8 năm ngắn ngủi nhưng hạnh phúc cùng với chồng
Đến bây giờ vẫn có người hỏi tôi rằng tôi có hối hận vì đã chọn anh không.
Và tôi vẫn có thể khẳng định một điều rằng tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình, vì đã chọn anh làm chồng.
Tôi là chị cả trong một gia đình có 6 anh chị em. Vì hoàn cảnh khó khăn nên tôi chỉ có thể học hết lớp 12, bỏ dở ước mơ học đại học để đi kiếm tiền phụ giúp cha mẹ nuôi các em. Hồi đó, khi lần đầu gặp anh, tôi đang làm công nhân may trong một nhà máy nhỏ trên thành phố. Anh là người miền Bắc, vào Lâm Đồng để lập nghiệp.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh đó là sự hóm hỉnh, hài hước. Anh ăn nói có duyên lắm. Mỗi lần gặp anh, nhờ những câu chuyện cười của anh mà bao khó nhọc, vất vả tôi phải chịu đựng đều tan biến hết. Tình cảm dành cho anh trong tôi ngày càng lớn. Và tôi biết, anh cũng có tình cảm với tôi. Tôi có cảm giác hình như nhiều lần anh muốn tỏ tình với tôi nhưng lại thôi. Tôi mơ hồ nhận ra mỗi lần như vậy đều có gì đó vô hình cứ ngăn anh lại.
Không thể chịu nổi sự do dự, chần chừ, nhút nhát của anh, tôi quyết định ngỏ lời trước. Có thể mọi người cho tôi là đứa con gái bạo dạn, không có tự trọng nhưng trong tình yêu không có chỗ cho sự nhút nhát. Yêu mà không dám nói rồi sẽ có lúc ta phải hối hận cả đời.
Anh vẫn thường xuyên đến cơ sở y tế để theo dõi tình trạng bệnh và uống thuốc đều đặn nên sức khỏe của anh ngày một tốt hơn. (ảnh minh họa)
Ngày tôi tỏ tình với anh, anh có nhiều biểu hiện lạ lắm. Lúc đầu mắt anh sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng nhưng ngay sau đó ánh mắt chùng xuống. Anh nhìn tôi với một vẻ đau thương và từ chối tôi. Những ngày sau đó, anh đều tìm cách lảng tránh tôi, không gặp tôi. Tôi không hiểu, rõ ràng là anh có tình cảm với tôi, tại sao lại cứ đẩy tôi ra xa vậy. Cuối cùng, một người bạn thân của anh, cùng anh vào Nam lập nghiệp đã nói cho tôi biết tất cả lý do.
Hóa ra, anh đã bị nhiễm HIV. Trước kia, khi còn ở ngoài Bắc, anh là một người con ăn chơi, đập phá trong gia đình. Anh sa vào con đường nghiện ngập, hút chích và đã làm mọi người trong gia đình phải đau khổ rất nhiều. Rồi đến một ngày, anh biết mình đã mắc phải căn bệnh thế kỉ. Không muốn gia đình phải lo lắng, nhất là mẹ anh – người đã một mình nuôi dưỡng hai anh em anh khi bố anh mất vì bạo bệnh, anh quyết tâm làm lại cuộc đời. Sau khi cai nghiện xong, anh quyết định vào Nam, lên vùng Tây Nguyên này để lập nghiệp.
Thật lạ là sau khi biết hết mọi chuyện về anh, biết được lý do vì sao anh cự tuyệt tôi, tôi lại càng thương anh, yêu anh nhiều hơn. Tôi tìm gặp anh và nói rõ hết mọi suy nghĩ, tình cảm của mình. Lúc đó anh chỉ biết ôm lấy tôi và khóc. Tôi cũng khóc. Cả hai đều biết rõ, nếu đến với nhau, chúng tôi sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thử thách trước mắt. Nhưng chỉ cần ở bên nhau, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Tôi đã tìm hiểu rất kĩ về HIV, trang bị cho mình những kiến thức cần thiết để có thể bắt đầu một cuộc sống chung với anh.
