8 năm khoác danh vợ, tôi toàn nhận “quả đắng” từ chồng
Suốt 8 năm khoác danh vợ, tôi chưa từng nhận được món quà gì từ chồng. Tệ hơn tôi vừa nhận được quả đắng của chồng rước về nhà.
ảnh minh họa
Ngồi buồn vào các diễn đàn đọc chuyện Đông – Tây của chị em mà xót xa phận mình. Người ta được chồng tặng trang sức, quần áo, ý nghĩa hơn là chiếc gối vỏ đỗ. Nghĩ mà ước ao. Trời ơi, sao trên đời này lại có những người chồng tuyệt vời đến thế.
Còn tôi, suốt 8 năm khoác danh vợ, tôi chưa từng nhận được món quà gì từ chồng. Tệ hơn tôi vừa nhận được quả đắng của chồng rước về nhà.
Thuở yêu đương, tôi còn hếch mắt chê người yêu của bọn bạn lãng mạn phi thực tế. Gì mà cứ ngày kỷ niệm nào cũng tặng hoa để rồi ba hôm héo lại vứt đi. Tôi cười nhạo bạn gái quá ăn diện đòi hỏi người yêu mua quà này quà nọ. Vì nghĩ, tới lúc có con rồi lại suồng sã bản thân thôi.
Lúc kết hôn, vợ chồng tôi t.iền ai ấy giữ, ai có người ấy tiêu. Tất nhiên, cái t.iền lệ không hoa không quà chồng tôi vẫn bảo lưu tới tận bây giờ. Tôi đâu biết thế là dại. Chỉ vì sự tính toán thiệt hơn mấy đồng bạc lẻ, tôi đã đ.ánh mất đi những giây phút hạnh phúc của người đàn bà được tận hưởng tình yêu.
Kết cục, chính tôi chứ không phải ai khác trở thành người đàn bà đáng bị cười nhạo. Tôi đã tự chuốc lấy sự đáng thương, vô cảm về mình. Biết trách ai. Tại tôi quá vô tâm hay chồng đã vô tính?
Song cuộc sống cứ trôi đi, ai thèm bận tâm tới những điều nhỏ nhặt quá nữa. Tôi cũng mải chăm lo ăn uống, học hành của hai cô con gái đã đủ thấm mệt rồi.
Song tôi đâu có ngờ, đàn ông vốn đã không biết tặng quà bày tỏ tình yêu thương với vợ con thì đó chính là suy nghĩ thực trong đầu anh ta. Chồng tôi nghĩ: Vợ con là món quà tất yếu mà anh ta được hưởng.
Chồng tôi quen mùi hưởng thụ rồi lại sinh hư. Sau mỗi giờ tan tầm về nhà, vợ chồng tôi luôn xảy ra cãi vã vì những chuyện không đâu. Thì thôi, nhà nào chả có “ca nhạc” mới vui cửa vui nhà. Tôi cứ sống vô tư để đầu óc không vướng bận.
Ai dè lão chồng tôi “quen mui được mùi lấn tới”. Lão đi sớm về khuya nhiều hơn. Thậm chí còn có nhiều cuộc công tác đột xuất ở cơ quan – Điều mà trước đây chưa từng có t.iền lệ.
Video đang HOT
Vào ngày cuối tuần của hơn một năm về trước, có người đàn bà ẵm đứa con nhỏ trên tay gõ cửa nhà tôi. Ả nhất quyết đòi tôi chi t.iền nuôi con của chồng. Trời ơi thì ra chồng tôi có con ngoài luồng. Tôi giận sôi m.áu. Vợ chồng tôi xảy ra cãi vã kịch liệt. Thấy vậy, ả ta bỏ đi.
Chồng tôi thú nhận có qua lại với người đàn bà đó vài lần nhưng không chắc đó là con rơi của mình. Tôi ném thẳng con điện thoại Iphone 5 về phía chồng trong cơn giận dữ. Chồng xin tôi nghĩ tới hai con mà tha thứ.
