình?” – Gã đắc ý với sáng kiến vừa nghĩ ra. Nhưng nụ cười hiếm hoi của gã vụt tắt ngay khi có tiếng chuông báo giờ uống thuốc. Gã lắc đầu ngán ngẩm, ngả đầu trên bàn, lặng nhìn kim đồng hồ nhích từng giây một. Gã ngủ lúc nào không biết.
Gã lại mơ…
Trong mơ, gã hãy còn nhỏ, mặt xanh rờn, gầy gò như ma đói. Gã đang ngồi phục bên mẹ gã trong bệnh viện. Mẹ gã vẫn nhìn về một khoảng trời xanh qua ô cửa sổ, ánh mắt thăm thẳm như bầu trời, luôn nhìn về một hướng cho đến trước lúc lâm chung. Mẹ gã hỏi: “Bố có đến không con?”. Gã buồn thiu lắc đầu. Mẹ gã rơi giọt nước mắt cuối cùng trước khi vĩnh biệt trần thế. Gã lay người mẹ, lay mãi mà mẹ gã không tỉnh lại. Sợ hãi, gã khóc nấc lên rồi ngất luôn bên thi thể mẹ gã…
Gã chợt tỉnh giấc vì trái tim tự nhiên buốt nhói. Gã nhìn đồng hồ, đã chậm ba tiếng uống thuốc. Cơn đau ập đến dữ dội, cảm tưởng có một sức nặng khủng khiếp đang đè lên ngực gã. Đầu óc choáng váng, gã tuột tay rơi lọ thuốc xuống gầm giường. Muốn kêu cứu nhưng không mở miệng ra được, gã lao về phía cửa chính một cách vô thức, trước khi đổ gục xuống như một cây chuối bị người ta đốn ngã.
Gã sẽ chết như định mệnh?
(Còn nữa)
Theo 24h
Bến tình tuổi 30 (P.cuối)
Cô gục đầu vào ngực anh. Bao nhiêu dồn nén vỡ òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
Cơn đau dạ dày càng quặn thắt, Nhật Lệ ngồi xuống ôm chặt vùng bụng. Gương mặt cô tái đi và mồ hôi lạnh bắt đầu chảy.
- Mày làm sao thế? - Trang Nhung lo lắng hỏi. - Có cần phải vào bệnh viện không?
- Tao không sao, lát tao nghỉ ngơi một chút, uống thuốc vào là ổn thôi.
- Tao đã nói rồi, đừng có tham công tiếc việc. Mày cứ cố chấp thế thì chỉ có khổ mày thôi.
Trang Nhung đỡ Nhật Lệ đứng dậy, dìu cô đến phòng nghỉ.
- Ngồi yên đây, tao đi lấy thuốc và nước cho. Thuốc mày để trong túi xách ngăn ngoài cùng chứ gì?
- Ừ.
Nhật Lệ khó nhọc gật đầu. Cô khẽ cắn môi ngăn cho cơn đau không bật ra thành tiếng. Cố chấp, cố chấp mãi thì cuối cùng người chịu đựng nỗi đau vẫn là mình.
Điện thoại rung lên liên hồi. Một con số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình. Đã từ rất lâu rồi, cô không còn nhận được một cuộc gọi, một tin nhắn nào từ số máy đó nữa. Có thể nói, người đó dường như đã biến mất trong cuộc sống của cô. Cô hít một hơi dài và nén lại cơn đau, khó nhọc ấn nút nghe.
- Alo.
Một khoảng im lặng bao trùm phía đầu dây bên kia. Rồi một tiếng thở dài vang lên khe khẽ.
- Alo.
- Anh muốn gặp em.
