8 năm mất ngủ vì vợ không muốn mua giường rộng
Mua căn hộ 120 m2, tôi vẫn ngủ ghế vì vợ không đồng ý mua giường rộng hơn. Cô ấy bảo giường nhỏ mới đẹp.
ảnh minh họa
Tôi là người nước ngoài, mất ngủ 8 năm nay, thường xuyên ngủ ghế salon dù vợ chồng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng. Vợ chồng tôi từng có căn hộ nhỏ, khá chật ở Việt Nam, khoảng 60 m2, khi mới cưới tôi thường xuyên bị rơi xuống giường vì vợ không muốn mua một chiếc giường rộng hơn, nghĩ chắc vợ cần tình cảm gần gũi, vậy là cứ nửa đêm tôi lại ra ghế ngủ (sau khi thức giấc vì rơi xuống đất). Tình trạng kéo dài đến 2 năm sau khi con gái đầu lòng của tôi chào đời. Tôi rất hạnh phúc nên cũng xem chuyện mất ngủ là đương nhiên.
Rồi bố mẹ tôi và bố mẹ vợ đến thăm cháu thường xuyên hơn, tôi bàn với vợ mua thêm chiếc đệm hoặc giường xếp để người thân ngủ thấy thoải mái hơn ngủ dưới sàn nhà, nhất là vào mùa đông lạnh ở Hà Nội. Vợ bảo mua làm gì chật nhà. Tôi thương vợ con nên làm việc suốt ngày đêm, thay vì ra ghế đi ngủ lại sau khi rơi xuống giường thì tôi thức dậy và làm việc.
3 năm sau tôi mua được căn hộ ở chung cư cao cấp, vẫn ước điều đầu tiên là có một chiếc giường rộng hơn để vợ chồng đều được ngủ ngon giấc và con gái có thể ngủ cùng khi bé muốn. Trái với mong muốn của tôi, vợ lại đặt theo thiết kế của cô ấy (không mua sẵn) một chiếc giường vừa chật vừa cao, bé nhà tôi cũng rơi xuống vài lần, cô ấy chẳng thấy xót xa gì. Tôi vẫn ngủ ghế vì vợ không đồng ý mua giường rộng hơn, cô ấy bảo giường nhỏ như thế này mới đẹp, phải dành chỗ cho 2 cái kệ 2 bên giường mới hiện đại. Căn hộ cao cấp 120 m2 mới vẫn không có chỗ cho tôi ngủ ngon giấc mỗi đêm. Sức khoẻ tôi xuống cấp nghiêm trọng, kèm thêm chứng mỏi mắt và đau lưng dù mới 38 tuổi.
Đỉnh cao của nỗi buồn trong tôi là gần đây tôi đề nghị mua thêm chiếc đệm hoặc chiếc giường gấp để ông bà 2 bên tới chơi không phải ngủ ghế hay nằm dưới sàn thì cô ấy không đồng ý; cô ấy bảo không đẹp, không hợp với nhà hiện đại. Gần đây khi tôi quyết định sẽ mua thì vợ bảo mua rồi ông bà thấy thoải mái lại không muốn về, ở lại chơi lâu mệt lắm. Tôi thất vọng tràn trề.
Video đang HOT
Vợ không có công việc ổn định, đi làm ở đâu cũng chê sếp xấu tính, đồng nghiệp vớ vẩn, giờ chỉ ở nhà và vẫn luôn kêu ca việc nhà vất vả quá. Cô ấy thuê người giúp việc sống trong nhà và đóng cho bác ấy một miếng gỗ để ngủ dưới gầm giường con gái tôi (cô ấy nghĩ đấy là thiết kế rất thông minh). Thực lòng tôi không biết nhiều về văn hoá Việt Nam nhưng tôi nghĩ bất kỳ ai cũng bị tổn thương lòng tự trọng khi bị đối xử như thế.
Tôi không muốn ly hôn vì yêu con mình nhưng thấy cách vợ đối xử với mọi người mà đau lòng quá. Tôi cứ nghĩ phụ nữ Việt Nam biết hy sinh, thương chồng thương con, nhưng những gì cảm nhận được ở vợ là sự ích kỷ. Cô ấy chỉ luôn miệng nhà này được đi du lịch, nhà kia lên đời ôtô. Có lần cô ấy bắt tôi chi trả hơn 100 triệu để đi tour du lịch châu Âu, bỏ đứa con chưa đầy một tuổi ở nhà cho tôi và bác giúp việc. Thực lòng tôi không còn thấy nét Á Đông hiền thục nào ở cô ấy nữa.
Cô ấy cũng không đến thăm mẹ chồng mổ ung thư nằm viện 3 tuần (cô ấy nói dối là đi công tác), vì sợ nhỡ vào viện bị lây bệnh thì sao. Tôi vẫn hy vọng sẽ tìm thấy điều gì tốt ở vợ nhưng 8 năm rồi vẫn chưa thấy. Vợ vẫn ngủ ngon mỗi tối khi tôi và những người thân khác phải ngủ ghế hay trải chiếu ra sàn nhà. Các bạn có thể nói cho tôi biết đây có phải là điều bình thường, dễ chấp nhận ở Việt Nam không?/.
Theo VNE
Sau một tình yêu ra đi...
Sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới...
Khi em biết mình yêu là lúc anh lặng lẽ quay đi...
Khi em biết mình sai lầm là lúc tình yêu anh dành cho em tuột khỏi tầm tay.
Anh thân yêu!
