8 nỗi khổ chỉ những người yêu xa mới hiểu…
Một khi yêu xa, đi đâu điện thoại cũng kè kè làm bạn. Chắc chỉ những người yêu xa mới hiểu, cảm giác hôn gió qua điện thoại, “chụt” vào màn hình máy tính là chuyện…bình thường.
ảnh minh họa
1. Có yêu xa mới biết, được ở bên và đưa nhau đi qua từng con phố thật hạnh phúc biết bao. Được cùng đi ăn, đi chơi hay đơn giản là một cái hôn, xiết tay thật chặt cũng trở nên quá xa xỉ.
2. Nhiều lúc cãi nhau, cuộc sống thì vẫn tiếp diễn như vậy, chỉ có điều trong tim lúc nào cũng như có một cái gai đau nhói. Suốt ngày tự hỏi, liệu ở nơi xa, người ta có ngẩn ngơ như mình ở chốn này không?
3. Vì không được ở cạnh bên, có khi cãi nhau cũng không muốn giận nhau nhiều, giận nhiều mệt lắm…có chạy tới làm hòa được với nhau đâu nào.
Video đang HOT
4. Đôi khi, thèm lắm những cái ôm thật chặt, chỉ để nghe người ấy bảo: “Có anh ở đây rồi!”
5. Yêu xa, khoảng cách không phải là tất cả. Niềm tin mới là thứ đáng để bàn. Khi hai trái tim không hướng về cùng một phía, dù có quản lí gắt gao hay kiểm soát như thế nào cũng không thể chắc chắn là người kia chung thủy. Chỉ cần phải tin tưởng nhau hết lòng, điều đó mới có thể vượt qua được thử thách này cùng nhau.
6. Một khi yêu xa, đi đâu điện thoại cũng kè kè làm bạn. Chắc chỉ những người yêu xa mới hiểu, cảm giác hôn gió qua điện thoại, “chụt” vào màn hình máy tính là chuyện…bình thường. Biết làm sao được, có ở gần nhau đâu mà giống như bao người.
7. Chỉ có khi yêu xa, người ta mới không còn quan trọng ở cách ăn mặc, đi đứng,…Người ta không yêu nhau bởi những món quà, những lần đi ăn uống hay đi chơi. Hai người duy trì mối tình cảm này bằng những gì chân thành nhất, giản dị nhất.
8. Và yêu xa, có nghĩa là tương lai cũng nhập nhằng, vô định. Chúng ta yêu nhau, nhưng không biết mai này sẽ như thế nào, bởi hiện tại cũng đã quá gập ghềnh và bấp bênh. Chúng ta cứ thế yêu thôi, tự nhủ lòng, có tâm ắt có kết quả. Chỉ là, cả hai người có cố gắng được đến cùng không…
Theo Motthegioi
Nỗi khổ của vợ có chồng hay khoác lác
Không biết bao phen, tôi xấu hổ đến mất mặt vì cái tính "chém gió" quá đà của chồng.
ảnh minh họa
Hai chúng tôi đều xuất thân từ nhà quê lên thành phố học đại học, yêu nhau từ thuở sinh viên, ra trường may mắn xin được việc trên thành phố, 2 năm sau chúng tôi kết hôn. Không nói chắc ai cũng hiểu những khó khăn mà 2 vợ chồng phải trải qua.
Hai vợ chồng vay mượn tứ tán khắp nơi, chật vật lắm mới mua được căn hộ nho nhỏ rìa thành phố, nhưng như thế cũng là cố gắng lắm rồi. Vợ chồng tôi trở thành niềm tự hào của bố mẹ ở quê.
Chồng tôi yêu vợ, tốt tính, duy chỉ có cái tính khoác lác, chém gió là không ai bằng. Không biết bao phen, tôi xấu hổ đến mất mặt chỉ vì cái tính chém gió quá đà của chồng.
Chồng về quê, trong bữa ăn có đông đủ họ hàng, khách khứa, anh nổ như đúng rồi "Con thích mua nhà trong nội thành cơ, nhưng vợ lại thích mua bên ngoài để đỡ bon chen, chật chội...". Các bác ở quê thì cứ xuýt xoa bảo nhất tôi, chồng vừa giỏi kiếm tiền lại biết chiều vợ. Chỉ có tôi là rõ sự tình, bực lắm mà vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lương 2 vợ chồng phải khéo co kéo lắm mới đủ trang trải sinh hoạt thường ngày, rồi còn lo trả nợ. Mà lãi mẹ đẻ lãi con, còn nợ lâu ngày nào còn chết ngày đó. Thế mà chồng cứ rêu rao khắp nơi rằng nhà có khoản tiền lớn, gửi tiết kiệm biết đến bao giờ mới đẻ lãi, muốn đầu tư vào đâu đấy mà chưa biết mối. Thế là lại khổ thân tôi, có mấy anh bạn nghe vậy đến nhà hỏi vay để làm ăn, tôi phải tìm đủ cớ thoái thác, không khéo thì bị nói là keo kiệt.
Rồi đi đâu anh cũng kiếm "câu chuyện làm quà", về quê đến nhà anh chị chơi, thấy cháu nhà anh mang xe đạp ra đi học, anh chậc lưỡi ngay "Khổ thân con bé, đi học xa xôi thế này chết mệt, để dịp sau về em kiếm cho cháu nó cái xe đạp điện, chẳng đáng bao nhiêu nhưng đỡ mệt...". Khỏi phải nói anh chị vui thế nào, ở quê chục triệu là một khoản tiền khá lớn, kiếm ra không dễ chút nào. Tôi thì lo sốt vó, không biết xoay đâu ra cái xe bây giờ, hứa thế rồi không cho thì mất mặt...
Nhiều khi thấy chồng vui mồm bốc phét mà tôi ức lên đến cổ, cảnh nhà thì nợ nần ngập đầu, đến ăn uống cũng phải tằn tiện...
Tôi cũng khuyên nhủ chồng rất nhiều, nhẹ nhàng có, nặng lời có, thậm chí có lần tôi vừa nói vừa rơi nước mắt... anh ra chiều hiểu lắm, nhưng chỉ được vài ngày rồi đâu lại vào đấy. Hễ gặp được ai nói chuyện là anh lại lên cơn khoác lác.
Tôi chưa nghĩ ra cách nào giúp chồng "cai" được tật chém gió thành thần này nữa. Nhiều khi nghĩ mà đau đầu, không biết đến bao giờ tôi mới hết cảnh mang tiền đi trả nợ cho những lần "dại miệng" của chồng.
Theo Phunutoday
Xin anh, đừng làm khổ thêm ai nữa! Anh à, sao lại tàn nhẫn vô tâm đến thế? Em mời anh đến gặp em, xem lại phiếu siêu âm, thậm chí gặp bác sĩ sản khoa phụ trách ca của em thì anh không đến. Anh chỉ kể cho em nghe anh chăm sóc, nghén thay vợ cũ như thế nào và kết luận rằng em từng ấy tuổi mà không...