Dầu sao tôi cũng là đàn bà. Đàn bà luôn là vậy, phải biết hy sinh thì gia đình mới được trong ấm ngoài êm. Dù chồng có trăng hoa thế nào cũng phải quay đầu về gia đình.
Nhưng ả nhân tình kia thì không chịu buông tha tôi. Từ đó, thỉnh thoảng ả lại nhắn tin cho tôi. Nào là ả nói đang làm ăn thất bát và cần t.iền mua sữa cho con của chồng tôi. Ả dọa nếu tôi không chịu nhả t.iền thì mụ sẽ làm cho chồng tôi thân bại danh liệt, con cái đến trường phải cúi gằm mặt xấu hổ với bạn bè.
Thôi đành “chồng dại cái mang”. Tôi rút sổ tiết kiệm 25 triệu để ném vào con đàn bà khố nạn kia. Tôi dặn: “Cô hãy mang con đi thật xa, khuất mắt gia đình tôi.”
Ả cầm gói t.iền chuồn thẳng. Nhìn cái vẻ ăn mày của ả khiến tôi khinh bỉ. Sao chồng tôi lại lang chạ được với loại đàn bà hạ đẳng đó được nhỉ?
Chồng tôi được vợ gỡ hạn nên đã biết nghĩ tới gia đình hơn. Mặc dù tôi chẳng thấy chồng làm được gì nhiều cho cái gia đình này. Thôi, chồng cứ sống bình yên là coi như tôi được nhờ rồi.
Nhưng cứ nghĩ đến khoản t.iền nợ đầu tôi lại sôi m.áu lên. Tích cóp bao năm mới được chút t.iền tiết kiệm. Giờ lôi ra trả nợ cho chồng thì nhỡ cuộc sống sa cơ lỡ vận, tôi lấy gì mà tiêu (Ảnh minh họa)
Sóng ngoại tình của chồng chưa lặng thì tôi lại bị dính vào “của nợ” khác của chồng. Gã đồng nghiệp cùng cơ quan tố chồng tôi vay 120 triệu suốt 2 năm chưa trả. Gã còn bảo: “Chồng không gồng được thì vợ phải gánh, nếu không thì đừng mong sống nên hồn”.
Tôi tra hỏi chồng đã gây họa gì mà phải đi vay t.iền người ta. Chồng thú thực đó là t.iền bị cô ả kia gạ mượn để kinh doanh. Trời đất, chồng tôi mờ mắt bị gái “làm t.iền” rồi. Cũng may là chỉ có một con đàn bà đó thôi. Chứ chồng tôi cũng không phải có 3 bồ 7 gái gì.
Nhưng cứ nghĩ đến khoản t.iền nợ đầu tôi lại sôi m.áu lên. Tích cóp bao năm mới được chút t.iền tiết kiệm. Giờ lôi ra trả nợ cho chồng thì nhỡ cuộc sống sa cơ lỡ vận, tôi lấy gì mà tiêu.
Tôi bị rơi vào khủng hoảng tinh thần với cú sốc tình – t.iền mà chồng mang lại. Lẽ nào phụ nữ cứ phải chạy theo đàn ông để giải quyết những hậu quả thối tha mà họ tự chuốc vào thân?
Theo VNE
Bỏ vợ lấy cave: Quả đắng khó “nuốt”
Khi ông góp ý, cô vợ thẳng thừng: Anh già rồi, chứ em còn trẻ. Ngày trước em đói, em khổ. Bây giờ em phải sống, phải hưởng thụ chứ" - cô vợ trẻ thẳng thừng tuyên bố.
Ông Hiển vốn xuất thân từ một làng quê nghèo ở miền Trung ra Hà Nội học đại học. Thời sinh viên, ông được rất nhiều cô gái để ý bởi vừa học giỏi, vừa đẹp trai. Thế nhưng, ông đã "bấm bụng" bỏ qua những cô sinh viên "hay mắt" để chọn cho mình một cô gái có hình thức "tầm tầm" nhưng tính tình hiền dịu, chịu thương chịu khó. Đặc biệt, nhà vợ ông Hiển thuộc dạng có của ăn của để bởi ông bố làm chức quan khá to ở tỉnh.
