9 tháng lấy vợ vẫn chưa được làm… đàn ông
Các cụ vẫn nói ‘Con lợn có béo cỗ lòng mới ngon’, vậy mà anh chàng này bề ngoài nom ngon lắm, mà bên trong thì…
Đó là câu mở đầu một cách hài hước của ThS.BS. Nguyễn Thế Lương khi kể về một ‘con bệnh’ của anh.
‘Bún hóa’ khi chưa 30 tuổi
Đó là một chàng trai 26 tuổi, cao 1,82 mét nặng 76kg. Lần đầu đến gặp bác sĩ, anh đi cùng chị gái. Chỉ sau 5 phút trò chuyện, anh chàng đã òa khóc nức nở: Bác sĩ ơi, em đã lấy vợ 9 tháng rồi mà chưa được làm đàn ông.
Công việc của một bác sĩ nam khoa, ngoài điều trị về… thân xác, việc thăm khám tinh thần là vô cùng quan trọng. Ở Mỹ, một ca tư vấn như vậy thường gồm 10 buổi, mỗi buổi 1 giờ. Bệnh nhân phải trả 3 ngàn đô-la. Còn ở Việt Nam, kể cả là đi khám ngoài giờ với giá 200 ngàn cho một lần thăm khám, tư vấn của bác sĩ hiện tại vẫn hoàn toàn là miễn phí.
Với kinh nghiệm của mình, BS. Lương biết đây là một ca rối loạn cương điển hình. Hiện tượng ‘bún hóa’ này có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi nhưng nếu chưa tới 30 mà gặp vận hạn như vậy, quả là bất hạnh.
Bác sĩ tỉ mỉ trò chuyện với bệnh nhân thì biết anh ta rất chăm tập thể thao, bản thân sinh hoạt lành mạnh, thậm chí còn có thể dùng từ ngoan để miêu tả. Nghĩa là một ca hầu như không nhìn thấy nguy cơ của căn bệnh khó nói kia.
Cuối cùng, một tia sáng lóe lên, bệnh nhân kể cho bác sĩ rằng, hồi nhỏ anh có một lần chứng kiến ca hoạn lợn và điều đó khiến anh khá bị ám ảnh. Tuy nhiên đó mới chỉ là tình tiết tăng thêm, không thể là nguyên nhân chính của vấn đề. BS. Lương nhận định như vậy.
ThS.BS. Nguyễn Thế Lương
Thang đánh giá mức độ ‘hoành tráng’ của người đàn ông, tạm được các nhà khoa học trên thế giới phân ra 4 mức độ, với những so sánh hình ảnh làm bạn khó nén được cười khi nhìn thấy. Độ 1 – tương đương với miếng đậu hũ. Độ 2 – quả chuối được bóc vỏ. Độ 3 – Quả chuối chưa được bóc vỏ. Độ 4 – Quả dưa chuột.
Để đạt đến độ 4 lý tưởng đó cần đến một quá trình phức tạp các chuỗi phản ứng trong cơ thể. Nếu một trong chuỗi phản ứng bị lỗi, có thể dẫn đến rối loạn. Tình trạng này thường có nguyên nhân thực thể nhưng trạng thái tình cảm cũng có thể là một căn nguyên.
Ca điều trị ‘kép’
Video đang HOT
Lần thứ hai đến gặp bác sĩ, chàng trai trong câu chuyện đi cùng vợ. Thoạt nhìn, bác sĩ đã ngầm so sánh giữa hai người. Độ mãnh liệt của cô ấy ắt hẳn khiến chồng… bạt vía. Cô nàng năm đó 22 tuổi, làm nghề tự do.
Bác sĩ hỏi về tác dụng sau một lần uống thuốc. Anh chàng vẻ như ngượng ngịu, còn đang tìm từ để… tả, thì cô vợ bộp luôn: Vẫn kém lắm ạ. Cô ta thêm: Em cũng làm hết cách rồi, cả tay cả miệng… Không ăn thua, bác sĩ ạ.
Lúc này thì đến bác sĩ cũng phải đỏ mặt. Về sau anh biết, cô vợ đã truyền thông cái sự kém này đến bố mẹ và chị gái của chồng mình, thậm chí cả những người họ hàng xa. Anh chàng khốn khổ vì cảm giác đại gia đình đều tỏ tường tình trạng… không làm ăn gì được này của mình.
