8 năm thanh xuân chăm chồng liệt giường
Thời gian đầu, tôi phải nghỉ làm dài hạn, học thêm vật lý trị liệu để chăm chồng, giúp chồng cử động chân tay khi không may anh xảy ra tai biến.
Tôi năm nay 40 tuổi, chồng hơn tôi 3 tuổi, hai vợ chồng cưới nhau được 15 năm và có với nhau đứa con gái năm nay học lớp 7. Chồng tôi làm kỹ sư công nghệ thông tin trong khi tôi làm nhân viên văn phòng.
Cuộc sống vợ chồng lặng lẽ trôi qua bình yên, hạnh phúc như bao gia đình khác. Dù không phải giàu có nhưng vợ chồng tôi cũng có cuộc sống ấm no, con gái có môi trường học tập và phát triển tốt.
Yêu nhau, cưới nhau và cùng vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống với mái ấm gia đình hạnh phúc là mong muốn của nhiều người. Tuy nhiên, cũng có những gia đình gặp phải biến cố để rồi niềm hạnh phúc giản dị đó mãi không thể có được. Dẫu biết rằng sinh – lão – bệnh – tử là quy luật của đời người nhưng tôi vẫn cảm thấy nhói đau, rất khó để vượt qua khi gặp phải.
Tôi nghỉ việc, chăm chồng bị tai biến suốt 8 năm trời (Ảnh minh họa)
Chồng tôi làm việc nhiều trên máy tính nên sau mỗi giờ làm anh thường đi thể dục, chơi thể thao cùng các anh em, bạn bè đồng nghiệp.
Nhưng cách đây 8 năm, một ngày bình thường như bao ngày khác, cơn đột quỵ não ập xuống khiến chồng tôi phải nằm một chỗ. Chồng tôi từ con người khỏe mạnh, to cao, chơi thể thao mấy tiếng cũng không biết mệt giờ phải nằm im, chân thay không thể cử động theo ý mình.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Mở cửa phòng ra tôi thấy anh nằm gục nơi bàn làm việc. Hốt hoảng, tôi vội vàng gọi cấp cứu đưa anh vào bệnh viện. Được bác sĩ kiểm tra, anh ú ớ được khoảng 30 phút rồi dần rơi vào trạng thái tê liệt nửa người.
Bác sĩ tiến hành phẫu thuật và sau một tháng anh được về nhà. Khoảng thời gian đó vẫn ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Tôi nghỉ việc, tập trung vào bệnh viện chăm anh. Mọi tài sản hai vợ chồng tích góp được sau bao năm làm lụng vất vả hết sạch vì phải trả chi phí ăn uống, đi lại, thuốc men cho chồng.
Thời gian đầu, chưa thể thích nghi với cuộc sống thực tại, anh đã có những biểu hiện trầm cảm, khóc lóc, thậm chí là chửi rủa cả bố mẹ, vợ con.
Lắm lúc, tôi bón cho ăn, anh ấy không chịu mở miệng hoặc chỉ ngậm thức ăn rồi phun ra, không nuốt. Tôi bất lực, nhiều khi cũng muốn buông xuôi tất cả để giải thoát cho bản thân nhưng tình cảm vợ chồng, trách nhiệm gia đình và tình thương yêu dành cho anh không cho phép tôi làm điều đó.
Khoảng thời đầu, tôi nghỉ làm ở nhà và đi học lớp vật lý trị liệu để về tập chân, tay cho chồng vì tập ở bệnh viện chi phí đắt, anh cũng đi lại vất vả. Tôi nhớ hết tất cả những món ăn cho người bị đột quỵ, thuộc hết các loại thuốc và giờ ăn uống của anh.
Video đang HOT
Lắm lúc mái ấm gia đình vắng tiếng cười, tôi thực sự cảm thấy buồn, cô đơn và lạnh lẽo. Tôi tâm sự với anh, bảo anh cố gắng để nhanh khỏi, hai vợ chồng trở lại cuộc sống như ngày xưa, yên bình và hạnh phúc. Nghe tôi bảo thế, hai hàng nước mắt của anh chảy ra, ánh mắt nhìn tôi trìu mến, âu yếm vô cùng.
Nhìn anh tay chân cử động khó khăn, tập vật lý trị liệu nên đến bữa ăn nhiều khi lóng ngóng cầm cái thìa xúc không nổi, tôi thương anh rất nhiều. Trong bữa ăn, tôi luôn kiếm cớ nói chuyện để anh cảm thấy ăn ngon miệng, vơi bớt mặc cảm bệnh tật.