Bàn tay cầm điện thoại thoáng chút run rẩy. Anh đã biến mất trong cuộc sống của cô kể từ ngày hôm đó. Đôi lúc cô cũng có có nghe thấy những thông tin về anh, cũng bắt gặp những cái nhìn ái ngại từ phía người quen của cả anh và cô, nhưng cô lờ đi. Sự cao ngạo của một người phụ nữ bản lĩnh không cho phép cô yếu đuối trước mặt người khác. Dù cho khi đêm về, một mình cô đau đớn đối mặt với hàng chục câu hỏi. Cô không tốt với anh ở điểm gì? Tại sao anh lại rơi vào vòng tay của người con gái đó? Tại sao chuyện của họ đến mức ấy mà cô lại không mảy may hay biết chút gì? Nhưng tất cả những thắc mắc trong lòng cô chẳng còn thể cuộn lên nữa khi mà lý trí đã nhắc cho cô biết rằng: Anh và người phụ nữ ấy đã có một đứa con.
Và giờ anh gọi cho cô nói rằng, anh cần cô. Anh đã hối hận? Vậy sao ngay từ đầu anh cũng không nói một tiếng xin lỗi với cô.
Cặp môi tái nhợt của Nhật Lệ khẽ cong lên một nụ cười. Cô bình tĩnh đáp trả anh bằng sự ngạo nghễ của một người đã không còn coi anh là quan trọng nữa.
- Em nghĩ người anh cần lúc này chính là vợ con anh. Chúng ta chỉ là bạn... Những người bạn bình thường.
Đầu dây phía bên kia không đáp trả, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Chính cái khoảnh khắc ấy lại khiến Nhật Lệ thấy se sắt lòng. Làm tổn thương một người mình đã từng yêu thương cũng chẳng vui vẻ gì. Cô định ấn nút tắt nhưng đầu dây bên kia lại lên tiếng.
- Anh không còn sống được mấy ngày nữa đâu em. Vợ anh đã đưa con gái anh sang Mỹ rồi. Bọn anh cũng đã ly thân. Bây giờ anh chỉ có một mình.
Cô lặng người đi. Anh ấy nói gì? Tại sao lại không còn sống được mấy ngày nữa? Cô áp điện thoại sát hơn vào tai để chắc rằng những lời anh sắp nói tới đây sẽ không còn khiến cô nghi ngờ nữa.
- Anh bị làm sao?
- Chuyện không thể nói chỉ trong một hai câu. Anh sẽ nói cho em biết ngay khi gặp em. Anh nhớ em.
Phong chùng giọng xuống. Âm điệu trầm buồn ấy khiến Nhật Lệ không tránh khỏi những xao động. Cô đã hết yêu anh nhưng cô không thể xem anh như kẻ xa lạ. Và có lẽ, anh thật sự cần cô đến bên để quan tâm an ủi những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Cô không thể là người vô tình như thế.
- Anh đang ở đâu?
- Em sẽ đến ngay đúng không? Anh đang ở cà phê ABC. Chắc em vẫn còn nhớ?
- Được rồi, em sẽ đến ngay.
Nhật Lệ gập máy. Cơn đau dạ dày bị cô lãng quên cũng đã dịu lại. Cô đón lấy những viên thuốc từ tay Trang Nhung, dốc một hơi uống cạn.
- Cảm ơn mày nhé. Giờ tao có việc phải đi đây.
- Phong gọi điện cho mày à? - Trang Nhung nhìn chằm chằm vào mắt Nhật Lệ. - Mày còn gặp hắn làm gì nữa? Nếu mày cứ mãi u mê thế này thì không thoát khỏi cảnh đơn độc đến cuối đời đâu.
- Tao sẽ kể lại mọi chuyện cho mày nghe sau. Còn 5 phút nữa là hết giờ làm nhưng cứ xin phép sếp giùm tao. Tao không thích bị bắt bẻ.
Nhật Lệ bước nhanh đến bàn làm việc, lấy túi xách và vội vã đi. Trang Nhung không nén được sự xót xa cho bạn, đành bật ra một tiếng thở dài:
- Sếp Huy đâu có khó tính với mày như mày nghĩ đâu? Đúng là ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Mày đi đi, và cẩn thận với Phong đó. Nghe nói anh ta không còn như ngày xưa nữa đâu.
