7 năm yêu nhau
Tớ không biết những gì mình viết ra cậu có muốn đọc không nhưng tớ vẫn viết vì tớ viết ra cho lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Tớ mà cứ giữ trong lòng mình thì không dám chắc là tớ có thể chịu đựng được bao lâu nữa?
Giờ đây tớ tự hỏi lòng mình rằng tớ từng có vị trí nào trong cậu? Tớ rất muốn nghe một câu trả lời từ cậu cho dù tớ có thể đoán được câu trả lời của cậu qua những gì cậu đã làm và đối xử với tớ trong thời gian vừa qua. Tớ là một đứa ngang bướng, lạnh lùng và rất cứng rắn với tất cả những người con trai khác vậy mà lại mềm yếu trước cậu không phải với bất cứ những lời tán tỉnh nào, câu trả lời thật đơn giản, tớ nghĩ có lẽ “tớ đã thực sự yêu cậu”. Cho dù những kỷ niệm giữa tớ và cậu rất ít ỏi. Nhưng cậu có biết rằng những kỉ niệm đó nó lại ở ngay nơi tớ ở, ngay nơi tớ làm việc, nó luôn hiện hữu lên mỗi khi tớ nghe một bản nhạc quen thuộc, mỗi khi tớ đi trên những con đường mà ngày xưa cậu và tớ đã đi qua thì làm sao tớ có thể quên được cơ chứ.
Tớ biết giữa tớ và cậu từ trước giờ vẫn chưa có gì gọi là sâu đậm nhưng sao tớ vẫn chưa quên được. Tớ nhớ năm cuối đại học, lần đầu tiên tớ viết thư cho cậu và cũng là lần đầu tiên tớ thổ lộ tình cảm của mình với một người con trai. Lúc chúng ta làm bạn, tớ không nghĩ là tớ có thể thích cậu, yêu cậu. Cậu không có gì nổi trội hơn những người con trai khác nhưng bên cậu tớ luôn có cảm giác thật bình yên. Cậu đã làm rất nhiều việc cho tớ và có lẽ cậu sẽ không nghĩ là cậu đã làm cho tớ cảm động như thế nào. Tớ nghĩ cậu làm như thế vì đơn thuần chúng ta là những người bạn. Nhưng cậu đâu biết chính vì những việc cậu làm mà tớ đã dần thích cậu, yêu cậu lúc nào tớ không biết nữa và tớ cũng kịp nhận ra giữa chúng ta là không thể vì tớ nghĩ có lẽ tình cảm đó chỉ là đơn phương xuất phát từ tớ. Đơn phương không phải là cái tội, chỉ tội là người ta không biết đến giá trị của mình mà thôi. Thế là tớ đã thổ lộ hết cùng cậu mặc cho tớ biết trước kết quả: Chúng ta mãi mãi vẫn là bạn.
Video đang HOT
Rồi cũng đến ngày chúng ta kết thúc những năm tháng đại học. Ra trường, cậu và tớ ở hai nơi, ai cũng bận rộn với bộn bề công việc. Chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc với tư cách là những người bạn. Nhưng trong tớ, tình cảm dành cho cậu vẫn còn vẹn nguyên. Mặc dù cuộc sống của tớ có biết bao thăng trầm, biết bao thay đổi, tớ vẫn không bao giờ nói với cậu vì tớ muốn hình ảnh của tớ trong cậu lúc nào cũng là một con nhỏ tự tin, vui vẻ. Trong những ngày tháng đó, tớ tập cho mình thói quen không có cậu bên cạnh và tớ luôn cố gắng quên đi tình cảm giành cho cậu. Tớ đi làm, đi học cũng có những người đến bên tớ, làm rất nhiều việc cho tớ nhưng sao lúc nào tớ cũng mang cậu ra so sánh: giá như người đó có tính trầm như cậu, giá như người đó luôn hiểu được người khác như cậu và… giá như người đó tạo cho tớ có cảm giác bình yên như khi tớ ở bên cậu. Tưởng chừng tình cảm của tớ sẽ ngủ yên theo thời gian, nhưng rồi một lần nữa, định mệnh lại cho tớ và cậu gặp lại nhau.