Sở dĩ anh ta đến khám nam khoa là vì người chị gái nghe em dâu phàn nàn quá, thấy sốt ruột thay cho cậu em, đã chủ động điện thoại hỏi bác sĩ. Nếu không có chị gái… áp giải, có lẽ anh ta cũng còn lâu mới trở thành bệnh nhân của BS. Lương.
BS. Lương hiểu rằng với ca này không thể điều trị đơn mà phải là điều trị kép. Có nghĩa, cô vợ cũng cần được tư vấn về cách ứng xử với căn bệnh tế nhị của chồng mình. Hiển nhiên là anh ta có bệnh thực thể. Những cái đó, bác sĩ sẽ kết hợp điều trị bằng thuốc, vật lý trị liệu, tư vấn tâm lý… Nhưng cái sự ứng xử khá thô bạo của cô vợ trẻ chắc chắn làm tình trạng càng bi đát hơn. Kiểu như chồi chưa kịp nhú lên thì đã gặp cơn lũ quét.
Thế là, song song với điều trị cho chồng, bác sĩ tư vấn cho cô vợ cả thảy 4 lần trong 2 tháng. Tâm lý cô ấy dần dần có sự thay đổi, trở nên nhẹ nhàng hơn. Và bắt đầu biết đùa. Có thể do cô ấy đã dần được thỏa mãn chuyện đó, do anh chồng bắt đầu đáp ứng tốt với thuốc và các biện pháp điều trị – BS. Lương phỏng đoán.
6 tháng sau, cô vợ có bầu. Đối với bác sĩ, không gì có thể sánh được với niềm vui của một ca điều trị thành công như thế.
Điệu tango luôn cần có hai người
Tình dục phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng. Tự tin bị đánh mất là hòn đá tảng giật xuống mọi thăng hoa. Sâu thẳm, không ít mày râu lưu giữ sự tự ti nghẹn ngào về ‘thằng nhỏ’ ương bướng, chống lệnh… cấp trên. Nếu như họ lại không may có đối tác kiên quyết không chấp nhận ‘dù đó là sự thật’ thì hậu quả thật khôn lường.
Với một cô vợ thất học trong những ứng xử với tình dục như vậy, chàng trai trẻ này quả là gặp bất hạnh nhân đôi, làm sao mà… ngẩng đầu lên cho nổi. Những người đàn ông rơi vào hoàn cảnh như anh đều bị căng thẳng, thậm chí trầm uất.
Thật tuyệt vời nếu như người đàn ông có được người vợ hay bạn tình hiểu biết. Suy cho cùng, đàn bà hành động thông minh trong chuyện này cũng còn vì quyền lợi của chính họ nữa. Điệu tango nào cũng luôn cần có hai người. Mọi chuyến bay trong mơ, phiêu bồng trên tầng mây thứ 9 hẳn là không ai có thể cất cánh một mình.
Theo SKĐS
Sốc vì xa nhau chưa được 1 tháng, bạn trai đã lấy vợ
Tôi không hận anh, bởi tình yêu dành cho anh quá nhiều đã lấn át hết mọi hận thù rồi. Tôi chỉ thấy mình đã bị lừa quá lâu để nhận ra tất cả.
Tôi 23 tuổi, đang làm việc cho một công ty tư nhân ở TP HCM. Anh 27 tuổi, đang dạy học ở quê. Trưa hôm qua, cảm giác như tim tôi ngừng đập. Tôi và anh quen nhau cũng gần được 2 năm rồi, là tình yêu qua mạng. Khi đó tôi học ở Sài Gòn còn anh học ở Hà Nội, cả hai chúng tôi cùng quê Bình Định, học xong hai đứa trở về quê.
Anh đi học theo đề án Chính phủ nên về là có việc. Còn tôi, mặc cho sự phản đối của người thân, bạn bè, nhất định về quê xin việc. Từ khi trở về tôi nộp đơn xin việc đủ nơi, vậy mà vẫn không được.
Tôi học cao đẳng, mới ra trường, còn người ta thì đòi hỏi bằng đại học và kinh nghiệm. Tôi thất nghiệp, thời gian này thật sự mất phương hướng. Mọi người biết đấy, ở quê họ dị nghị ghê lắm, ba mẹ buồn phiền vì tôi rất nhiều. Tôi bị stress dai dẳng. Hơn nửa năm ở quê, tôi sút gần 10kg vì cứ mải suy nghĩ chuyện công việc, gia đình rồi tình yêu.