Dù chăm anh vất vả nhưng nhìn thấy anh hiểu và thương tôi, mọi khó khăn tôi đều vượt qua. Cũng may anh có bảo hiểm và tôi nghỉ phép có trợ cấp nên nhà tôi vẫn bám trụ và lo cho anh được.
Tôi luôn tự nhủ với bản thân phải cố gắng vượt qua, chăm sóc anh thật tốt vì đó là chồng, là bố của con gái tôi. Cuộc sống ẩn chứa những điều bất ngờ, dù khó khăn éo le đến đâu tôi cũng giữ cho mình tinh thần lạc quan để tiếp tục sống, lo cho chồng, cho con gái học hành đến nơi đến chốn.
Cuối cùng, sự nỗ lực của gia đình tôi cũng được ông trời đền đáp, sau 8 năm vất vả giờ đây chồng tôi đã hồi phục được 70%, chân tay có thể cử động nhúc nhắc nhẹ nhàng.
Mấy hôm trước, nghe bác sĩ thông báo tôi như không tin vào tai mình. Tôi vỡ òa trong niềm sung sướng, hạnh phúc. Anh nhìn tôi mỉm cười hạnh phúc, tinh thần cũng thoải mái hơn. Tôi hy vọng, khi cuộc sống tinh thần thoải mái, anh sẽ quên đi những đau đớn về bệnh tật và nỗ lực nhiều hơn nữa.
Giờ đây, mỗi tối cuối tuần tôi đều chở anh đi dạo, xem buổi ca nhạc mà cả hai yêu thích. Con gái tôi cũng lớn, thấu hiểu sự vất vả của mẹ nên con cố gắng học hành, tự giác trong mọi việc để tôi không phải suy nghĩ nhiều thêm.
Cứ cố gắng, tôi tin chồng sẽ hồi phục nhiều hơn nữa, ngày gia đình tôi có cuộc sống yên vui, hạnh phúc như ngày xưa chắc sẽ không còn xa.
Ba ảo tưởng lớn nhất của đời người
'Năm tháng không buông tha một ai, đặc biệt là phụ nữ, cơ hội không chờ đợi một ai, đặc biệt là đàn ông.'
Romain Rolland từng nói: "Trên thế giới này chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng, đó là sau khi nhận ra được sự thật cuộc sống mà vẫn tiếp tục yêu cuộc sống.
"Đời người thường có nhiều thứ ảo tưởng, hãy nhận ra một số ảo tưởng, buông bỏ nó, để cuộc sống của chính mình thêm tốt đẹp hơn. Đừng cứ nghĩ bản thân còn rất trẻ, còn nhiều thời gian, còn nhiều cơ hội, mà thỏa thích làm càn bất chấp hậu quả, lãng phí thanh xuân và phạm phải vô số sai lầm.
Ba ảo tưởng trong cuộc sống mà bạn càng nhận ra càng sớm càng tốt:
Tương lai còn dài
Có một anh chàng giám đốc 30 tuổi nọ bị gãy xương, anh ấy đến bệnh viện điều trị. Bác sĩ nói với anh ấy chân anh ấy phải gắn đinh một thời gian, một năm sau hãy đến bệnh viện để lấy ra. Một năm sau, vì công việc bận rộn, người giám đốc kia nghĩ rằng thời gian còn dài, nên cứ trì hoãn việc đến khám.
Đến khi anh ta có thời gian rảnh để đến tháo đinh, thì được hay tình trạng có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.
Ảo tưởng lớn nhất trong cuộc đời mỗi người chính là cho rằng tương lai còn rất dài. Nhưng sau đó họ lại bị thế sự vô thường tát cho một cái đau đớn, để rồi kinh ngạc, rồi hối hận.
Có ai đó từng tính ra:
Nếu cuộc đời mỗi người bình quân sống được 78 năm.
Chúng ta đã tiêu mất 28,3 năm để ngủ, tương đương với 1/3 thời gian chúng ta có.
Một ngày làm việc 8 tiếng, tiêu mất 10,5 năm trong cuộc đời, cộng thêm giờ làm thêm, đi lại, thời gian tiêu xài càng nhiều hơn.
Sau đó, dành khoản 9,5 năm thời gian để giải trí
Cộng với thời gian ăn và ngủ, vậy thời gian trống còn lại chỉ có 9 năm.
Như vậy đến năm 40 tuổi, thời gian còn lại cho chúng ta thực sự rất ít. Làm gì có vụ tương lai còn dài, có nhiều việc nếu không làm, đợi sau này đã hết cơ hội rồi.
Điều quan trọng mọi người cần làm, là nên tôn trọng thời gian.
