9 năm một nỗi đau dai dẳng của người mẹ 3 lần mất con
9 năm một nỗi đau dai dẳng của người mẹ 3 lần Giờ đây, không một hạnh phúc nào có thể cứu vãn những nỗi đau 3 lần mất con đã qua. Tôi cũng không dám mơ đến tương lai sẽ có một đ.ứa t.rẻ để bế bồng. Tôi sợ, lần mang thai nào của tôi cũng sẽ kết thúc bằng bi kịch.
Hai năm qua, kí ức và hình ảnh về những đứa con lần lượt rời bỏ người mẹ tội nghiệp này chưa từng thôi đeo bám và ám ảnh tôi. Tôi luôn nghe thấy tiếng con nỉ non gọi mẹ từ một nơi xa xôi lạnh lẽo trong cơn mơ chập chờn. Và tôi vẫn giật mình cũng như rơi nước mắt khi bắt gặp bóng dáng con trong bao đ.ứa t.rẻ khác hàng ngày tôi vô tình gặp được.
Tôi đã từng có hạnh phúc của một người vợ lần đầu tiên đón nhận giây phút trở thành mẹ. Nhưng tất cả đã là quá khứ. Giờ đây, cuộc đời tôi còn đáng sợ hơn cả cái gọi là số phận đắng cay .
Tôi mang thai lần thứ nhất cách đây gần 9 năm. Không điều gì tuyệt vời hơn cái thời khắc biết mình sẽ là mẹ. Nhưng lúc ấy tôi vẫn còn quá nông nổi và dại dột để hiểu hết trách nhiệm của mình.
Tôi có bầu, cả gia đình chồng xem tôi là hoàng hậu. Chính sự nuông chiều đó đã khiến tôi coi thường bản năng của người làm mẹ, xem trọng tính cách bướng bỉnh đỏng đảnh của mình hơn tính mạng con.
Mỗi lúc có gì không hài lòng, tôi giả ốm, cố tình nhịn ăn và nằm li bì trên giường để mọi người vì xót con xót cháu mà xuống nước. Càng được nhân nhượng, tôi càng lấy cớ ốm nghén để hạch sách đủ điều.
Có lần giận chồng tôi đã lao xe máy đi trong đêm với tốc độ chóng mặt. Đã thế lại còn chọn đường xấu, ổ gà mà đi vào. Tôi muốn h.ành h.ạ chồng bằng cách để anh phải chứng kiến mà xót xa. Tôi đã từng là một người mẹ ngu ngốc và nhẫn tâm như thế.
Ngay cả những lúc mệt mỏi nhất, khó chịu nhất tôi cũng đều chịu đựng một cách vui vẻ. Bởi tôi đã cầu nguyện sẽ làm tất cả, sẽ bù đắp tất cả chỉ cần con đến bên tôi (Ảnh minh họa).
Đến tháng thứ 5, vì thai quá yếu không thể giữ nên bác sĩ khuyên nhất định phải bỏ. Cho dù ông đã giải thích thai hư không phải do chấn động hay chế độ dinh dưỡng mà ở bản thân đ.ứa b.é, rằng đây chẳng qua là một sự sàng lọc y học. Nhưng tôi vẫn không thể nào tin vào sự thật.
Video đang HOT
Tất cả là do tôi. Không những không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ mà tôi còn xem thường, h.ành h.ạ con cho thỏa cái bản tính ích kỷ của mình. Tôi đau nỗi đau của một người mẹ đan tâm g.iết c.on. Tôi suy sụp và ân hận. Đó là vết thương lớn đầu tiên trong đời tôi.
Sau nửa năm lấy lại thăng bằng, tôi lại có thai. Sau một lần mất mát, tôi đã cảm nhận và yêu thương con mình hơn bao giờ. Tôi gìn giữ, chăm chút cho đ.ứa b.é trong bụng từng chút một.
Ngay cả những lúc mệt mỏi nhất, khó chịu nhất tôi cũng đều chịu đựng một cách vui vẻ. Bởi tôi đã cầu nguyện sẽ làm tất cả, sẽ bù đắp tất cả chỉ cần con đến bên tôi một lần nữa.
Ngắm con ngày một lớn lên trong những bức ảnh siêu âm, nỗi đau về đứa con đã mất dần được nguôi ngoai. Tôi thấy như mình được sống lần nữa, lại yêu đời, lại hạnh phúc và bận rộn chuẩn bị cho sự ra đời của một thiên thần.
Tháng thứ 5 rồi tháng thứ 7, tháng thứ 8, bác sĩ bất ngờ thông báo con tôi bị tim bẩm sinh, nếu được ra đời cũng sẽ rất khó sống. Rồi thai cũng yếu dần yếu dần buộc phải mổ lấy ra. Tôi c.hết lịm trên bàn mổ.
Tôi không còn cảm nhận được vết dao di chuyển trên bụng mình mà thấy nó như đ.âm thẳng vào tim, đ.âm nát cả tâm can tôi. Tôi không thể chịu đựng được đến hai lần cùng một nỗi đau. Tôi chập chờn trong địa ngục và chỉ muốn được nhắm mắt mãi mãi, không bao giờ tỉnh dậy.