Trời không phụ lòng người, với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, mã ngoài điển trai, Hiển được bố vợ đưa về làm cán bộ một cơ quan có nhiều "màu mè" ở tỉnh. Từ đó, cả chức tước lẫn t.iền bạc đều đến với ông Hiển như một thứ gì rất tự nhiên. Cuộc sống của ông Hiển cứ thế đi lên, chỉ trừ người vợ là ngày càng xuống sắc.
Mặc dù là con "quan", nhưng vợ ông Hiển lại là một phụ nữ hiền thục, giản dị và tốt bụng. Chị bằng lòng làm một nhân viên xoàng xoàng ở cơ quan, còn lại bao nhiêu thời gian, chị dành để chăm sóc cho người chồng thành đạt và 2 cô con gái.
"Rước" người tình trẻ đẹp về làm vợ với hy vọng sẽ có một cuộc sống thăng hoa, nhưng ông Hiển đã sớm phải ôm quả đắng... - ảnh minh họa
Nhưng ông Hiển thì không bằng lòng như thế. Càng ngày, ông càng trở nên khó chịu với cảnh chiều chiều phải về nhà với bà vợ không nhan sắc và 2 con "vịt giời" - ông vẫn gọi 2 cô con gái của ông như thế.
Chán "cơm", tìm "phở" vốn chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, đặc biệt là với những người vừa có quyền, vừa có t.iền như ông Hiển. Nhưng đa phần chỉ là chuyện "ong bướm" qua đường. Cho đến một ngày, ông Hiển gặp "nàng", người cùng quê Nghệ An. Nhà nàng nghèo, gia cảnh nàng rất đáng thương. Nàng không được học hành, không có bố mẹ giàu chăm chút. Nàng cô đơn nơi đất khách quê người. Nàng làm nghề cắt tóc gội đầu thanh nữ nhưng nàng vẫn "trong sạch". Nàng chỉ có cảm tình và quan hệ với riêng ông. Đặc biệt, nàng đẹp và trẻ hơn ông tới 20 t.uổi.
Gặp nàng, Hiển bỗng trở thành người đàn ông đích thực. Ông không phải là người chồng sống nhờ danh nhà vợ, cũng chẳng phải người cha suốt ngày quạu cọ với 2 cô con gái. Mỗi khi ông đến quán gội đầu, nàng ân cần, dịu dàng và nhí nhảnh khiến ông chẳng còn muốn trở về nhà. Nàng bảo, suốt đời chỉ muốn làm người bạn tâm giao của ông mà thôi.
Thế rồi nàng bảo nàng có thai, mà là thai con trai. Nàng bảo nàng không cần ông bỏ vợ, nhưng nàng thương thằng bé sống không có cha. "Con gái không có cha không sao, con trai không có cha không thành đàn ông" - nàng bảo thế và nói rằng, nàng muốn nó lớn lên giống ông, nam tính, mạnh mẽ và thành đạt.
3 lần nàng đi siêu âm, cả 3 lần bác sĩ đều bảo đó là con trai. Lần thứ tư, trước khi sinh có 2 tháng, nàng rủ ông đi cùng. Bác sĩ (ở một phòng khám tư) cũng bảo là con trai. Ông là người đàn ông tốt, sống có trách nhiệm. Ông không thể để nàng liễu yếu đào tơ nuôi con một mình. Ông càng không thể để thằng con trai duy nhất của mình sống giữa toàn bọn đàn bà làm nghề cắt tóc gội đầu.
Ông về thú thật với vợ. Ông bảo: "Em thương anh. Em là người đàn bà trưởng thành, mạnh mẽ. Hai đứa con gái cần mẹ hơn cần bố. Cô ấy yếu đuối, con cô ấy lại là con trai. Cả cô ấy và thằng bé đều không thể thiếu anh".
Vợ ông c.hết lặng. Nhưng chị biết có cố níu giữ cũng chẳng ăn thua gì. Người ta giờ đã có đủ chức, đủ quyền, đủ t.iền. Bố chị thì đã về hưu.
