9 năm nhẫn nhịn người vợ quá tham vọng
9 năm qua tôi nhẫn nhịn cưng chiều cô ấy nhưng cô ấy quá ích kỷ, quá tham vọng.
Tôi năm nay 34 t.uổi, quê ở Hà Tĩnh, gia đình thuộc diện có của ăn của để. Ngay từ khi anh em tôi ra Hà Nội học, bố mẹ đã có t.iền mua nhà cho chúng tôi ở. Căn nhà tập thể rộng gần 50m2, ở gần Khu Văn công, Mai Dịch đó đã chứng kiến sự trưởng thành, đỗ đạt của tôi và anh trai. Và mới đây khi tôi quyết định lập gia đình, anh tôi nói muốn ra ở riêng, nhường không gian cho vợ chồng trẻ là chúng tôi.
Tôi cũng thương anh, nhưng không biết làm thế nào để vẹn đôi đường, cũng bởi vợ tôi nói muốn sống riêng biệt không chung chạ với ai trong nhà chồng. Nói về vợ tôi, cô ấy kém tôi 2 t.uổi, cùng quê và cách nhà tôi 35km. Tuy là con nhà lao động, nhưng vợ tôi rất xinh đẹp, từ nhỏ được bố mẹ cưng chiều như một công chúa.
Đừng vì quá ham mê sắc đẹp, quá tin tưởng như tôi để rồi tới lúc ân hận cũng không kịp (Ảnh minh họa)
Khi cầu hôn cô ấy, tôi từng hứa cưới nhau vài năm tôi sẽ góp t.iền mua chung cư rộng rãi gần 100m2 để hai đứa cùng ở. Cũng vì lời hứa đó mà tôi gặp không ít khổ đau sau này. Như người đời nói đó là “vạ miệng”, mà tôi là người khơi mào cho nó.
Thực ra lời hứa của tôi được nói ra trong thời điểm tôi đang làm trưởng phòng ở công ty lớn lương tháng 30 triệu. Nhưng cưới được 3 năm, chức trưởng phòng của tôi cũng phải nhượng lại cho người khác, do tôi liên tiếp không đủ doanh thu hàng tháng. Khó khăn chồng chất, tôi mở tâm sự hi vọng vợ sẽ hiểu. Nhưng mỗi lần tôi gần gũi nói chuyện, vợ tôi lại cười cho rằng tôi là kẻ không có chí tiến thủ, kém cỏi.
Video đang HOT
Tôi xuống làm nhân viên, lương đưa về ít hơn một nửa thì bị vợ nghi ngờ là có quỹ đen. Cô ấy suốt ngày tra khảo tôi đủ mọi thứ, từ chuyện trưa nay anh ăn gì, ở đâu, hết bao nhiêu? Tôi trả lời thế nào cũng bị cô ấy chì chiết, mắng c.hửi. Nhiều lúc tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi cho tôi một cô vợ xinh đẹp, nhưng điêu ngoa quá chừng.
Khi anh trai tôi mua chung cư ở Mỹ Đình để ở, vợ tôi giãy nảy lên bắt bẻ. Cô ấy nói bố mẹ tôi thiên vị, mua nhà mới cho con cả, mà bỏ mặc con thứ. Cô ấy còn nói, biết thế ngày xưa khi cưới ra ngoài sống để có nhà mới ở còn hơn cứ ở căn nhà “bé như lỗ mũi” này. Tôi nghe thế mà lòng buồn vô hạn, căn nhà anh tôi mua hơn 1 nửa là t.iền công sức của vợ chồng anh trai tôi. Còn bố mẹ tôi chỉ hỗ trợ có 300 triệu.
Tôi rất buồn vì suy nghĩ của vợ mình. Cô ấy đến với tôi không phải vì tình yêu mà vì vật chất. Có với nhau 2 mặt con, nhưng cô ấy suốt ngày lải nhải chuyện nhà cửa. Cô ấy vin vào lời hứa của tôi ngày cầu hôn nên thường lấy ra làm cớ “mắng c.hửi tôi”. Nào là “chồng chị A có nhà ở chỗ này chỗ kia, chồng chị B cơ quan em giỏi lắm đi làm 6 năm đã mua được chung cư vừa to vừa đẹp có ban công…Còn anh, anh xem lại mình đi”.
