9 tiêu chuẩn của một người có phúc báo tốt, bạn đã có được bao nhiêu điều?
Thái độ của một người quyết định hết thảy và tính cách quyết định vận mệnh. Người nhận được phúc báo là người làm được những điều này!
9 tiêu chuẩn của một người có phúc báo tốt
Lương thiện là một yếu tố quan trọng của người có nhân phẩm tốt. Một người mà luôn mang trong mình một trái tim từ bi, mới có thể khiến người khác kính trọng. Cần phải giữ nhiều thiện tâm, làm nhiều việc thiện. Chỉ có như thế, thì mới có thể làm một con người đường đường chính chính, để đạt được đến cảnh giới “ban ngày không làm chuyện khuất tất, ban đêm không sợ ma gõ cửa”.
Phúc hậu
Cổ nhân có câu: “Hậu đức tải vật”, có nghĩa là nói con người nếu có đức hạnh, thì không có việc gì là không thể gánh vác được, ngược lại, người mà không có nhiều đức thì không thể gánh vác được những công việc to lớn.
Câu danh ngôn này khuyên răn chúng ta rằng, phải vui vẻ khi chịu thiệt thòi, nghĩ cho người khác nhiều hơn, thì mới có thể đạt được thành công trong sự nghiệp. Đồng thời, đức nhiều là phúc, làm người phải hiền hậu, thì mới có được sự tôn trọng của người khác.
Ảnh minh họa: Internet
Giữ chữ tín
Một người nếu như không có lòng tin, thì việc gì cũng không thể làm tốt. Sự giao tế giữa người với người, điều quan trọng là phải có được sự tin tưởng. Cổ nhân coi việc giữ chữ tín là một phẩm hạnh rất quan trọng của con người, rất xem trọng việc đã hứa thì nhất định phải thực hiện, đã làm thì nhất định phải làm đến cùng.
Người ở trong xã hội này không coi trọng chữ tín, thì khẳng định là không ai muốn giao tiếp với bạn, càng không thể đạt được sự tin tưởng của người khác.
Khiêm tốn
Khiêm tốn là một đức tính quan trọng tạo nên nhân cách con người. Cho dù là trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa, thì hãy hạ thấp mình một chút, đợi chờ là việc tốt. Một mặt là có lợi cho sự phát triển của bản thân, mặt khác nó sẽ có lợi khi chúng ta hợp tác với người khác.
Cổ nhân thường nói: “Cho dù làm hạng người gì, thì cũng không được nịnh nọt, tham t.iền tham của; Cho dù là làm công việc gì, thì cũng không được nhất thời, qua quýt.” Làm bất kể việc gì, không nên cho rằng bản thân mình là người có đức hạnh tài giỏi, là người không thể thiếu, như thế không tốt, dễ dẫn đến sự chán ghét của người đời. Người khiêm tốn thì ai ai cũng yêu mến.
Ảnh minh họa: Internet
Kiên trì
Làm việc gì đều phải có sự quyết tâm, bền lòng và nhẫn lại, phải có tinh thần làm việc đến cùng, đây là mấu chốt của sự thành công, nếu không thì chỉ là kẻ vô tích sự. Người xưa thường nói, “nước chảy đá mòn, mài sắt thành kim”, chính là muốn nói nên đạo lý đó.
Danh tướng Phùng Ngọc Tường từng nói: “Trên thế giới có thể làm việc đại sự thì đều là kẻ ngốc”, vì những người này một khi xác định được mục tiêu, sẽ tiến thẳng về phía trước, vì thế mới có thể thành công. Ngược lại, có người được cho là thông minh, do não bộ hoạt động linh hoạt, làm việc thường nhìn trái nhìn phải, nghĩ đông nghĩ tây, kết quả là không đạt được việc gì.
Video đang HOT
Chính trực
Một người không nhất thiết có thể trở thành người vĩ đại, nhưng hoàn toàn có thể làm một con người chính trực. Một người chính trực, thì trước hết phải làm việc theo lương tâm.