Lúc tôi ra viện, con đã được chôn cất. Vậy là chưa một lần tôi được nhìn thấy nó. Chỉ nhớ gương mặt xinh xắn nằm ngoan ngoãn trong bụng mẹ và nghịch ngợm cựa quậy khi tôi trở mình. Giá như tôi được ôm và cảm nhận hơi ấm từ con. Tôi đã nghĩ mình không thể sống tiếp khi đã 2 lần làm kẻ tội đồ.
Trong thời gian bị trầm cảm, tôi hận đời hận mình đến mức đố kỵ với những phụ nữ mang thai và căm ghét những bà mẹ đang hạnh phúc bên con. Chẳng phải mọi người ai cũng có thể kết hôn và sinh con đó sao? Sao một phụ nữ khỏe mạnh và có điều kiện như tôi lại có thể vô dụng đến vậy?
Rồi tôi lại có thai lần thứ ba. Tôi đã nghỉ việc hẳn để ở nhà dưỡng thai. Trong suốt 9 tháng ròng, nhà tôi chưa bao giờ ngớt lời rì rầm cầu nguyện. Gia đình ai cũng rã rời vì hai lần mất con, mất cháu, giờ họ cũng như chỉ biết chia sẻ bất hạnh cùng nhau bằng cách im lặng và thầm mong tôi sẽ mẹ tròn con vuông.
Tôi sẽ dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất để nói tiếp về nỗi mất mát lớn nhất sau cùng. Lần mang thai thứ 3, con tôi đã ra đời kháu khỉnh và khỏe mạnh. Con trai ra đời mang đến cho gia đình một niềm hạnh phúc vỡ òa. Nhưng trớ trêu thay, trò chơi số phận rất khéo sắp đặt.
Ông trời như muốn chơi khăm tôi, ông để tôi phải đau khổ thấp thỏm chờ đợi, ban cho tôi một chút ánh sáng khi tôi đã kiệt quệ. Rồi khi tôi mới bắt đầu quen hơi với hạnh phúc đó thì ngay lập tức lại tước đoạt đi.
Một lần đưa con đi dã ngoại bằng xe máy cách nhà 30km, chúng tôi bị tai nạn xe máy. Hai vợ chồng không ai bị sao, con tôi cũng chỉ ngã rất nhẹ. Nhưng sau đó ít hôm, con lại nôn ọe, sốt cao rồi xuất huyết rồi qua đời. Tất cả diễn ra nhanh đến mức vô lý. Tôi không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra mà chỉ cảm nhận được tận cùng nỗi đau.
Con tôi chỉ mới lên 3 thôi. Tôi không tin đó là sự thật vì thực tại quá cay nghiệt. Tôi chỉ nhớ con mình mở mắt lần cuối để thều thào gọi mẹ.
Con tôi chỉ mới lên 3 thôi. Tôi không tin đó là sự thật vì thực tại quá cay nghiệt. Tôi chỉ nhớ con mình mở mắt lần cuối để thều thào gọi mẹ. Tôi ngất đi trước cả khi con mất, chỉ kịp lưu vào kí ức hình ảnh con và bóng dáng người thân xiêu vẹo vì đau đớn.
Tôi không khóc trong lễ tang con mình bởi nỗi đau đã vượt quá giới hạn của nước mắt. Tôi đã ước mình có thể c.hết, có thể hóa điên nhưng dường như tạo hóa lại muốn tôi phải sống để mòn mỏi gặm nhấm bất hạnh. Không hiểu kiếp trước, kiếp này tôi đã phạm tội tình gì mà cả 3 con đều lần lượt bỏ tôi ra đi?
Giờ đây, không một hạnh phúc nào có thể cứu vãn những nỗi đau 3 lần mất con đã qua. Tôi cũng chẳng dám mơ đến tương lai sẽ có một đ.ứa t.rẻ để bế bồng. Tôi sợ, lần mang thai nào của tôi cũng sẽ kết thúc bằng bi kịch.
Chồng và cả nhà chồng dù rất thương tôi nhưng 9 năm qua sau 3 lần biến cố, chẳng có hạnh phúc nào bù đắp được nỗi đau âm ỉ tôi phải chịu đựng. Cuộc sống với tôi chưa bao giờ trống rỗng như lúc này. Tôi đang sống từng ngày để chờ đến lúc được đoàn tụ với các con.
Theo vietbao
Một cách bắt đầu khác
Trong nó, kí ức về bố là một người đàn ông công tác triền miên, nửa năm mới về một lần nhưng lần nào cũng chỉ ở nhà trong vài ngày ngắn ngủi rồi lại xách vali đi tiếp.
Vậy nên, nó không can ngăn, cũng chẳng khóc lóc nài nỉ khi biết tin bố mẹ ly dị. Xét cho cùng, cuộc sống thiếu bố với một đứa con gái như nó không phải là một điều gì quá khó khăn.