Với lại tôi đã chọn sai ngành, học kế toán mà không yêu thích và đam mê gì hết. Không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng quyết định trở lại Sài Gòn. Mặc dù không muốn xa gia đình, xa anh nhưng vẫn phải chấp nhận phương án ra đi.
Anh bảo: 'Em đi đi, anh chờ em, 2 năm nữa mình sẽ cưới nhau'. Đến giờ phút này tôi vẫn còn nhớ như in những lời anh nói, những câu anh dặn dò trước khi tôi đi. 'Anh thật không muốn em đi, chỉ vì sợ người ta coi thường em nên mới để em đi'. 'Em đi cố gắng học và làm việc, để dành tiền về xin việc nữa nha em'. Tôi đã ôm anh khóc rất nhiều.
Ngày tôi đi anh không tiễn, bảo không muốn thấy tôi khóc. Anh gọi tôi suốt dọc đường đi. Vì tôi lần đầu đi xe khách nên say xe, ói suốt từ ngoài đó vào bến xe trong này. Tới nơi, tôi thở không ra hơi, chỉ nhắn tin bảo anh 'Em tới rồi, em sắp chết vì ói'.
Tôi cảm động trước câu nói của anh 'Ngày mai em về trở lại đi em, chứ anh thấy em khổ sở quá, anh làm có bao nhiêu thì mình xài bấy nhiêu'. Nghe anh nói có mệt cũng thấy hết mệt, tự bản thân nghĩ phải cố gắng thật nhiều rồi đợi ngày trở về.
Ảnh minh họa
Tôi phát hiện mình yêu nghề giáo, quyết định vào đây vừa đi làm lấy kinh nghiệm vừa đi học. Ngày trở về, tôi không xin được nghề giáo thì cũng có kinh nghiệm làm kế toán rồi, tôi nghĩ vậy nên an tâm về tương lai của mình. Một tương lai anh là thầy giáo, tôi là cô giáo, kế hoạch này của tôi được anh ủng hộ nên tôi càng quyết tâm.
Tôi thương anh vì nghĩ anh là một người đàn ông chịu khó, chịu khổ, đi lên bằng chính đôi chân của mình. Còn nhớ những ngày Bình Định mưa như trút nước, anh chở tôi đi khắp nơi xin việc. Tôi bán hàng online, anh rong ruổi chở tôi đi giao đồ, nhớ có lần hai đứa đi lạc đường giữa trời mưa to khủng khiếp, thế mà anh không cằn nhằn gì tôi cả.
Mùa mưa Bình Định gắn chặt những kỷ niệm giữa tôi và anh. Anh nói từng quen nhiều người nhưng người ta toàn lừa gạt anh, lấy anh làm bàn đạp, làm bình phong cho bản thân. Anh bảo không biết sau này tôi có thế không. Mọi người con gái anh quen đều đi lấy chồng sau khi chia tay anh. Là họ bỏ anh chứ không phải anh bỏ họ, là anh sợ mất họ chứ họ không sợ mất anh. Tôi vì thế mà càng thương anh, lo lắng cho anh mọi điều.
Anh đau không chịu uống thuốc, tôi phải mua thuốc đem lên tận nhà. Anh hay ốm đau, tôi lo cho sức khỏe của anh vì thời gian học ở Hà Nội anh đã chịu nhiều khổ cực rồi. Anh dạy thể dục, người ta cử anh đi học thêm để về dạy nghĩa vụ quân sự nên phải chịu khổ làm bộ đội ở trên núi. Vào Sài Gòn, anh vẫn đều đều gọi điện, hỏi han tôi mỗi ngày. Tôi nhớ anh, nhớ nhiều khi như điên dại mà chẳng biết làm gì, mỗi đêm lại bật những khúc ghi âm ra mà nghe giọng anh.
Ở đây tôi có nhiều người thân. Cậu tôi kêu vào, dù khó cũng sẽ xin việc nhà nước cho tôi làm ổn định. Cậu ra điều kiện là tôi phải xác định sống ở đây, không có ý nghĩ về nữa. Tôi khước từ bởi lẽ lo sợ một khi đã vào nhà nước sẽ không có cơ hội được về với anh nữa.