Video đang HOT
Bố mẹ tôi hiểu và thông cảm cho hai đứa nên cũng không ngăn cấm gì. Còn mẹ anh, khỏi nói là bà vui mừng đến thế nào khi đứa con trai tưởng chừng không còn hi vọng gì của bà lại lập gia đình, lại cưới được vợ. Ngày cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản, gọn nhẹ nhưng đầm ấm, hạnh phúc.
Ngày cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản, gọn nhẹ nhưng đầm ấm, hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Sau khi cưới, hai vợ chồng quyết định lập nghiệp trên mảnh đất Tây Nguyên đầy nắng gió, dùng số tiền mừng và vay mượn thêm của người thân, bạn bè để gây dựng một vườn trồng cây tiêu. Chúng tôi chí thú, chăm chỉ làm ăn nên một thời gian sau đã hoàn được vốn để trả nợ và dư dả chút ít để dựng một căn nhà nho nhỏ.
Anh vẫn thường xuyên đến cơ sở y tế để theo dõi tình trạng bệnh và uống thuốc đều đặn nên sức khỏe của anh ngày một tốt hơn. Khi kinh tế gia đình đã ổn định, chúng tôi bắt đầu nghĩ về tiếng cười trẻ thơ trong nhà, nghĩ về một đứa con chung. Tôi biết người nhiễm HIV vẫn có thể có con khỏe mạnh. Lúc đầu anh từ chối, bảo không muốn làm khổ tôi. Nhưng do tôi cương quyết, nên cuối cùng anh cũng phải thuận theo. Hai vợ chồng cùng đến gặp xin ý kiến tư vấn và tuân thủ theo mọi chỉ dẫn của bác sĩ. Một năm sau đó, chúng tôi được đón một bé gái xinh xắn, khỏe mạnh chào đời.
Khi con gái lên 7 tuổi, sức khỏe của anh có chiều giảm sút. Bác sĩ bảo bệnh của anh đã chuyển sang giai đoạn AIDS. Từ khi yêu anh, cưới anh, tôi biết ngày này rồi sẽ đến và tôi chấp nhận nó. Nhiều lúc anh khóc, nói với tôi rằng đáng lẽ ngày xưa không nên kết hôn với tôi, thì giờ sẽ không làm khổ tôi như vậy. Nhưng anh nào có biết quãng thời gian được ở bên anh, làm vợ anh, đối với tôi hạnh phúc đến thế nào. Dù có ngắn ngủi, nhưng tôi hoàn toàn không hối hận. Tôi vẫn nói với anh như vậy trong suốt thời gian qua.
Những ngày cuối đời, anh tâm sự lúc sống đi tha hương khắp nơi, giờ anh muốn ra Bắc, muốn về quê, về an nghỉ trên mảnh đất quê hương của mình. Và anh đã mất trên đường từ Lâm Đồng về Thái Bình – quê hương anh.
Anh đã ra đi được 3 năm rồi, tôi và con gái vẫn sống trong căn nhà mà chúng tôi đã cùng nhau nỗ lực xây dựng lên. Con gái của chúng tôi vẫn lớn lên một cách khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Nó thông minh và hiểu chuyện lắm. Những lúc tôi ngồi khóc nhớ anh, nó đều đến bên, ôm lấy tôi, an ủi tôi. Tôi có cảm giác như lại được ở trong vòng tay anh.
Đến bây giờ vẫn có người hỏi tôi rằng tôi có hối hận vì đã chọn anh không. Và tôi vẫn có thể khẳng định một điều rằng tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình.
Theo VNE
Em đã có con mà như gái còn trinh
Hậu quả là em đã có thai, chuyện học hành dở dang. Người đàn ông ấy bắt em phải bỏ cái thai nhưng em kiên quyết không chịu.
Tôi không ngờ trí tưởng tượng của mình những ngày thơ bé đã trở thành hiện thực. Cô gái mà tôi yêu có khuôn mặt thánh thiện như Đức Mẹ đồng trinh. Đôi mắt của em sâu thẳm mà ấm áp chứ không u buồn lạnh lẽo. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi nghĩ mình sinh ra trên đời này là để làm người che chở, bảo bọc cho em.