Làm việc gì cũng xuất phát từ lương tâm, thì đó tuyệt đối là một người cao thượng, một người chính trực. Con người cũng nên có quan niệm đúng sai rõ ràng, gặp phải vấn đề đều phải có kiến giải của bản thân, tuyệt đối không thể bạn tôi, tôi tốt, mọi người đều tốt. Phải kiên trì theo chân lý, không thể vì quan hệ tốt mà sai lại nói thành đúng, cũng không thể vì quan hệ không tốt mà đúng lại nói thành sai.
Thành thật
Thành thật là điều cơ bản để làm người, thành thật là một đức tính tốt. Người không thành thật, không ai muốn tiếp xúc . “Muốn gánh vác trách nhiệm to lớn thì trước hết phải là người thành thật”. Làm người phải thật thà và chân thật, thì mới có được sự tôn trọng của người khác, thì mới có thể đứng vững trong xã hội.
Chúng ta khi đối đãi với công việc cũng như vậy, cho dù là công việc báo cáo, phản ánh sự việc, hày là công việc gì đi chăng nữa, cũng đều phải thực sự cầu thị, tuyệt đối không được gian lận, thất tín với người.
Ảnh minh họa: Internet
Trí tuệ
Người quân tử trước sau đều giữ vững mình, không lay động. Kẻ tiểu nhân luôn luôn ở trong suy tư lo nghĩ.
Người quân tử lòng dạ luôn quang minh chính đại, sáng sủa, rộng rãi, thần định, khí an. Kẻ tiểu nhân thì lúc nào cũng tính toán so đo, suy tính thiệt hơn cho nên thường xuyên “mặt mày ủ rũ”.
Khoan dung
Người ta thường nói rằng, khoang dung chính là vĩ đại. Con người phải có một tấm lòng khoan dung, có thể chấp nhận những việc khó chấp nhận nhất của thiên hạ. Chúng ta phải học được cách khoan dung với những người không có cùng quan điểm với chúng ta, đặc biệt là những người có mâu thuẫn với chúng ta.
8 kiểu người dễ nhận được phúc báo
1. Người luôn vui vẻ
Một người nếu luôn nở nụ cười trên môi sẽ tự nhiên có thể truyền lại niềm vui, tâm tình vui vẻ, ấm áp đến những người bên cạnh, khiến mọi người sinh ra một loại cảm giác thân thiết, gần gũi.
2. Người có lòng biết ơn
Lòng biết ơn người khác phát ra từ trong tâm sẽ khiến quý nhân cho rằng, việc giúp đỡ bạn là đáng giá. Còn nếu bạn là một người trong lòng đầy bực tức, có lối nghĩ phản đối, không ngừng oán giận người khác thì quý nhân sẽ có thể đối với bạn “tôn kính mà không thể lại gần”.
Ảnh minh họa: Internet
3. Người có khí phách
Người có khí phách sẽ có ý chí rộng lớn, có thể dung nạp được hết thảy mà trở lên vĩ đại. Người như vậy sự nghiệp của họ sẽ dễ thành công hơn. Quý nhân sẵn sàng giúp đỡ người có khí phách, bởi vì người như vậy mới khiến họ cảm nhận được rằng những gì mình trợ giúp thật sự đáng giá và sẽ có kết quả.
4. Người thiện lương
Người có lòng lương thiện, yêu thương mọi người, luôn giúp đỡ người khác mà không mưu cầu hồi báo thì chính là người đã tích được công đức lớn và họ đương nhiên được phúc báo, đó là Thiên lý.
5. Người có tâm với nghề nghiệp
Một người luôn đặt tâm vào công việc, nhiệt tình trong công tác, luôn cố gắng duy trì một trạng thái tinh thần tích cực để đạt được kết quả tốt thì đó là một loại năng lượng thuần chính.