Nói thật, là đàn ông nghe vợ mình chê ai chẳng buồn. Bản thân tôi đã nỗ lực rất nhiều trong cuộc sống để cô ấy mở mày mở mặt. Từ ngày cưới cô ấy tới nay đã 9 năm tôi chưa một lần dám ra ngoài ăn sáng, chiều chiều lại sắp xếp công việc về sớm quây quần bên vợ con. Tôi chịu mang tiếng với bạn bè, anh em là kẻ tằn tiện, ki bo,… cũng bởi muốn góp thêm ít t.iền đưa vợ để chi tiêu, đút sổ tiết kiệm. Thế nhưng cô ấy không chịu hiểu cho chồng mình.
Cuộc sống gia đình tôi dần trở nên bế tắc, số lần chúng tôi cãi nhau, nhiều hơn số ngày chúng tôi vui vẻ. Nhu cầu chăn gối cũng trở nên nguội lạnh khi mỗi đêm chúng tôi ôm một đứa con, ngủ riêng một giường. Bao đêm tôi nghe tiếng vợ tôi khóc vì giận dỗi, đôi lúc cô ấy mơ ngủ miệng vẫn lải nhải than trách chồng.
Mới đây, trong bữa mừng tân gia nhà mới của anh trai, thay vì chúc mừng anh, chị cô ấy lại buông lời trách móc bố mẹ tôi. Rằng bố mẹ thương anh trai hơn chúng con, rồi phàn nàn đủ các kiểu. Bố mẹ tôi vốn tính thương con dâu nên không nổi giận, mà động viên chúng tôi cố gắng góp thêm ít nữa rồi ông bà hỗ trợ thêm một khoản.
Hôm đấy về tôi đã nói chuyện với vợ, tôi nói cô ấy là người không biết điều “được voi đòi tiên”. Cô ấy luôn cho mình là nhất nên có quyền đòi hỏi tôi. Cô ấy chưa một lần nghĩ rằng biết bao nhiêu người đang ở thuê, ở nhờ và chỉ muốn được như cô ấy hay chưa?
Cô ấy nổi điên và nói rằng tôi là ông chồng hèn. Những ngày cô ấy sống cùng tôi là những ngày cô ấy phải chịu đựng cực khổ. Rồi cô ấy nói có người này người kia để ý, cô ấy ảo tưởng khi cho rằng, họ sẵn sàng đến với cô ấy nếu cô ấy bỏ tôi. Tôi đã đ.ánh cô ấy với mong muốn cô ấy sẽ tỉnh ngộ nhưng cô ấy làm ầm lên khóc lóc rồi viết đơn đòi ly hôn với tôi.
Tới nước này, tôi thực sự không còn chịu đựng nổi. Cô ấy coi tôi chẳng ra gì, cô ấy chưa một lần tôn trọng người chồng như tôi. Tôi đã ký vào đơn ly hôn, nước mắt tôi cứ thế chảy xuống, tôi nghĩ tới hai thằng con trai, nghĩ tới bố mẹ tôi,…9 năm qua tôi nhẫn nhịn cưng chiều cô ấy nhưng cô ấy quá ích kỷ, quá tham vọng. Có lẽ tôi không đáp ứng nổi những ham muốn cũng như đòi hỏi của cô ấy. Giải pháp ly hôn là tốt nhất cho cuộc hôn nhân 9 năm không hạnh phúc của chúng tôi.
Hi vọng rằng, câu chuyện của tôi sẽ là bài học cho các bạn trẻ, yêu vội yêu sớm. Nếu các bạn thực sự muốn gắn bó cuộc đời cùng với ai đó, hãy tìm hiểu thật kỹ. Đừng vì quá ham mê sắc đẹp, quá tin tưởng như tôi để rồi tới lúc ân hận cũng không kịp. Một người phụ nữ thực sự yêu thương bạn, họ sẽ không bỏ rơi bạn lúc khó khăn. Họ sẽ vì tình yêu chân thành mà đến với bạn, chứ không vì vật chất hay những lời hoa mỹ mà bạn nói. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Theo 24h
Cánh thư bằng hữu
Tôi sẽ nâng niu, trân trọng nó như một kỉ vật quý báu của cái thời cắp sách đến trường.
Cảm ơn cánh thư bằng hữu mà lớp phó đã gửi cho tôi (Ảnh minh họa)
Nhận lá thư từ bác giao thư, tôi rất đỗi ngạc nhiên khi thấy đó là một lá thư được viết tay. Thời đại công nghệ thông tin, người ta chẳng buồn gởi thư cho nhau huống gì đây lại là thư tay. Nếu có cần liên lạc với nhau thì chỉ một cú điện thoại hay một tin nhắn là xong. Tôi thầm nghĩ như vậy nhưng rồi cũng mở thư ra xem và bất ngờ hơn khi thấy đó là thư của cô lớp phó dễ thương, xinh xắn năm nào - cô bạn thân mà đã sáu năm nay, tôi hoàn toàn biệt vô âm tín.