Có một lần, giám đốc vỗ vai tôi: "Này, cẩn thận đấy. Phương Mai không dễ yêu đâu". Tôi cười: "Thì em cũng đã biết điều đó từ lâu rồi. Đến giờ cô ấy đã nhận lời em đâu?". "Cậu đúng là bị sét đánh. Xưa nay có thấy cậu bồ bịch, yêu đương gì đâu? Nhưng tôi nhắc lại, không dễ đâu. Tôi chơi với anh trai cô ấy nên biết Phương Mai từ nhỏ. Cô ấy sống nội tâm, khép kín, không thích ràng buộc... "- giám đốc cảnh báo.
Nhưng tôi không hề nao núng. Tôi có cảm giác rất lạ về em. Về công ty đã 6 năm, cũng có cô để ý, bạn bè ghép đôi nhưng tôi chẳng quan tâm đến ai. Niềm say mê của tôi là những bản vẽ công trình. Không gian của tôi là bốn bức tường của phòng làm việc và ngoài công trường. Tôi chẳng còn thời gian, tâm trí để quan tâm đến một điều gì khác ngoài đam mê nghề nghiệp của mình.
Ấy thế mà khi Phương Mai xuất hiện sau lời giới thiệu của giám đốc "đây là một kiến trúc sư trẻ nhưng có nhiều ý tưởng rất độc đáo. Hi vọng cô ấy sẽ là cánh tay đắc lực của cậu" thì mọi thứ trong tôi bỗng đảo lộn. Với tôi, em không đơn thuần là một cộng sự. Em chính là một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm con tim lạnh lẽo của tôi kể từ khi người con gái tôi yêu theo gia đình ra nước ngoài định cư và cắt đứt liên lạc.
"Chúng ta chỉ có thể là bạn thôi anh à". Em buồn rầu bảo tôi như thế lần đầu tiên nghe tôi thổ lộ tình cảm của mình. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi mua cho em những quyển sách về chuyên môn mà em cần, dịch cho em những tài liệu mới nhất mà em chưa cập nhật, tôi lặng lẽ theo sau những khi em bận việc về muộn để chắc rằng em đã về nhà an toàn...
Tất cả những điều đó dường như cũng khiến em cảm động nên tôi đã thấy những nụ cười cởi mở trên môi em. Kỷ niệm 1 năm em về công ty, chúng tôi đi ăn với nhau. Rồi tôi đưa em về. Trước khi chia tay, tôi kéo em lại gần: "Dù em có đồng ý hay không thì anh vẫn yêu em". Không có câu trả lời nào từ em mà chỉ có tiếng thở dài. Tôi hôn nhẹ tóc em và cứ muốn giữ mãi cảm giác ngọt ngào ấy.
Chúng tôi vẫn gặp nhau hằng ngày. Chỉ điều đó thôi cũng làm tôi thấy mãn nguyện và có thêm động lực để làm việc. Bạn bè trêu: Lấy vợ làm chung, mai mốt không có cơ hội nhìn thấy tiền lương của mình. Tôi cười: "Ai sao, mình vậy, có gì đâu mà lo?".
Năm nay tôi đã 34 tuổi. Còn em vừa tròn 30. Cái tuổi quá chững chạc để thành vợ, thành chồng. Tôi nhẩm tính, thời gian chúng tôi biết nhau, gần nhau cũng đã 3 năm. Thế cũng đủ để hiểu tâm tình, tính nết, cách ăn ở của nhau. Trong công ty, em cư xử tốt với mọi người, ai cần gì cũng sẵn lòng giúp đỡ. Em biết kính trên, nhường dưới nhưng khi cần cũng rất kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình. Em không ngại đụng chạm khi điều mình bảo vệ là vì cái chung. Tôi và em cũng không ít lần tranh luận gay gắt nhưng em không bao giờ khăng khăng cho là mình đúng một khi điều tôi nói ra hợp lý hơn.
Tất cả những thứ đó cộng lại, sẽ cho ra một người bạn, một người yêu, một người vợ hoàn hảo. Tôi không thể chờ đợi thêm được nữa. "Nếu em không đồng ý cưới, anh sẽ nhậu say cho tới chết luôn!"- tôi dọa em.