Ảnh minh họa: Internet
6. Người sẵn lòng giải quyết vấn đề
Nếu bạn là người có năng lực lớn trong việc giải quyết vấn đề, có nhiều biện pháp, không sợ khó khăn, sẵn sàng tìm hiểu, nghiên cứu thì bạn là người dễ dàng chiếm được sự hứng thú của quý nhân. Họ sẽ thấy rằng bạn là một người luôn cố gắng, và nếu đưa ra một điểm nào đó, bạn nhất định có thể “suy một ra ba”, “học một biết mười”.
7. Người có năng lực hành động mạnh mẽ
Người chín chắn, một khi có ý tưởng tốt thì lập tức hành động, không đắn đo suy nghĩ, do dự, lưỡng lự thì sẽ dễ thành công và cũng dễ được quý nhân trợ giúp. Tuy nhiên, năng lực hành động mạnh mẽ này không đồng nghĩa với thái độ cực đoan, tức là không cần tham khảo ý kiến của một ai, muốn làm gì liền làm đó.
8. Người sẵn lòng chịu thiệt
Ngày nay, phần lớn người ta thường sợ nhất là bị thua thiệt, thà rằng để người khác phải thiệt chứ bản thân không thể bị thiệt. Nhưng, những người già xưa lại thường hay khuyên bảo con cháu rằng: “Chịu thiệt là phúc”, “Chịu thiệt là hành vi của người quân tử”…
Theo phunuvagiadinh.vn
Tôi có tất cả nhưng lại không có em
Ngày tôi đi, em không khóc. Dải phân cách chia chúng tôi ở hai khu vực sân bay, có thể cũng là các chia cả đời. Thế nhưng tôi vẫn dứt lòng dời đi. Tôi hèn nhát đến mức không dám nói với em lời chia tay, chỉ để lại cho em lời nhắn "Đừng đợi anh".
Tôi cứ thế chọn sự nghiệp, bỏ lại tình yêu bảy năm với em, phụ bạc ba năm đằng đẳng chờ đợi của em. Dẫu tôi đau đến nghẹt thở, nhưng nỗi đau của em còn hơn thế gấp trăm lần.
Tôi đã từng nghe nói rằng: "Đối với đàn ông, việc bất lực nhất là vào những năm tháng bản thân vô dụng nhất, lại gặp được người con gái mình muốn chăm sóc cả đời. Đối với phụ nữ, việc hối tiếc nhất là vào những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người con gái, đã gặp được người mà mình chẳng thế nào đến được với họ". Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời em là gặp tôi, yêu tôi trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất để rồi chẳng nhận được hạnh phúc từ tôi. Điều bất lực nhất của tôi chính là yêu em trong những tháng năm tôi chưa có gì. Để rồi khi đứng trước sự lựa chọn giữa sự nghiệp và tình yêu, tôi đã chọn sự nghiệp mà bỏ rơi em. Và khi tôi có sự nghiệp rồi lại chẳng còn em bên cạnh.
Tôi gặp em trên xe buýt đến trường, em lên sau tôi một bến đợi. Sau nhiều lần "tình cờ" thành quen, thành thân. Nụ cười em rạng rỡ như ánh nắng mai, vào một phút tôi chưa kịp phòng bị cứ thế len vào tim tôi. Em hoạt bát, vui vẻ, những phút bên em lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Em là sắc màu rực rỡ điểm vào cuộc của con mọt sách chỉ biết học là tôi. Những áp lực cuối cấp từ thầy cô, gia đình và chính mình làm tôi mệt mỏi, em như liều thuốc bổ tinh thần làm tôi vui cả ngày.
Em học kém Toán, tôi thường dành chút thời gian giúp em ôn bài, đấy là những giây phút bình yên nhất trong ngày đối với tôi. Thích em nhưng tôi chưa từng dám nói. Vì sợ tình cảm khi ấy quá non nớt, hay vì sợ lời từ chối từ em. Tôi cũng không biết nữa. Chúng tôi vẫn lặng lẽ bên nhau. Tôi thích những giây phút vui vẻ lẫn bình yên bên em, thích cả những khoảnh khắc em ngục trên bàn ngủ quên khi chờ tôi ôn bài. Khi ấy tôi 18, còn em 17.