Vẫn là dòng chữ nắn nót, ngay ngắn của ngày xưa. Sau một vài lời chào hỏi, cô ấy bảo với tôi rằng rất nhớ cái bọn "nhất quỷ nhì ma" của lớp 12C3 năm nào. Cô còn cho biết mình bây giờ đã trở thành một cô giáo trẻ, hiện đang công tác ở một vùng quê nghèo khó nhưng đầy tình nghĩa. Nhớ ngày ấy, khi ở buổi Lễ trưởng thành, chúng tôi đã nghẹn ngào chia tay và hẹn sẽ gặp nhau ở giảng đường đại học sư phạm. Thế nhưng, vì nhiều lý do tôi đành lỗi hẹn với bụi phấn. Bây giờ, khi nghe cô ấy bảo đã biến ước mơ của mình thành hiện thực, tôi mừng cho cô và thầm nhắn nhủ: "Hãy giúp mình thực hiện luôn ước mơ ngày nào cậu nhé!".
Ngừng một lúc vì xúc động, tôi lại đọc tiếp lá thư còn dang dở. Lớp phó thông báo với tôi về tình hình của nhóm "siêu quậy", mà tôi và cô ấy cùng là thành viên. Cô cho hay thằng Hùng, con Hạnh đã lập gia đình; cái "Lan gầy" còn nhanh hơn khi đã có một b.é t.rai kháu khỉnh, dễ thương,... Hồi còn đi học, chúng tôi hay trêu Lan là "Thị Nở", nhưng bây giờ cô đã thành gia lập thất và sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Thế là mừng cho cô ấy và mừng cho nhóm rồi còn gì. Nghĩ vậy, tôi bật cười.
Rồi sau đó là tin tức về những người bạn cùng ngồi chung bàn, chung tổ năm nào. Từ khi gấp lại trang sách, mỗi đứa đi theo một đường. Nhiều người may mắn có công việc ổn định, có địa vị nhất định trong xã hội; có đứa buồn cho số phận vì phải sống khó khăn, vất vả; có người bỏ bút bán buôn nhưng cũng có người theo đuổi nghiệp văn chương, "gõ đầu trẻ" hoặc đi bộ đội,... Tôi ngậm ngùi và xót xa biết bao cho những người bạn có số phận kém may mắn. Không biết với cuộc sống xô bồ như thế này thì bao giờ tôi mới gặp lại được họ, vì tất cả thời gian quý báu mà người ta dành cho bạn bè và trường lớp đều đã bị chiếm hết bởi gánh nặng cơm, áo, gạo, t.iền.
Nói đến đây, chắc có lẽ cánh thư tôi cầm, trên những dòng chữ nắn nót, xinh xắn đã đọng lại nhiều giọt nước mắt của cô lớp phó thân thương năm nào. Cô ấy là người bạn tốt nhất, giàu tình cảm nhất mà tôi đã từng biết. Mặc dù học rất giỏi, lại xinh đẹp nhưng bạn ấy chưa bao giờ tự cao, chưa bao giờ xem thường những thằng bị cho là "cá biệt" trong lớp như chúng tôi. Và nhờ được ngồi chung bàn, được lớp phó kèm cặp mà tôi bây giờ đã trưởng thành, đã chịu khó học hành hơn. Bởi vậy, khi nhận được lá thư - và cũng là lá thư duy nhất trong sáu năm qua tôi nhận được từ bạn bè, tôi đã xúc động, vui sướng và hạnh phúc biết dường nào.
Cuối thư, cô ấy cho biết rằng sẽ họp lớp và đã ghi cả thời gian, địa điểm cụ thể. Tôi lật tờ lịch ra xem và bồn chồn, hồi họp vì đã gần đến tháng chín. Vậy là tháng chín này tôi sẽ được gặp lại những người bạn mà tôi yêu quý và nhớ nhung da diết. Cảm ơn cánh thư bằng hữu mà lớp phó đã gửi cho tôi. Tôi sẽ nâng niu, trân trọng nó như một kỉ vật quý báu của cái thời cắp sách đến trường.
Theo VNE
Đàn bà bỏ chồng sẽ không tìm được hạnh phúc? Không lẽ những người đàn bà bỏ chồng sẽ không bao giờ tìm lại được hạnh phúc? Tôi năm nay 28 t.uổi, chia tay chồng khi tôi mới 20 t.uổi và con gái chỉ mới chưa đầy 6 tháng t.uổi. Ngày tôi lấy chồng cũng như ngày tôi ôm con về nhà bố mẹ đẻ, mẹ tôi đều khóc. Bà bảo bà biết...