Nó cũng yêu bố lắm chứ. Nhưng nó biết, người ta có thể cố ăn, cố làm, cố cười... nhưng không thể cố yêu, cố chịu đựng. Và nó tin, mẹ đủ sáng suốt để làm chủ nửa đời còn lại của mình.
Từ ngày bố mẹ "đường ai nấy đi", nó ít tụ họp và la cà quán xá. Đêm đến, nó ôm bộ chăn sang phòng ngủ chung với mẹ. Vắng bố, mẹ con nó vẫn lo chu toàn mọi việc trong nhà, vẫn thay được bóng đèn, đóng cái móc đồ và thậm chí sửa cả quạt máy. Nó cứ nghĩ rồi mọi thứ sẽ đâu vào đó cho đến ngày nó học về sớm và nhìn thấy mẹ khóc. Tim nó như thắt lại. Mẹ ngồi phờ phạc giữa căn phòng rộng lớn, xung quanh vương vãi mấy cuốn album gia đình, vài tấm ảnh bị xé nát. Nó bước thật nhanh ra cổng, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén bao giọt nước mắt nóng hổi đang chực trào ra ngoài. Rốt cục, khi sự mạnh mẽ không còn đủ cứng rắn để bao bọc nỗi cô đơn, thì mọi cảm xúc thật nhất sẽ vỡ òa. Nó cảm nhận được sự mỏng manh, yếu đuối của mẹ và thương mẹ rất nhiều.
Nó quyết định chấm dứt với Dương vì phát hiện mối quan hệ không trong sáng giữa Dương và Sa - nhỏ bạn chí cốt của mình. Tối, nó sang phòng mẹ tỉ tê mọi chuyện. Mẹ cười hiền, bảo nó làm như vậy là phải, sự dối trá nào cũng đáng bị trừng phạt. Nó thiếp đi, chợt thấy lòng nhẹ bẫng.
Mẹ quyết định thay giấy dán tường. Căn nhà được "khoác" lên lớp "áo" mới, hồng nhạt, sáng bừng lên. Nó rút t.iền tiết kiệm mua thêm vài cái chuông gió treo bên ngoài cửa sổ. Chiếc giỏ mây nó tặng mẹ nhân ngày tám tháng ba được mẹ trưng dụng cắm mấy bó hoa khô. Căn bếp trở nên thoáng đãng sau khi "thanh lý" hết đống chén, bát cũ và một số đồ lặt vặt không dùng. Lục lọi một hồi, mẹ thấy hộp đồ nghề sửa xe của bố, mẹ thần người ra một lúc rồi lại nhẹ nhàng đặt chúng vào chỗ cũ. Nó thoáng thấy mẹ cười, giây phút hiếm hoi mẹ tươi tỉnh. Trong vô thức, nó rút điện thoại nhắn tin cho bố, nói rằng 2 mẹ con rất nhớ bố. Và khi nhớ lại, nó đã không hối hận về hành động đó của mình.
Một ngày, khi mẹ đang hì hụi xới đất trồng rau trước sân nhà thì có tiếng chuông cửa. Mẹ đang dở tay nên gọi nó, mà nó thì đang ở tít trên sân thượng nên mẹ đành ra mở cổng. Từ ban công, nó mỉm cười khi thấy mẹ đứng thần người trước vị khách đặc biệt. Mãi đến khi bố bảo mệt và muốn vào nhà, mẹ mới hối hả tháo găng tay và gọi nó xuống.
Sau bữa trưa, trong lúc mẹ thu dọn thức ăn thì bố lôi hộp đồ nghề sửa xe ra sân. Nó nghe bố hỏi mẹ: "Xe em có hư hỏng chỗ nào không?" và tiếng mẹ trả lời: "Không, anh à!". Đã lâu, căn nhà nhỏ của nó có sự hiện diện đầy đủ cả gia đình. Khoảng trống vô tình từ lúc bố xách va li ra khỏi cửa và chào tạm biệt hai mẹ con như được lấp đầy.
Nó nghe mẹ nói bố sẽ ở lại với mẹ con nó thêm vài ngày nữa rồi mới đi. Bố đã tìm được người để bàn giao công tác và khi thu xếp xong tất cả, bố sẽ chuyển hẳn về đây làm việc. Nó loáng thoáng nghe mẹ dặn bố mặc ấm, ăn uống đúng bữa. Sáng đó, mẹ đi chợ và mua về rất nhiều rau củ. Nó đoán, thể nào cũng có món thịt bò xào cần - món "ruột" của bố.
Nó nhận ra, đâu phải sự kết thúc nào cũng đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ. Đôi khi, đó còn là cách khác để ta lại có thể bắt đầu...
Theo Dantri
Tình yêu thật đẹp! Cảm ơn vợ đã mang đến cho chồng một tình yêu thật đẹp! Huế những ngày có gió đông bắc về thật lạnh mang theo những cơn mưa phùn lả tả bay. Và trong cái lạnh ấy tôi lại nhớ đến nàng-người vợ thân yêu nhất của chồng (cách mà chúng tôi thường hay xưng hô)! Không biết ở phương xa giờ nàng...