Nhật Lệ hơi thắc mắc câu nói của Trang Nhung. Nhưng cô không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều...
Cảnh vật, thói quen không thay đổi nhưng tình cảm của con người thì đã đổi thay (Ảnh minh họa)
ABC không khác nhiều, vẫn yên tĩnh và mộng mơ như thế. Chiếc bàn đó Phong cũng từng ngồi chờ cô. Nắng rớt lên vai áo anh vài giọt vàng sậm như màu mật ong. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cô và đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi.
Bao nhiêu năm trôi qua, tất cả lại lặp lại. Cảnh vật, thói quen không thay đổi nhưng tình cảm của con người thì đã đổi thay.
- Vẫn là cà phê đen không đường chứ? - Phong nhìn sâu vào mắt Nhật Lệ.
- Vâng.- Cô nhàn nhạt nở một nụ cười.
- Lâu rồi không gặp nhưng em vẫn không khác nhiều. Hoặc vì anh vẫn thường xuyên vào facebook của em...- Phong lại nhìn cô rất ý nhị.
Nhật Lệ gật đầu cảm ơn nhân viên phục vụ rồi nhấc khẽ tách cà phê đặt lên môi.
- Vậy tình hình sức khỏe của anh sao rồi?
- Chuyện đó để lát nữa đề cập được không em? Bây giờ anh muốn nói chuyện giữa anh và em. Anh... muốn quay lại.
Cà phê trong cốc hơi chòng chành. Nhật Lệ đặt tách cà phê xuống, nhã nhặn cất tiếng.
- Anh Phong, anh đừng nói những chuyện như thế nữa. Quá khứ sẽ không bao giờ lặp lại đâu.
- Anh đã sai, hãy cho anh một cơ hội để sửa. Anh xin em...
Phong định nắm lấy bàn tay cô nhưng cô nhanh chóng rụt lại.
- Thực ra anh chẳng có bệnh gì cả. Anh chỉ muốn lấy cớ để gặp em thôi. Anh yêu em và anh biết em vẫn còn yêu anh. Không yêu anh sao em còn một mình từng ấy năm? Em đừng cố chấp nữa, hãy để tình yêu của chúng ta có một cơ hội.
Giọng Phong nài nỉ. Nhưng cô thấy cõi lòng mình lạnh tanh, không một mảy may rung động. Cách đây vài phút, lời nói của anh ta còn khiến cô có chút đau lòng.
Cô bất giác mỉm cười. Cô tự cười mình đã từng đem lòng yêu say đắm một người đàn ông ấu trĩ đến thế. Cô nhìn xoáy sâu vào mắt Phong - một cái nhìn kiên định.
- Anh sai rồi, em đến đây gặp anh chỉ vì em coi anh là bạn. Nhưng nếu anh không coi em là bạn thì chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa đâu.
Cô sải từng bước dài ra khỏi quán quen, để lại một mình Phong trong sự ngơ ngác...
***
Trời Hà Nội đổ mưa. Mưa xối xả, ồn ã. Mưa quất rát gương mặt của những người đi đường.
Cặp mắt Nhật Lệ mờ đi dưới mưa. Nỗi trống trải bao trùm lấy cô. Ẩn mình trong chiếc áo mưa, cô chỉ muốn khóc. Trời cũng thương cô mà đổ mưa nhưng cô lại không có nước mắt để khóc.
Trái tim của một người phụ nữ ba mươi dường như đã chai sạn đến độ không thể nhỏ được một giọt nước mắt thương cho chính bản thân mình. Cô trôi đi trong những suy nghĩ vô định, chẳng hiểu sao mình có thể về tới nhà.
- Tại sao em lại không nghe máy?- Một người đàn ông mặc vest đen ướt nhẹp giữ lấy cánh tay cô khi cô vừa dừng xe trước cổng nhà.
Trong cơn mưa xối xả mùa hạ, cô nhận ra anh. Những giọt nước mưa theo những lọn tóc rủ xuống chảy tràn trên gương mặt quen thuộc ấy. Đôi mắt của anh cương nghị nhìn cô, đợi chờ.