Mặt khác, tôi thích làm việc trong một môi trường năng động hơn là làm nhà nước. Tôi đã tự mình xin làm ở một công ty tư nhân. Vì câu chuyện tình yêu của tôi rất dài nên không tiện kể ra, chỉ có thể tóm gọn là từ ghét, hận thù chuyển qua yêu khi nào không hay. Cũng bởi trải qua nhiều khó khăn, sóng gió nên tôi ngỡ hai đứa sẽ có cái kết đẹp. Vậy mà...
Ngày thứ 23 tôi ở Sài Gòn anh bỗng thay đổi, liên lạc thưa dần. Linh cảm cho tôi biết có chuyện không hay xảy ra, tôi gọi anh tắt máy. Anh chỉ nhắn tin: 'Anh không còn nữa. Cảm ơn em vì tất cả. Em hãy sống cuộc sống của riêng mình'. Tôi không vui nhưng vẫn nghĩ anh đùa.
Rồi vài ngày trôi qua anh vẫn không liên lạc. Tôi lo lắng thật sự và bắt đầu chủ động gọi nhưng anh lại tắt máy. Chuyện gì đến cũng đến, anh nhắn tin: 'Anh sắp có vợ, em đừng liên lạc nữa'. Thế mà tôi vẫn không tin, đinh ninh anh đang thử lòng mình.
Trưa hôm qua, tôi vô tình vào facebook của anh (từ khi không liên lạc anh khóa luôn facebook). Tôi như chết lặng trước màn hình laptop, lễ đính hôn của anh, bức ảnh anh cài làm ảnh đại diện, trái tim tôi như vỡ vụn. Sao nhanh quá vậy, chưa đầy 1 tháng tôi đi thôi mà.
Ngày sinh nhật tôi, anh không hỏi han một câu, hóa ra anh đi hỏi vợ. Mắt bị loạn, đeo kính vào mà tôi còn không tin là thật. Trời ơi, làm sao mà tôi tin được. Làm sao có thể chứ? Những lời anh nói, tất cả là giả sao? Hóa ra tôi bị dắt mũi bấy lâu nay mà không hề mảy may hay biết?
Anh có kế hoạch cả rồi, bảo tôi đi Sài Gòn là có lý do. Tôi chạy vào toilet công ty gọi anh, anh tắt máy liên tục. Anh nhắn tin: 'Xin lỗi ai đó. Tôi có vợ rồi, xin đừng làm phiền'. Tôi sốc, không cầm nổi máy nữa. Anh lại nhắn tin: 'Em cố gắng sống hạnh phúc đi nhé. Cuộc đời có nhiều thứ không giải thích được. Chúc em luôn may mắn và hạnh phúc, rồi sẽ quên anh thôi. Anh giờ đã có vợ rồi, hãy quên anh đi'.
Bỗng, tôi nhận ra đối với vài người tình cảm là thứ rẻ rúng quá. Tôi biết làm gì đây? Khóc cũng khóc rồi, vật vã cũng vật vã rồi. Hàng tá câu hỏi vì sao, tại sao lại hiện ra.
Giờ tôi chỉ có thể cố gắng sống thật tốt để người thân, bạn bè không phiền lòng vì mình. Mối tình đầu của tôi gần 2 năm đã kết thúc sau 1 tháng tôi đi, nó quá nhanh để tôi thích nghi. Trên thế gian này, khó giải mã nhất chính là lòng dạ con người.
Chắc có lẽ, tôi phải cho tim mình vào ngăn đá để đóng băng, để không một ai làm thương tổn nữa. Tôi tin cuộc đời này vẫn còn tồn tại điều kỳ diệu. Người không trân trọng, khi muốn trở lại cũng quá muộn rồi.
Chuyện thì có cái kết rồi, tôi cần đi con đường của mình, con đường không có anh. Hận anh, tôi không hận, bởi tình yêu quá nhiều đã lấn át hết mọi hận thù rồi, tôi chỉ thấy mình đã bị lừa quá lâu để nhận ra tất cả. Chân thành cảm ơn mọi người đã nghe tâm sự của tôi.
Theo VNE
Đàn ông mà đánh vợ thì chỉ là "đồ hèn" mà thôi Anh cứ thao thao kể chuyện với bạn nhậu rằng, hôm nay anh vừa cho bà vợ anh một trận nhừ tử nên cứ yên tâm mà uống, bà ấy không dám gọi điện giục anh về. Nhìn khuôn mặt hớn hở của anh khi kể &'chiến tích' của mình, thật đáng khinh bỉ. Khinh bỉ bởi lẽ, anh xem chuyện đánh vợ...