Khi em gọi anh bằng những từ trìu mến là lúc anh đã không còn thuộc về em. Anh đi tìm cho mình một người con gái khác, một người con gái biết trân trọng anh và tình yêu mà anh dành cho cô ấy. Anh không muốn phạm phải sai lầm giống em, không muốn mải miết chạy theo một cái bóng hư vô để rồi tự mình vất bỏ đi hạnh phúc hiện tại. Anh ra đi cũng là để dạy cho em một bài học về cách yêu thương trong đời.
Sự ra đi này của anh là lần thứ hai em bị bỏ rơi. Nhưng khác với lần trước, lần này em không bi lụy, không nhìn đời chua chát, không trách cứ cuộc sống này nghiệt ngã mà thầm cảm ơn anh vì điều đó. Anh đã dạy cho em cách phải sống cho đúng, phải yêu cho phải. Em nhận ra mình đã quá sai lầm. Em đã lãng phí tình cảm của mình một cách vô ích với một người không xứng đáng.
Em nhận ra mình đã quá sai lầm. Em đã lãng phí tình cảm của mình một cách vô ích với một người không xứng đáng. (Ảnh minh họa)
Anh ta làm em tổn thương, phụ bạc lại tình yêu của em, lẽ ra em cần hiểu rằng sự đau đớn chỉ nên có khi người đàn ông ấy xứng đáng với mình, còn khi hắn ta đã phụ tình, đừng phí hoài thời gian và tình yêu cho hắn. Nhưng em đã làm điều ngược lại. Em sợ bị bỏ rơi tới nỗi đánh mất cả lòng tự trọng, danh dự của bản thân để chạy theo thứ tình yêu ảo mộng đó. Anh ta khinh thường em. Điều đó cũng đúng thôi bởi vì chính bản thân em còn không biết trân trọng chính mình thì trách sao được người đó không yêu thương mình.
Mỗi khi anh ta làm em khóc, em lại chạy về bên anh để nhận lấy sự an ủi từ anh. Anh giống như một người làm lành mọi vết thương cho em, mong em thoát ra khỏi cuộc tình sai trái ấy nhưng em đã làm anh thất vọng. Anh khuyên em nên chấm dứt, nên dừng lại và quên anh ta đi nhưng em không làm thế. Em như con thiêu thân lao vào lửa dù biết là nguy hiểm chỉ để giữ được anh ta bên mình. Một con người bé nhỏ như em làm sao đủ sức níu giữ một tình yêu vốn dĩ không tồn tại. Em bị... "đá".
Những ngày sau khi bị phụ tình em biến thành kẻ độc đoán, hận tình, hận đời. Em phủ nhận tình cảm tốt đẹp mà anh dành cho em và đánh đồng nó với thứ tình yêu rẻ rúm mà anh ta đã từng trao em. Em nghi ngờ đàn ông, nghi ngờ anh và khinh thường tất cả dù không biết bao lần trái tim mách bảo rằng tình yêu anh dành cho em là chân thành.
Em đã phạm sai lầm hai lần. Lần đầu em yêu bằng một con tim mù quáng, lần thứ hai em phụ bạc tình yêu bằng một cái đầu quá nóng và con tim lạnh lùng. Em đã tự mình vất bỏ đi hạnh phúc mà em đang có để rồi đón nhận về những đau thương. Em rung động trước anh nhưng em lại sợ đó là chút yếu lòng, sợ tình cảm của anh chỉ là sự thương hại...Những điều đó làm em mất anh.
Em rung động trước anh nhưng em lại sợ đó là chút yếu lòng, sợ tình cảm của anh chỉ là sự thương hại...Những điều đó làm em mất anh. (Ảnh minh họa)
Anh đã ở bên em thật lâu, thật nhiều, trao cho em biết bao cơ hội nhưng em không biết nắm bắt. Em làm tổn thương anh - một người yêu em rất nhiều. Cho tới khi em dần nhận thấy rằng anh đang rời xa em, khi em giật mình nhận ra em có thể sẽ mất anh mãi mãi cũng là lúc một người con gái khác mang anh đi.
Em chạy theo anh để níu kéo, để cầu xin chút tình vương vãi nhưng anh chỉ ôm em vào lòng, cái ôm của một người từng trải dành cho cô gái còn non nớt tình trường: "Sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới. Em đã để cho lòng hận thù ở quá sâu trong tim mình và để nó làm tổn thương em, tổn thương người yêu em thật lòng. Tình yêu cũng tới như cơ hội, nếu như em không nắm bắt, nó sẽ ra đi...Anh không muốn là em thứ hai, anh sẽ đến bên người con gái yêu anh thật lòng. Thời gian cho cuộc tình với em đã hết, giờ là lúc anh học cách đón nhận một tình yêu mới...".
Em cảm thấy tim mình đau hơn lần trước cả vạn lần vì lần này để mất tình yêu nơi anh là lỗi tại em. Nhưng em sẽ làm như lời anh nói: sau một tình yêu ra đi, người ta đau đớn nhưng rồi cần đứng dậy với trái tim mở rộng để đón nhận tình yêu mới
...
Theo VNE
Mất trinh nên đành níu kéo? Vì đã trót trao đời con gái cho anh nên giờ em có nên níu kéo anh khi tình cảm không còn? Chị Thanh Bình thân mến! Em đang cảm thấy vô cùng hoang mang, em không biết nên làm gì cho đúng nữa. Mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và anh ấy đều bằng tuổi nhau, 18 tuổi. Việc...