Lần này tớ và cậu có cơ hội gần nhau hơn. Cũng có đôi lần tớ chết lặng vì những biểu hiện của cậu nhưng có lẽ do quen biết cậu quá lâu hay cũng quá gần gũi nên tớ không thể nhận ra đó là sự vô tư trong tình bạn hay là gì gì đó nữa. Tớ đã nhiều lần né tránh vì tớ sợ, tớ sợ hình ảnh cậu lại lớn dần lên trong tớ, tớ sợ mất đi một tình bạn đẹp nên tớ chỉ biết kìm nén cảm xúc của mình mà thôi. Tớ luôn tỏ ra lạnh nhạt với cậu, nhưng mọi việc của cậu tớ đều quan tâm và tớ luôn cố gắng làm tốt những việc cậu nhờ. Tớ làm thế không phải để cậu nhìn khác hơn về tớ. Vì tớ biết tuy tớ và cậu có thân mật hơn nhưng có lẽ với cậu đó chỉ là một thứ tình bạn lâu năm thân thiết mà thôi, chưa bao giờ cậu nghĩ khác về tớ và chưa bao giờ có một thứ tình cảm khác cao hơn tình bạn. Và tớ cũng biết có lúc cậu cảm nhận được tình cảm của tớ và tớ nghĩ cậu đã cố tình lẩn tránh để giữ một tình bạn đẹp, đúng không? Nhiều bạn bè thân thiết của cậu và tớ biết chuyện đều khuyên tớ nên từ bỏ tình cảm đơn phương đó đi, hãy mở lòng đón nhận người khác nhưng tớ vẫn không thể nào làm được. Tớ càng không hiểu nổi bản thân mình. Vì mỗi lần tớ thân thiết với một người con trai khác tớ đều có cảm giác là tớ đang làm một việc có lỗi đối với cậu. Đã rất nhiều lần tớ dặn lòng rằng cậu chưa bao giờ nghĩ về tớ để lòng tớ nhẹ nhõm hơn, nhưng không, càng dặn lòng thì cảm xúc lại càng dâng trào. Cậu biết không, cảm giác kìm nén thật khó chịu, mệt mỏi lắm, vất vả lắm.
Từ trước đến giờ, với cậu tớ có biết bao cũng bậc tình cảm: giận hờn có, cãi vả có, đau lòng cũng có nhưng chưa bao giờ tớ khóc. Vậy mà giờ đây, khi ngồi viết những dòng này tớ đã khóc. Có lẽ tớ khóc vì đã nói ra hết được những suy nghĩ, những tình cảm của mình. Tớ viết lên những dòng này thật sự mong cậu biết được cảm giác của tớ hiện giờ. Mặc dù tớ biết kết quả không như tớ mong muốn nhưng tớ cũng muốn viết lên những suy nghĩ của mình. Vì tớ nghĩ, làm thế là tớ đã làm hết mình cho tình cảm của của tớ, tớ đã cho chính bản thân một cơ hội để sau này tớ không hối tiếc vì không dám sống thật với tình cảm của mình. Và lời cuối cùng tớ muốn nói là tớ rất muốn chính cậu nói cho tớ biết được suy nghĩ của cậu kể cả khi nó có thể làm tớ buồn. Nhưng như thế nó sẽ giúp lòng tớ cảm thấy nhẹ nhõm hơn cậu à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn
Kỷ niệm là những gì không trọn vẹn để ấm lòng khi nhớ lại người ơi! Cho dù thời gian anh và em quen biết nhau không lâu nhưng em vẫn mãi nhớ những kỉ niệm về anh và nó sẽ là những gì em còn giữ được.
Giờ đây em không biết anh đang ở đâu và làm gì, công việc ra sao? Nhưng trong ki ức của em những kỷ niệm về anh, em sẽ không quên. Em cất giữ nó vào trong trái tim mình, chỉ để cho riêng em, để ấm lòng khi nhớ lại một người mà em từng yêu thương và mong chờ. Thế giới có nhanh thay đổi, con người có nhanh đổi thay và thời gian có xóa nhòa đi tất cả kể cả hinh ảnh anh trong ki ức em thì em vẫn tin rằng chúng ta cũng đã có một khoảng time có nhau. Trên bước đường đời tấp nập anh chẳng bao giờ mang hình ảnh của em theo cùng và những ki niệm về em. Nhưng em sẽ nhớ về những kỉ niệm, nhớ về anh của em như lúc trước.
Anh thường bảo, sao mà em nhớ lâu thế? Những việc đã qua đừng bao giờ nhắc lại nữa nhưng em vẫn thế. Em hay nhắc nhưng thật tâm trong lòng em không suy nghĩ nhiều như anh. Đầu phụ nữ nhỏ bé và xinh xắn thế kia mà sao nhớ lâu vậy anh nhỉ? Anh biết sao không? Trong tình yêu phụ nữ nhớ dai lắm, đặc biệt là những lời nói và những kỉ niệm thuộc về người mình yêu thương. Khi nào còn yêu thì sẽ nhớ mãi và khi hết yêu rồi thì vẫn là một kỷ niệm. Chúng ta không có nhiều kiỉ niệm như những người yêu nhau khác vì tình yêu của chúng ta ta quá xa cách và thời gian gặp nhau chỉ trong khoảnh khắc nhưng vẫn đầy kỉ niệm tuyệt vời và đẹp, anh nhỉ? Theo em là vậy.