Ông sung sướng được bỏ vợ. Sung sướng mua nhà mới, tậu xe đẹp cho vợ trẻ. Tất cả chỉ trong vòng 2 tháng.
Quả đắng
Ngày cô vợ trẻ đẹp sinh con, ông c.hết điếng khi đón từ tay bác sĩ cô con gái thứ 3. Tháy thái độ thất vọng của ông, cô vợ thỏ thẻ: Tại bác sĩ người ta nhầm chứ em không cố ý lừa anh! Lúc ấy, ông Hiển nghĩ bụng, thể nào ông cũng phải cho cái tay bác sĩ ấy phá sản. Nhưng nhìn cô vợ vừa yếu ớt mà vẫn vô cùng xinh đẹp, ông Hiển lại mềm lòng.
Đã 2 lần làm bố nhưng lần thứ 3 này, ông Hiển mới biết thế nào là "trai nuôi vợ đẻ gầy mòn". Cứ có gì không vừa ý là cô ta khóc lóc, dằn dỗi, chì chiết... bao nhiêu ngây thơ yếu đuối bỗng bay đi đâu cả, chỉ còn lại là một gái quê cay nghiệt, đỏng đảnh. Ngày xưa, người vợ cũ của ông chẳng bao giờ săm soi t.iền bạc của chồng, còn cô này thì quản từng xu. Đi đâu về muộn một chút là ông bị vợ gọi điện mắng cho xối xả. Từ ngày lấy vợ mới, chuyện đi gội đầu ngoài hàng đối với ông trở thành dĩ vãng. Có lần, cô ta còn đến tận cơ quan ông để "dằn mặt" cô văn thư vì nghi ông có tình ý với cô ta. "Tôi còn lạ gì tính của ông. Con nào nó giả vờ ngây thơ, nó "áp" vào là ông "ngả" ngay. Ông mà cứ lơ mơ là tôi "thiến"" - cô ta dọa.
Thế nhưng, những lúc ông đi làm, cô vợ trẻ chẳng có việc gì làm lại lang thang hết siêu thị này, spa nọ. Nếu ở nhà, cô ta lại gọi bạn bè đến đ.ánh b.ài ăn t.iền. Khi ông góp ý, cô vợ thẳng thừng: Anh già rồi, chứ em còn trẻ. Ngày trước em đói, em khổ. Bây giờ em phải sống, phải hưởng thụ chứ" - cô vợ trẻ thẳng thừng tuyên bố. Ông đi công tác ở đâu tô ta cũng đi theo, nhưng việc cô ta đi đâu, làm gì thì ông "đừng có mà xen vào" vì "không hợp".
Buồn, thỉnh thoảng ông muốn về nhà cũ thăm vợ cũ, con... cũ. Nhưng những cuộc gặp rất gượng gạo. Dù chẳng ai trách cứ gì ông, nhưng ông nói chuyện mà chẳng dám nhìn vào mắt họ. Ông cũng không thể chia sẻ nỗi khổ của mình với họ. Vả lại, ngồi được một lúc, ông lại phải nhanh nhanh chóng chóng cáo lui vì sợ "con vợ" mà biết lại nổi cơn tam bành.
Đến cơ quan hay gặp bạn bè cũ, mọi người chẳng biết nói thật hay có ý khác, cứ khen ông sướng, có vợ vừa trẻ vừa đẹp. Còn ông, để khỏi bị mang tiếng là bị "hớ", cũng phải làm mặt hớn hở nhưng trong lòng thì đắng ngắt.
Theo VNE
Phụng dưỡng bố mẹ là việc của con trai? Cả xóm còn mỗi nhà này chưa làm đường bê tông nối từ đường lớn của xã vào. Hôm ba anh em gặp nhau chị cười bảo: "Anh cả bốn phần, cậu út bốn phần còn anh chị cũng có hai phần góp vào làm đỡ ông bà cái đường cho ăn tết được ngon". Vậy mà cậu em xửng cồ lên: "Làm...