Tôi thấy mắt em đỏ lên. Em quay đi để tôi không đọc được điều gì trong đó. Nhưng tôi nhất quyết không lùi bước. Tôi xoay mặt em lại, nhìn sâu vào mắt em: "Anh biết là em cũng yêu anh, nhưng tại sao lại né tránh như vậy? Hay em không tin anh?". Em gỡ tay tôi ra, lặng yên rất lâu rồi mới chậm rãi trả lời: "Không phải em không tin anh mà là em không tin chính mình. Em sợ sẽ không mang lại hạnh phúc cho anh bởi anh đâu đã biết hết về em?".
Tôi nói với em rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tôi vẫn yêu thương em. Nếu tôi làm cho em đau khổ thì sẽ bị trời tru, đất diệt. Có lẽ chính những lời lẽ hùng hồn, tha thiết ấy đã khiến em yên tâm, tin tưởng và mạnh dạn kể cho tôi nghe những điều đã giấu kín trong lòng.
Năm 17 tuổi, em yêu một người đàn ông. Người ấy là thầy giáo dạy kèm của em. Ông ta lớn hơn em nhiều tuổi và đã có gia đình. Khi biết chuyện, ba mẹ em đã ra sức cấm cản. Thậm chí, họ mang em lên tận Đà Lạt gởi nhà một người bà con để em không có điều kiện gặp gỡ người đàn ông ấy. Thế nhưng ngay cả điều đó cũng không ngăn được tình yêu bồng bột của em. Hậu quả là em đã có thai, chuyện học hành dở dang. Người đàn ông ấy bắt em phải bỏ cái thai nhưng em kiên quyết không chịu.
"Khi ba mẹ em biết được điều này, họ rất đau buồn nhưng cũng không cho phép bỏ đứa bé. Anh hai em đến trường đập cho anh ta một trận và bảo nếu còn lại gần em, sẽ giết chết. Nghe đâu sau đó anh ta bị kỷ luật và đã chuyển về quê. Em không gặp lại anh ta lần nào... Con bé được anh hai nuôi dưỡng và khai sinh. Nó vẫn tưởng em là cô ruột chứ không biết em là mẹ..."- giọng em có lúc nhẹ đến mức tôi không nghe rõ.
Đã mạnh miệng nói rằng dù em có là ai, có làm gì, có ra sao thì tình yêu của tôi dành cho em vẫn không thay đổi; thế mà sau khi nghe được những điều này, tôi có cảm giác mình vừa bị một trận đòn nhừ tử. Bàn tay vừa nắm chặt tay em lúc nãy đã buông lơi tự bao giờ. Tôi thấy đầu óc mình lơ mơ như đang say rượu.
Em cho tôi thời gian để suy nghĩ. Nhưng sau cơn choáng vì bị "hạ áp" đột ngột, tôi bỗng tỉnh táo lạ thường. Tôi nắm chặt tay em: "Xem như anh chưa từng nghe, chưa từng biết điều gì...". Nhưng em lắc đầu: "Anh đừng nói vậy. Em muốn anh hãy suy nghĩ thật kỹ bởi rất nhiều người ban đầu đều nói như vậy nhưng về sau lại hối hận và tìm đủ lý do để rời bỏ...".
Tôi biết là em có lý. Bởi con người ta ai cũng có quá khứ. Nếu ai đó chối bỏ quá khứ thì sẽ không xứng đáng với chính mình. Nhưng thật sự tôi chưa biết phải giải quyết các mối quan hệ khác chung quanh mình như thế nào? Yêu em, tôi có mù quáng hay không? Với con gái của em; với cha mẹ, anh em của tôi và với chính mình, tôi phải xử lý thế nào cho không ai bị tổn thương?
Theo VNE
Con gái hút thuốc là hư hỏng? Con gái mà hút thuốc lá là coi như vứt đi, không thể nào mê nổi. Tuổi mới lớn mà hút thì càng đáng lên án, đáng trách. Đúng là bây giờ mấy em teen teen trẻ trẻ sành điệu thật. Các em được ăn nước thành phố, được bố mẹ chiều, nâng như nâng trứng, hấng như hấng hoa. Rồi khi các...