Tôi đậu đại học, xa nhà, xa em. Hành trang tôi mang theo bao gồm cả mối tình thầm lặng với em. Dẫu không có nhiều thời gian gặp nhau như trước nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc, vẫn gặp nhau mỗi khi tôi về. Tôi biết em cũng thích tôi, nhưng lời yêu tôi chưa bao giờ dám nói. Em đã bước vào năm cuối cấp, bao áp lực vẫn đang đè lên vai em, tôi không muốn em thêm mệt mỏi. Điều duy nhất tôi có thể làm cho em là tạo động lưc, giúp em vượt qua áp lục kỳ thi sắp tới. Giúp em chọn trường phù hợp, tất nhien cùng thành phố với tôi. Những nỗ lực của em cũng được đền đáp, sau nhiều bồi hồi, lo lắng tôi và em cũng có thể ở gần nhau. Khi ấy tôi 19, em 18.
Ngày em đi nhập học, tôi lăng xăng giúp em từ tìm phòng trọ đến các thủ tục nhập học. Lời yêu tôi vẫn lặng lẽ chôn dấu kể cả khi nhìn thấynhững ngập ngừng trong ánh mắt em. Thế giới mới của em chỉ mới bắt đầu, em xinh tươi rạng rỡ như thế, ngoài kia bao người bạn mới chào đón em. Tôi sợ một ngày nào đó em sẽ bảo rằng tình cảm dành cho tôi chỉ là ngộ nhận, là một cơn say nắng thời niên thiếu.
Năm nhất cứ lặng lẽ trôi qua. Thỉnh thoảng tôi nghe bạn cùng phòng em nhắc có ngươi này người kia theo đuổi. Thế nhưng tôi cứ hèn nhát không dám nói lời yêu, tôi vừa sợ phá vỡ sự cân bằng trong mối quan hệ hiện tại, lại vừa sợ một ngày nào đó thật sự mất em. Em kể với tôi về anh chàng lớp phó học tập của lớp em, rằng cậu ấy hài hước thế nào, rằng hai người nói chuyện với nhau hợp thế nào, rằng cậu ấy vừa tỏ tình với em. Trái tim đang bất an của tôi cuối cùng cũng không chịu được hét ầm lên: "Không cho phép đồng ý".
Em tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút vui mừng "Tại sao". Tôi bối rối không dám nhìn em. Thì ra trong giây phút không kiềm chế được tôi đã bật thốt ra nỗi lòng của mình. Thế nhưng em không buông tha cho tôi không ngừng truy vấn "Tại sao không thể". Tôi lí nhí đáp lại "Vì anh yêu em". "Sao cơ? Em không nghe rõ".
"Vì anh yêu em". Tôi nhìn thẳng vào mắt em trả lời rõ ràng, thành thật, lại vừa bất an, hồi hộp. Em nhẹ nhàng ôm lấy tôi "Em cũng yêu anh". Trái tim trong lồng ngực tôi cuối cùng cũng bình an trở lại nhịp đ.ập bình thường. Năm đó tôi 20, em 19.
Tình yêu khi ấy rất chân thành và giản dị. Thời gian dành cho nhau của chúng tôi không nhiều, vì đứa nào cũng làm thêm để bớt gánh nặng cho gia đình, nhưng mỗi giây phút bên nhau đếu ngọt ngào và hạnh phúc. Tôi thích cảm giác được nắm tay em giữa phố đông người, thích được em ôm từ phía sau mỗi trên con xe cà tàng. Hai đứa tự hứa với nhau cùng nhau cố gắng học tập, k.iếm t.iền dành dụm để có thể bên nhau khi em ra trường.
Ngày nhận được quyết định đi du học, tôi vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì một tương lai tươi sáng hơn đã mở ra với tôi, lo vì không biết em có đợi tôi? 3 năm không quá dài, nhưng so với thanh xuân của người con gái cũng không ngắn. Những năm tháng tươi đẹp nhất cũng nhiều khó khăn nhất tôi lại không thể ở cạnh em. Thế nhưng em lại rất kiên định bảo rằng "Em tin anh và em sẽ chờ".
