6 năm sau ngày ly hôn, tôi và chồng cũ lại có một đêm mặn nồng
Tỉnh dậy trong vòng tay quen thuộc của anh, tôi lại thấy tim mình rung động thật mạnh mẽ.
Tôi và chồng li hôn một phần cũng vì gia đình chồng. Vợ chồng tôi sống ở chung cư thành phố được hơn hai năm thì chuyển về nhà chồng ở. Lúc đó mẹ chồng tôi bị bệnh nằm liệt giường nên tôi phải nghỉ việc chăm nom. Toàn bộ kinh tế gia đình đổ dồn hết lên vai chồng tôi.
Làm việc quần quật cả ngày, chăm sóc mẹ chồng ốm, nhà chung cư cũng phải bán để chữa bệnh cho bà. Thế mà bà không những không cảm ơn tôi mà còn đặt điều nói xấu tôi với chồng. Bà nói tôi không nấu ăn tử tế cho bà. Bà đi vệ sinh ra giường thì tôi đem phân trét lên người bà rồi mắng chửi sau đó mới dọn dẹp…
Chồng tôi thương mẹ, không tin vợ. Tôi thanh minh thế nào anh cũng một mực đổ tội và nghi ngờ tôi bạo hành mẹ anh. Anh nói anh chỉ có một mình mẹ, anh không để bất cứ ai làm mẹ tổn thương. Sau nửa năm, tôi quyết định kết thúc tất cả dù đang mang thai con anh được 2 tháng.
Tôi quyết định kết thúc tất cả khi đang mang thai. (Ảnh minh họa)
Ngày ra tòa, tôi giấu nhẹm chuyện mang thai để nhanh chóng hoàn tất thủ tục. Chỉ cần nghĩ đến mẹ chồng với những lời lẽ đanh đá, xấu xa, tôi lại uất ức trào nước mắt. Tôi chia tay anh khi vẫn còn yêu anh rất nhiều. Tôi biết anh cũng vậy. Khi ra khỏi tòa, tôi thấy mắt anh hoe đỏ. Từ ngày đó, chúng tôi chính thức thành “người cũ” của nhau.
Mấy tháng sau tôi sinh con. Biết tin, chồng tôi chạy đến bệnh viện. Khi nhìn thấy đứa bé, anh run run bế nó. Giây phút đó, tôi đã quay mặt đi mà lau nước mắt. Con chào đời khi chúng tôi chẳng còn là vợ chồng nữa. Thằng bé vì thế cũng không được mang họ anh.
Thời gian đầu anh rất hay qua thăm con. Nhưng rồi mẹ chồng cũ tôi không cho qua nữa. Bà nói tôi sinh con sau khi li dị anh, chắc gì nó đã là con anh. Bà không thừa nhận đứa bé cũng như không thừa nhận tôi nữa. Rồi anh giãn dần ra, ít qua lại thăm con hơn nhưng hàng tháng vẫn gửi tiền cho tôi nuôi con.
Video đang HOT
Giờ con tôi đã được 5 tuổi. Mẹ con tôi cũng đã xây nhà riêng. Hàng ngày tôi cố cười vui và gồng mình mạnh mẽ. Nhưng đêm xuống tôi lại rất cô đơn. Tôi thèm được nghe tiếng của chồng cũ, được anh ôm ngủ như trước đây. Nhưng mọi chuyện đều đã quá xa vời. Có lẽ vì vẫn còn yêu anh nên tôi không thể mở lòng với bất cứ người đàn ông nào khác nữa.
Sau đêm ở với chồng cũ, tôi nhớ về anh nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Hai hôm trước tôi bị ốm sốt. Khi đang cố nấu ăn cho con trai thì tôi choáng và ngã xuống nền nhà. Tôi cố bảo con trai gọi điện cho mẹ tôi đến. Không ngờ nó lại gọi cho anh. Nó khóc lớn kêu: “Bố tới đi, mẹ sắp chết rồi”.
Tầm 10 phút sau, chồng cũ tôi đã có mặt tại nhà tôi. Anh bế tôi lên giường, lau mặt mày, chườm khăn, lấy thuốc cho tôi uống. Không hiểu sao khi có anh, tôi lại yên tâm nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong hơi ấm quen thuộc mà tôi đã nhớ mấy năm qua. Anh ôm tôi thật chặt, bên cạnh là con trai tôi đang say ngủ ngon lành. Tôi cựa người làm anh tỉnh giấc. Anh nhìn tôi. Chúng tôi đã không kiềm chế được cảm xúc và chuyện đó xảy ra.
Xong việc, chồng cũ vẫn ôm tôi trong tay. Suốt hai ngày nay cứ rảnh là anh lại sang nhà chăm sóc tôi. Sự chu đáo của anh khiến tôi cảm động. Con trai tôi cũng vui mừng vì được ở bên bố. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều đến việc tái hôn với anh. Nhưng tôi vẫn sợ mỗi khi nghĩ đến mẹ anh. Nếu chúng tôi quay lại, tôi lại phải chăm sóc bà. Liệu nỗi đau quá khứ có lặp lại lần thứ 2? Tôi hoang mang và mệt mỏi quá. Phải làm sao cho đúng đây?
Theo Afamily
Tôi từng hận chồng vì nghĩ anh đối xử tàn nhẫn, không ngờ đó chỉ là vỏ bọc anh che giấu...
Tôi đã quá non dại, quá bảo thủ khi không chịu hiểu cho anh. Để rồi bây giờ, mọi chuyện đã đi quá xa không thể cứu vãn được nữa.
