9h tối đi làm về chồng đã để phần bữa tối, vừa mở nồi cơm tôi chảy nước mắt quyết ly hôn
Mở nồi cơm điện xới cơm, vừa nhìn mà tôi sững sờ không thể tin nổi.
9h tối tôi mới làm tăng ca xong về nhà. Chồng đã nấu cơm ăn trước và để phần cho vợ trong lồng bàn. Còn anh ấy thì đang trong phòng dùng máy tính.
Tôi tắm rửa thay quần áo xong liền vào bếp ăn cơm. Vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn được bát cơm nóng cho ấm bụng rồi đi ngủ một giấc thật ngon. Tầm này con gái cũng ngủ rồi nên tôi không gọi cho con nữa.
Mở nồi cơm điện xới cơm, vừa nhìn mà tôi sững sờ không thể tin nổi. Bên trong cơm đã hết nhẵn, chỉ còn lại vài vụn cháy. Tôi đứng như trời trồng, nước mắt cứ thế chảy ra ướt má.
Tôi đứng như trời trồng, nước mắt cứ thế chảy ra ướt má. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi thất nghiệp ở nhà đến nửa năm nay. Ban đầu ở công ty cũ do anh không chịu cố gắng, lại thường xuyên xin nghỉ nên bị cho thôi việc. Có vợ đi làm, anh ỷ lại không chịu tận lực tìm kiếm công việc mới. Chồng tôi ở nhà đưa đón con, cơm nước, dọn dẹp cho vợ. Thế nhưng có mấy lần anh mải chơi đến quên cả đón con, cô giáo phải gọi cho tôi, con thì tủi thân khóc mãi.
Không yên tâm giao con cho chồng, tôi bèn gửi con nhờ bà ngoại cho bé học mẫu giáo dưới quê. Cũng vì hoàn cảnh khó khăn, tôi đi làm từ sáng sớm tới tối muộn mới về, nhớ con lắm nhưng đành phải tự động viên mình cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này. Khi nào kinh tế ổn hơn, mẹ con tôi sẽ được đoàn tụ.
Video đang HOT
Sở dĩ vì đâu tôi phải vắt kiệt sức lực cố làm lụng kiếm tiền như vậy? Vì chồng tôi ở nhà không có thu nhập, mình tôi phải lo cho cả gia đình 3 người. Chưa nói mẹ chăm cháu, thi thoảng cũng phải biếu bà vài đồng để bà tiêu vặt mới phải đạo.
Từ khi con về quê, chồng tôi càng được thể chơi game thâu đêm suốt sáng. Tôi giục anh kiếm việc làm, chồng cứ ậm ừ lần lữa cho xong, viện hết cớ này cớ kia để trì hoãn. Thường chỉ tối tôi mới về nhà ăn cơm, chồng sẽ nấu cơm tối cho vợ. Nhưng chưa bao giờ chồng tôi phần đồ ăn cho vợ một cách đàng hoàng. Anh không để riêng thức ăn cho tôi mà ăn trước chọn miếng ngon rồi còn thừa mới để lại.
Tôi cảm thấy mình không được coi trọng qua hành động nhỏ ấy nhưng có lần tôi nửa đùa nửa thật phàn nàn với chồng thì anh gắt gỏng: “Em nhỏ nhen để bụng quá đấy, chuyện bé tí mà cũng so đo với anh. Cứ cho là anh ăn hết miếng ngon thật thì em là vợ, nhường cho chồng miếng ngon cũng có làm sao?”. Tôi không biết phải đáp thế nào sau câu trả lời ấy.
Nhìn nồi cơm đã cạn đến đáy, nghĩ tới mình và con cùng những gì phải chịu đựng mà tôi thương bản thân, thương con vô hạn. Chồng không hiểu và ghi nhận một chút nào cho những hy sinh, vất vả của tôi, chẳng những thế còn đối xử với vợ một cách vô tâm và ích kỷ. Chuyện nhỏ đã thế này, rõ ràng trong lòng anh ta thì tôi chẳng có chút quan trọng nào.
Đêm đó nằm không ngủ được, tôi hạ quyết tâm ly hôn chị em ạ. (Ảnh minh họa)
Lần này tôi thẳng thừng hỏi chồng tại sao không phần cơm vợ thì anh mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính chơi game, đáp với vẻ mất kiên nhẫn: “Anh đói quá nên ăn hết cơm mất rồi. Thức ăn vẫn còn đấy, em cắm nồi cơm mới mà ăn. Việc đấy có gì khó đâu mà cũng kêu ca”.