Ngày tôi bay em không tiễn, em bảo rẳng sợ cảnh chia ly, sợ nhìn thấy bóng lưng tôi. Có lẽ giờ phút ấy em đang trốn đâu đó nước mắt nghẹn ngào. Tôi hứa với lòng "3 năm, chỉ 3 năm thôi, rồi sẽ bù cho e tất cả sau xa cách. Khi ấy, tôi 22, còn em 21.
Những ngày đầu nơi xứ người, nhớ nhà, nhớ em da diết, chỉ muốn vứt vỏ tất cả để về bên em. Hạnh phúc nhất trong ngày là nững giây phút có thể thấy em qua màn hình bé tí. Những lúc như vậy lại tự nhủ phải cố gắng hơn nữa để em có cuộc sống tốt hơn, bù đắp những thiếu xót và nỗi cô dơn hiện tại cho em. Khi bắt đầu công việc làm thêm, thời gian tôi có thể dành cho em lại ít đi. Nhưng dù bận rộn thế nào, tôi vẫn cố gắng dành riêng khoảng thời gian để có thể trò chuyện cùng em. Em đã bước vào năm cuối, thực tập, đồ án tốt nghiệp đủ làm em mệt mỏi. Dẫu vậy, em chưa từng than thở với tôi một lời. Cũng như tôi chưa từng kể cho em nghe về nỗi khó khăn và cô đơn nơi xứ người. Có những ngày tôi bật sau tiếng chuông báo thức với chiếc điện thoại trên tay và dòng tin nhắn dở chưa gửi em. Có những cuộc gọi kết thúc trong giấc ngủ quên của tôi và tiếng tở dài đầu bên kia của em. Mỗi chúng tôi đều hiểu những điều không thể nói của đối phương, và chỉ muốn dành cho đối phương niềm vui, nụ cười, tạo động lực để cùng nhau vượt qua 3 năm khó khăn này. Khi ấy, tôi 23, còn em 22.
Rồi em ra trường, cuộc sống của em bước sang một trang mới. Em bận rộn loay hoay tìm một chỗ đứng trong xã hội. Tôi biết thằng đàn ông như tôi vô cùng khốn nạn khi để người con gái mình yêu tự vật lôn với cuộc sống mà chẳng thể ở bên. Em có người yêu mà hờ hững như không, khi em mệt mỏi, lại chẳng thể ở bên san sẻ, chẳng thể cho em mượn bờ vai, hay cái ôm khi em yếu lòng. Thế nhưng cuộc sống cứ thế cuốn tôi đi. Chương trình học năm cuối ngày càng nặng, chút thồi gian rảnh cũng bị công việc làm thêm chiếm mất. Những cuộc gọi giữa tôi và em cứ thưa dần, những tin nhắn, những lời quan tâm hỏi han ngày một ít đi. Khi đó tôi 24, còn em 23.
Tôi về nước một chiều cuối tháng 11. Em đón tôi bằng nụ cười sáng bừng trên gương mặt, sáng rọi cả khoảng trời đông không ánh mặt trời. Nụ cười ấy vẫn làm tôi rung động như năm 18 t.uổi, và giờ đây còn là sự áy náy, day dứt không thể nói thành lời. Thời gian ở Việt Nam, tôi cố gắng dành nhiều thời gian cho em, làm cho em những việc tôi đã bỏ lỡ trong suốt 3 năm qua. Bởi tôi chỉ ở Việt Nam một tháng. Với thành tích học tập xuất sắc, tôi được nhận vào Tập đoàn uy tín bên Nga, tương lai tươi sáng dang mở ra với tôi, nhưng sẽ không có em. Tôi sẽ trở về Nga sau một tháng, chưa hẹn ngày về. Mà em chẳng thể đi cùng tôi khi em là con một trong nhà. Nhìn em rạng rỡ và hạnh phúc, lời muốn nói cứ nghẹn ứ trong cổ họng tôi không sao nên lời.