Cô ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Chút nhói đau từ bàn tay anh siết chặt cho biết cô không nằm mơ.
- Anh hỏi tại sao em lại không nghe máy? Đêm qua không ngủ, lại bị đau dạ dày, giờ còn đi đày mưa nữa? Em còn định cố chấp đến bao giờ?
Nhật Lệ không tưởng tượng nổi người đàn ông vốn lạnh lùng như tượng đá trước mặt cô lại có thể nói những lời quan tâm cô đến như thế!
- Em...- Cô lắp bắp, run rẩy trong tiếng đập nhanh của trái tim. Cô thấy mình như một đứa trẻ có lỗi đang phải chịu sự trừng phạt.
Mưa vẫn xối xả rơi.
Ánh mắt Đăng Huy dịu lửa. Anh cảm thấy mình hơi quá đà. Anh không là gì của cô ngoài mối quan hệ công việc. Anh với cô vốn chỉ cấp trên - cấp dưới.
Anh đã rất nóng ruột khi thấy cô quặn thắt trong cơn đau dạ dày. Anh càng lo lắng hơn khi thấy cô lao đi trong khi cơn mưa đang sắp sầm sập đổ. Anh điên cuồng vì cô nhưng có lẽ cô không chung cảm giác với anh.
Anh buông cánh tay cô và thấy mình thật như một gã ngốc nực cười.
- Em vào nhà đi kẻo bị cảm lạnh. Anh xin lỗi...
Nói rồi, anh lạnh lùng quay đi. Nhật Lệ cảm tưởng như tất cả những cuồng nhiệt vừa qua nơi anh chỉ là ảo mộng. Gió và nước cứ táp vào mặt cô trong cơn mưa đầu mùa.
- Anh Huy... Anh Huy...- Cô rối rít cất tiếng gọi. Cô sợ mưa sẽ át đi tiếng lòng mình. Cô sợ nếu không gọi anh, cô sẽ mãi mãi không chạm được vào anh.
Bước chân Đăng Huy chậm dần, chậm dần... Có phải cô đang gọi anh? Liệu bấy nhiêu tình cảm chân thành của anh, cô có hiểu được? Hay cô gọi anh lại cũng chỉ để buông ra những lời lạnh lùng như trước đây?
Anh quyết định đánh cược một lần. Dù cô có nói gì với anh đi chăng nữa, anh cũng đã không hối hận vì quãng thời gian qua đã dành tình cảm cho cô nhiều đến thế.
Trong màn mưa tầm tã, Nhật Lệ chạy ào đến bên anh. Thân hình cao gầy mảnh dẻ của cô liêu xiêu trong gió. Gương mặt cô nhòe nước gục vào ngực anh. Bao nhiêu dồn nén vỡ òa. Cô khóc như chưa bao giờ được khóc.
Đăng Huy dang rộng cánh tay, ôm cô thật chặt. Khoảng cách giữa hai người đã bị xóa bỏ. Những lành ranh cố chấp đã được tháo gõ hoàn toàn. Hai thân hình ảo ảnh dưới mưa.
- Em... yêu anh.- Nhật Lệ xấu hổ thì thầm. Dù bao nhiêu tuổi, khi cất lời yêu, con người ta cũng đều xấu hổ.
- Anh cũng yêu em! - Đăng Huy khẽ nâng gương mặt Nhật Lệ lên, đặt vào đó một nụ hôn nồng cháy.
Mưa vẫn đổ đều trên những bờ môi quyện ngọt vào nhau...
(Hết)
Theo 24h
Bến tình tuổi 30 (P.3) Cô ngây người lặng nhìn anh. Người đàn ông trước mặt cô sao lôi cuốn, hấp dẫn đến lạ kỳ. Nhật Lệ nhớ về người đàn ông cô đã từng trao trọn trái tim mình. Anh đẹp trai, tài giỏi, ân cần, chu đáo. Cô ngỡ tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian... nhưng đến ngày người phụ nữ đó xuất...