Đêm đó nằm không ngủ được, tôi hạ quyết tâm ly hôn chị em ạ. Sáng hôm sau chồng tôi biết chuyện thì nhảy dựng lên trách tôi quá đáng, nông nổi, chỉ vì miếng cơm mà đòi ly hôn chồng. Mẹ chồng được con trai mách cũng gọi lên bảo tôi đừng chi li nhỏ nhặt kẻo sau này hối hận. Tôi làm đúng hay sai hả mọi người?
Lá đơn viết dở
Chàng và nàng cãi nhau khá quyết liệt trước bữa cơm chiều. Hình như cả hai đều thiếu kiềm chế. Mâm cơm tối đó chỉ còn thằng bé đang học Tiểu học tự ăn, tự dọn. Đến đêm thì cả hai cùng đơn ca 'anh và em mỗi người một chăn'.
Ảnh minh họa do tác giả cung cấp.
Sáng hôm sau nàng đi làm trước. Nàng đến bên chiếc máy tính để bàn mà cả nhà thường dùng chung định gửi cái E-mail. Máy tính nhà nàng ít khi tắt nên khi màn hình bật sáng tự động, nàng sững người. Máy đang ở chế dộ soạn văn bản. Một văn bản đang soạn dở, tiêu đề đậm, cỡ chữ to: ĐƠN LY HÔN, dưới là dòng kính gửi.
Nàng run lên, mắt nhòa đi, loạng choạng bước ra khỏi bàn máy tính. Sao nàng có thể ngờ chuyện chỉ có vậy chàng đã định ly hôn ? Chỉ có thể chàng đã có chốn khác nên tìm cớ gây sự với nàng để tìm cách ly hôn... Nàng thẫn thờ rời khỏi nhà...
Chàng xuống phòng muộn hơn. Cả đêm qua không ngủ được. Chàng không ngờ chiều qua nàng lại ngang ngạnh đến thế. Như là cố ý. Tình cờ chàng cũng bước lại chỗ máy tính. Màn hình vẫn sáng chưa chuyển sang trạng thái tắt tự đông. Chàng nhìn vào khung hình có dòng ĐƠN LY HÔN đang soạn dở. Sửng sốt. Không ngờ lại đến mức này. Vốn dĩ chàng chưa bao giờ nghĩ tới vợ chồng chàng có thể có ngày nói đến chuyện ly dị, dù rằng đôi khi vẫn có cãi vã... Chàng đến cơ quan như người mất hồn. Không thể tưởng tượng nổi nét mặt của vợ khi ngồi gõ lá đơn ly hôn...
Tối đó nàng vẫn nấu cơm bình thường. Cả nhà ngồi vào mâm nhưng chàng nàng không nhìn mặt nhau. Họ lặng lẽ ăn như đang dùng bữa tiệc cuối cùng. Bỗng thằng bé lên tiếng:
- Đơn ly hôn viết như thế nào hả bố mẹ ?
- Con hỏi làm gì ?
- Lớp con đang học thể thức văn đơn từ nhưng cô không dạy mẫu đơn ly hôn nên con muốn soạn thử!
- Thế lá đơn ly hôn soạn trên máy tính là của con à ?
- Vâng! Con soạn thử mà!
Chàng và nàng chợt liếc trộm nhau, cười tủm rồi cả hai cùng buông đũa bát phá lên cười sằng sặc.Từ sáng đến giờ cứ tên này nghĩ tên kia là chủ lá đơn soạn dở ...
Thằng bé không hiểu. Nó lại càng không hiểu sau đó bị bố mẹ bắt đi ngủ sớm và bố mẹ nó cùng vào phòng rồi tắt đèn sớm.
Chuyện Làng Quê
Valentine: Hãy xem vợ như tình nhân Một chàng trai từng cầm cố xe đạp, cắm nồi cơm điện lấy tiền mua hoa hồng và sô-cô-la chỉ để thể hiện tình yêu với nàng nhưng đã 15 mùa Valentine đi qua từ lúc về chung một nhà, tôi chưa từng một lần tặng hoa cho vợ. Tôi từng cầm cố xe đạp lấy tiền mua hoa hồng và sô-cô-la tặng...