Trên con đường em đi vẫn có dấu chân anh đến. Trên con đường về nhà em, anh bảo: "Sao giống như chồng chở vợ về thăm quê vậy em nhỉ? Sau này rước dâu khi đi qua khỏi đoạn đường này em đừng khóc nhé!". Bên anh, em vẫn hạnh phúc và thoải mái, đôi khi thấy anh hay nghiêm nhưng em không sợ vì em biết với tính cách của em thì em sẽ bướng bỉnh lắm nhưng rất vô tư. Chúng ta đã mơ về ngôi nhà và những đức trẻ nhưngcả hai đều đã không xây dựng nên những gì chúng ta mơ ước. Em rất muốn điều này nhưng vẫn không muốn vì em biết anh chưa trọn vẹn dành tình cảm cho em. Tuy biết rằng trong tim anh có thể chưa có một ai nhưng em sợ lắm, sợ mỗi khi anh im lặng, sợ những khi anh nói "em biết anh không thương em nhiều mà, em biết hôn nhân không tình yêu là không hạnh phúc và không phải là tình yêu mà chỉ ngộ nhận". Em nghe mà đau lòng quá vì những điều đó em không biết và khi biết thì anh đã ra đi, ra đi vì chỉ là sự ngộ nhận. Em chỉ ước chi anh phản bội em, em cảm thấy còn đỡ hơn đó chỉ là sự "ngộ nhận" mà thôi. Thời gian trôi qua em cũng đã trách anh nhiều về những gi anh làm em tổn thương.
Thật ra từ trước đến giờ anh vẫn là người từng thương yêu và chăm lo cho em nhất trong những người biết. Anh không chọn em là đúng vi em nghĩ anh còn bao nhiêu việc phải lo. Chọn em, anh còn nhiều điều nữa phải nghĩ mà em chẳng chia sẻ cho anh được. Nhớ lúc trước khi em chưa có việc làm anh là người thân và thương yêu bên cạnh em nhất. Anh chẳng bao giờ làm em buồn một điều gì, chỉ có em hay bướng bỉnh, đòi hỏi,bắt bẻ và ra lệnh mà đặc biệt anh lại không thích điều đó. Nhưng cũng từ khi em đi làm và công việc ổn định thi anh cũng dần xa rời em. E đã tìm thấy niềm vui trong công việc và đồng nghiệp thì lại mất a. Em đau xót nhưng em biết làm sao? Em đã níu kéo nhưng chẳng thể giữ anh lại bên mình được. Mỗi khi em buồn, em khóc, em lại tự an ủi mình đó là con đường anh lựa chọn, như thế anh sẽ hạnh phúc thì cớ sao em phải buồn khi nguoi yêu mình vui và hanh phúc cơ chứ?
Lúc chia tay anh nói "muốn nói gì em cứ nói đi, về đừng nhắn tin, anh không thích" nhưng cho dù em nói nhiều hay nhắn tin thì đâu có còn quan trọng gi nữa. Em biết nếu em níu kéo, anh cũng chẳng quay về bên em và không khéo anh sẽ xem thường em... Nhưng với em thì khác vì ít nhất em cũng đã sống thật với cảm xúc của em dù sau này con đường chúng ta đi là hai lối thì có nhớ lại em vẫn không hề nối tiếc vì ít nhất em cũng đã làm những gì có thể. Con gấu bông anh tặng, em vẫn giữ nó bên mình. Hằng đêm với bao nỗi cô đơn chỉ cần ôm nó vào lòng, em sẽ ấm áp hơn. Em không dám nghĩ sẽ ấm áp như có anh vậy vì em biết từ khi anh chia tay thì sự ấm áp đó cũng đã trở thành quá lạnh rồi. Chiếc khăn choàng em tặng anh vào mùa đông để anh ra miền Bắc có thể ấm hơn thì giờ chẳng đủ ấm cho anh vì em biết lúc trước mỗi khi làm việc gì anh đều suy nghĩ cho em, còn giờ em chẳng là gì trong trái tim anh thì làm sao em có thể làm anh ấm vào mùa đông lạnh giá.
Anh ơi! Xa anh, em chỉ mong anh luôn mạnh khỏe. Mỗi khi hình ảnh anh trở về trong trí nhớ của em thì em không nỡ nào mà ghét, mà trách anh được... mà em lại thấy rất thương anh. Nếu biết rồi sẽ xa anh thì em đã khắc sâu hình ảnh anh trong trí nhớ để chẳng thể nào quên được chứ chẳng khó khăn như giờ mỗi khi nhớ về anh. Em rất muốn chăm sóc cho anh nhưng giờ không phải là em nữa mà sẽ là người khác và sẽ chu đáo hơn em. Em tin trái đất tròn và đôi khi có một ngày chúng ta có duyên gặp lại. Chỉ cần nhìn anh lúc đó em biết anh đang hạnh phúc với những gì anh chọn. Em thường bảo với mẹ em "có khi nào bất chợt con đi làm về thì thấy anh đứng ở đường chờ con không mẹ nhỉ?", mẹ chỉ cười và nói "không có đâu". Khi anh ra ngoài đó rồi là không quay về tìm lại nữa. Và em biết hành trình của em phải tiếp tục tìm một nửa của em giống như anh lúc trước thương yêu em và em cũng vậy. Hãy hạnh phúc phúc anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong manh một tình yêu Một kết cục buồn và một ký ức đau, có lẽ sẽ theo anh đến tận cuộc đời. Xin lỗi vì anh không phải là người em mong, anh không phải là người tốt để em dựa vào. Tất cả mọi điều anh muốn nói và lời nói này em đã nghe nhàm lắm rồi nhưng anh cũng không biết câu nói nào...