Nhưng chuyện gì phải đến cũng sẽ đến. Ngày tôi đi, em không khóc. Dải phân cách chia chúng tôi ở hai khu vực sân bay, có thể cũng là các chia cả đời. Thế nhưng tôi vẫn dứt lòng dời đi. Tôi hèn nhát đến mức không dám nói với em lời chia tay, chỉ để lại cho em lời nhắn "Đừng đợi anh". Tôi cứ thế chọn sự nghiệp, bỏ lại tình yêu bảy năm với em, phụ bạc ba năm đằng đẳng chờ đợi của em. Dẫu tôi đau đến nghẹt thở, nhưng nỗi đau của em còn hơn thế gấp trăm lần.
Từ đó, những câu chuyện về em, tôi chỉ biết qua bạn bè, qua "nghe nói". Biết em nhiều người theo đuổi nhưng vẫn đi về lẻ bóng, trái tim tôi xót xa c.hết lặng. Trong những ngày tháng tươi đẹp nhất của người con gái, em lại mòn mỏi trong sự cô đơn chờ đợi, tôi cứ thế g.iết c.hết thanh xuân của em. Tôi vùi mình vào công việc, để quên em, quên sự day dứt đói với em. Có những luc mệt mỏi, yếu lòng muốn bỏ mặc tất cả để về bên em, nhưng rồi lý trí vẫn chiến thắng tình cảm. Hai từ "sự nghiệp" cứ thế đè nặng lên đôi vai, vùi lấp đi cả thanh xuân của tôi và em. Khi ấy tôi 25, còn em 24.
Năm 30 t.uổi tôi về nước. Tôi có sự nghiệp, có cuộc sống nhiều người mơ ước, trở thành tấm gương cho nhiều người học hỏi, có sự ngưỡng mộ của nhiều người, chỉ không có em bên cạnh. Em kết hôn một năm trước, nghe bạn bè kể đó là người đã theo đuổi em hơn nhiều năm. Nghe bạn bè kể người đó rất quan tâm em. Nghe nói cuộc sống của em rất hạnh phúc. Nghe nói..., tôi nghe nói rất nhiều. Trái tim vừa vui mừng lại vùa xót xa. Vui mừng vì em đã tim được hạnh phúc của đời mình, tìm được người chở che cho em suốt phần đời còn lại. Xót xa vì tôi đã mất em thật sự, lời hứa thời thanh xuân với em chẳng thể nào thực hiện được. Khi tôi đã có tất cả, thế nhưng lại chẳng còn em.
Giá như năm năm trước tôi đừng bỏ em để chọ sự nghiệp có lẽ tôi đã có em đi cùng chặng đường còn lại. Tôi cướp mất thanh xuân tươi đẹp của em, nhưng lại chẳng cho em một điều gì. Dẫu lời xin lỗi chẳng thể đủ cho thanh xuân ấy, nhưng tôi vẫn muốn nói. Xin lỗi vì đã làm lỡ thanh xuân của em. Xin lỗi đã phụ bạc sự tin tưởng, chờ đợi của em. Xin lỗi đã yêu em trong những tháng năm bắt đầu sự nghiệp. Xin lỗi em dù xin lỗi bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Theo blogradio.vn
Đàn ông ưa ngắm phụ nữ đẹp, thích phụ nữ khôn ngoan nhưng bị giữ chặt bởi người phụ nữ họ tin tưởng Phụ nữ biết điều không chỉ khôn khéo, nhanh nhẹn trong cư xử, đối đãi với người khác mà còn biết hoàn thiện chính mình mỗi ngày. Đàn ông yêu bằng mắt, đàn ông thích phụ nữ đẹp nhưng lại chỉ ở bên người phụ nữ mà họ thực sự tin tưởng... Phụ nữ biết điều không chỉ khôn khéo, nhanh nhẹn trong...