Ảnh minh họa
Tôi đã từng oán hận chồng, từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho chồng. Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế? Tôi chỉ không ngờ, anh đang cố gắng hết sức, đang phải một mình chống chọi với cái chết để mẹ con tôi được sống bình yên nhất.
Chồng tôi lớn hơn tôi 6 tuổi, là người đàn ông đĩnh đạc, chín chắn. Ngay khi yêu anh, tôi đã có cảm giác bình yên, an tâm. Hơn một năm yêu nhau, chúng tôi tổ chức hôn lễ. Ngày cưới, nhìn anh nhẹ nhàng cẩn thận lấy những mảnh kim tuyến xuống khỏi tóc tôi mà ai cũng trầm trồ. Suốt thời gian chụp ảnh và đi cảm ơn mọi người, anh cũng đi sau, nâng váy cho tôi. Bạn bè tôi còn nói tôi may mắn khi gặp được một người đàn ông tốt như anh.
Mới cưới, chúng tôi luôn dính nhau như hình với bóng. Chồng tôi chẳng bao giờ để tôi ở nhà một mình. Biết tôi sợ nhất cô đơn và bóng đêm nên anh đi đâu cũng dắt tôi theo, kể cả đi nhậu với các chiến hữu. Trong nhà tôi có tới cả chục đèn ngủ để tôi không sợ bóng tối.
Vợ chồng tôi đã từng rất hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi chưa từng cãi nhau một lần nào. Tôi sinh con, anh chăm tôi còn kĩ hơn mẹ tôi. Vì mới sinh cơ thể lúc nào cũng nóng nực nên tôi không chịu mang tất chân. Chồng tôi lại canh khi nào tôi ngủ lại nhẹ nhàng đeo tất vào chân tôi.
Nửa tháng sau sinh, anh nấu nước vỏ bưởi và bồ kết rồi gội đầu cho tôi. Việc chăm con anh cũng phụ giúp tôi. Quần áo của con, anh giặt riêng để bé không bị ngứa. Cứ đi làm về anh lại bế con để tôi được nghỉ ngơi. Chúng tôi hạnh phúc đến mức bố mẹ tôi đều lấy anh ra làm gương cho những anh rể khác.
Thế mà cách đây một năm, gia đình tôi có biến động dữ dội. Chồng tôi lơ là hẳn vợ con. Đi làm về anh lại đi nhậu, đi chơi tới khuya. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn. Tôi mệt mỏi, đau khổ vì sự thay đổi của anh. Anh cũng ít trò chuyện, ít bế con hơn.
Cho đến một lần anh đánh con vì bé dám ngồi lên bụng anh lúc anh đang nằm thì tôi không chịu được nữa. Tôi bế con về ngoại. Chồng tôi không những không sang xin lỗi mà còn hối thúc tôi li hôn. Đó là giai đoạn mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến nữa.
Sĩ diện, cảm giác hết thương yêu, lòng tự trọng khiến tôi nhanh chóng đưa đơn ra tòa. Ngày gặp nhau tại tòa, tôi bất ngờ khi thấy chồng cũ tiều tụy, phờ phạc hẳn đi. Nhưng tôi không quan tâm đến và còn cho rằng như thế là xứng đáng với một kẻ như anh. Chúng tôi chia tay nhau khá nhanh chóng. Chồng tôi để hết tài sản cho tôi để tôi nuôi con. Tôi cũng không thắc mắc gì vì như thế là đúng.
Tôi đã mất tới hai tháng tháng mới có thể nở được nụ cười gượng gạo. Lúc nào tôi cũng cảm thấy chông chênh, cô đơn và nhớ đến anh. Chỉ cần nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc bên anh trước đây, tôi lại khóc. Suy cho cùng tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi.
Hôm qua, tôi nhận được tin báo chồng cũ sẽ bị bệnh viện trả về nhà chăm sóc. Tin ấy chẳng khác nào tin sét đánh với tôi. Tôi bỏ làm, chạy đến bệnh viện. Nhìn anh nằm im lặng, dây quấn đầy người, tim tôi thắt lại, đến thở cũng thấy khó khăn.
Mẹ anh ôm lấy tôi khóc. Bà rút trong túi xách một cuốn sổ tiết kiệm mà người thụ hưởng chính là tôi. "Nó bị suy thận mà giấu hết mọi người. Nó không muốn chữa trị vì có chữa cũng chỉ tốn tiền mà không sống được bao lâu. Nó dặn mẹ đưa lại cho con. Nó muốn mẹ con con phải sống thật tốt và nhanh quên nó đi".
Từng lời mẹ chồng nói như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi chỉ biết cầm lấy tay anh mà khóc nấc lên. Tôi đau quá. Là do tôi vô tâm, do tôi hận anh nên đã chủ động từ bỏ anh. Để rồi đến cuối cùng tôi không thể chuộc lỗi với anh nữa. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, tôi sẽ mất anh cả đời. Tôi hối hận quá. Đến giây phút này tôi mới nhận ra mình đã yêu anh nhiều đến thế nào.
Theo Afamily
Bạn gái đã ly hôn nhưng vẫn qua lại nhà chồng cũ Mỗi lần đi nghỉ dưỡng hay về nhà chồng cũ là cô ấy lại ngủ lại qua đêm, cô ấy bảo cũng vì con, muốn cho con được vui. ảnh minh họa Tôi 33 tuổi, đã ly hôn và có một đứa con gái sống chung với mẹ. Sau ngày ly hôn tôi gặp được em, người con gái hơn tôi 4 tuổi,...