Dành nhiều thời gian bên cạnh người xung quanh, nói chuyện với bố mẹ, cùng họ ăn cơm, hay ở bên con cái trò chuyện, dạy dỗ, đừng quá tiết kiệm thời gian với những người quan trọng.
Quen càng nhiều bạn càng tốt
Câu nói này không sai, nhưng bạn quen biết càng nhiều có thật sự là sẽ có nhiều bạn bè đúng nghĩa hay không? Không nhất định, bởi vì trên thực tế quen biết càng nhiều người, càng có ít thời gian và tinh thần để bồi dưỡng tình cảm, xây dựng mối quan hệ bền vững với nhau, nên khi đụng chuyện, bạn xã giao thì lắm, mà bạn thực sự giúp đỡ chẳng được bao nhiêu.
Trên thế giới này có rất nhiều người lợi hại, bạn biết họ, nhưng họ không có liên hệ gì với bạn cả. Không phải chỉ cần quen càng nhiều bạn, sẽ càng nhận được nhiều sự giúp đỡ. Lúc bạn thất vọng nhất, có thể bên cạnh lại chẳng có ai.
Trong mối quen biết của người trưởng thành, có một quy tắc ngầm ít ai biết: "Giá trị của bạn càng lớn, người đến làm quen với bạn càng nhiều, cũng càng nhiệt tình hơn. Người không có giá trị lợi dụng chỉ như một món đồ xã hội không cần dùng, và bọn họ cũng lười để ý đến bạn. Xã hội ngày nay là vậy đấy, hãy tập thói quen sống thực tế giữa đời thực dụng đi thôi.
Người ta luôn không trả lời tin nhắn mình, là vì họ đang bận
Thực ra trong lòng họ hiểu rõ, dù có bận cỡ nào đi nữa, đối với người họ thật sự thích và coi trọng, họ chắc chắn sẽ dành ra được chút thời gian để hồi âm. Còn chờ mãi mà không thấy gì, chỉ vì đối với họ, bạn không quan trọng mà thôi.
Gần đây, người bạn thân tôi vừa kể một câu chuyện. Bởi vì cô ấy tốt nghiệp ngôn ngữ anh, nên bạn bè thường nhờ dịch tài liệu giúp. Lúc đầu, cô ấy vì tình nghĩa cũng dịch giúp vài lần. Nhưng sau đó có một người bạn càng ngày càng quá đáng, gọi điện trong giờ cô ấy đang làm việc hối thúc làm giúp một sấp bài tập anh văn ngay lập tức và phải thật nhanh. Cô bạn tôi mới hỏi cần làm gì thì cô bạn kia trả lời rằng đó là bài tập của em trai bạn trai cô ấy, cần làm gấp để nộp bài.
Cuối cùng, cô bạn tôi tự động bỏ qua bất cứ tin nhắn gì của cô ấy, điện thoại không tiếp, tin nhắn không đáp. Mấy ngày trước, nghe nói cô bạn kia vừa đăng status chửi bới nói bạn tôi chảnh chọe và thiếu tôn trọng người khác vì không hồi đáp lại tin nhắn của cô ấy.
Nói thật ra, trong chuyện này, người khác không phải không nói chuyện với bạn, mà họ đang dùng một cách khác để bày tỏ về điều họ khó nói đấy thôi. Suy nghĩ xem hành động của mình có gây phiền phức cho đối phương hay không. Nếu có, hãy ngừng chủ động nhắn tin.
Đừng để cuộc đời phải trải nghiệm quá nhiều điều tiếc nuối. Đời người có hai thời cơ tốt nhất để làm việc, một là "trước đây", và hai là "hiện tại". Muốn làm việc gì thì hãy dũng cảm thực hiện, đừng do dự không quyết mãi. Đợi đến khi quyết định đã có nhưng sức lực không đủ thì hết thảy đã chậm rồi, chẳng còn cách gì để thay đổi nữa cả. Đó chính là lý do mà người đời luôn ghi nhớ câu nói của William Shakespeare: "Đối với thời gian, chỉ có hai chữ 'hiện tại' là quan trọng nhất"./.
Có 2 từ bí mật này thì phụ nữ lo giữ mình còn khó, hơi sức đâu mà lo chuyện... giữ chồng! Phụ nữ cả đời sống trong sợ hãi, nhìn nét mặt người khác mà sống, sợ chồng bỏ, sợ chồng theo người khác, sợ bị phản bội, suy cho cùng cũng là vì... 01 Lan, 30 tuổi, hiện đang có 1 bé gái 2 tuổi. Trước đây chồng Lan bảo: "Bầu bí, sinh đẻ, ở nhà anh nuôi để chăm con cho tốt"....