6 năm một cuộc tình kiệt quệ
Em mệt mỏi, đau khổ và tuyệt vọng với cuộc tình kéo dài 6 năm cùng người yêu trăng hoa, bay bướm.
Chị Thanh Bình kính mến!
Em đang rất rối bời, em không biết phải làm sao với chuyện tình của mình. Em mong chị cho em một lời khuyên!
Em và anh quen nhau gần 6 năm, đó là khoảng thời gian quá dài của thời tuổi trẻ. Giờ ngẫm lại ngần ấy thời gian mà em vẫn chưa tìm được 1 kỷ niệm ngọt ngào bên anh! Em rất yêu anh, chuyện gì cũng nghĩ đến anh, em làm tất cả mọi thứ vì anh. Còn anh cứ đối với em hững hờ. Anh chưa bao giờ cho em cảm giác được yêu thương chiều chuộng, trân trọng nâng niu.
Anh là người trăng hoa, bay bướm hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như thế em chỉ biết khóc thật nhiều. Anh năn nỉ và em cũng bỏ qua khi anh nói “Anh chưa bao giờ có ý nghĩ tìm những cô gái ấy làm bạn gái. Em là ngườiphụ nữ tuyệt vời, anh không đi đâu tìm được người như em”. Nhưng lòng tin và tình yêu em dành cho anh cũng chết dần theo những lần ấy.
Em và anh điều là người có tri thức trong xã hội. Anh hơn em 2 tuổi (anh 34 tuổi), có thu nhập cao ( khoảng 50-60 triệu/tháng), nhưng em đi học xa đồng lương công chức không đủ chi phí, anh chỉ gởi cho em 1,5 triệu/tháng, mà còn tháng có, tháng không, phải nhắc anh vài ba lần anh mới nhớ và anh cũng chưa hề lo cho em bất cứ 1 thứ gì khác.
Em sợ thế giới đàn ông còn lại trên cỏi đời này không ai đón nhận em. Anh đi nhậu có thể không nghe máy em, có khi chặn cả cuộc gọi, rồi xóa tên em trong danh bạ của anh chỉ vì sợ người con gái bên cạnh anh nhìn thấy. Em cố đưa ra hàng loạt lý do để tự lừa dối mình… Em cố lật lại quá khứ để tìm kiếm điều gì đó minh chứng rằng anh cũng yêu em, nhưng nó thật mong manh và ít ỏi…
Anh không chở em lên nhà chơi dù em có lên tiếng nhiều lần. Chuyện cưới sinh anh hứa hẹn mãi mặc dù em và anh tuổi tác và công việc điều rất ổn định để đi đến hôn nhân. Anh làm em rất đau lòng và tổn thương. Anh cũng có một vài ưu điểm nhưng không đủ so với những điều khỏ tâm mà anh gây ra cho em.
Cuộc tình 6 năm với anh em chưa có lấy một phút giây ngọt ngào (Ảnh minh họa)
Em từng nghĩ trong lòng, nếu 1 ngày nào đó có 1 người đàn ông biết yêu thương trân trọng em thật sự em sẽ ra đi. Rồi việc gì đến cũng đã đến, em gặp một người khác. Anh này cũng hơn em 2 tuổi, xét về địa vị xã hội, học vấn, anh đều kém em, đó là điều mà em cũng có chút suy nghĩ. Anh đến với em bằng 1 tình yêu chân thành, anh rất trân trọng em, anh tranh thủ từng thời gian để được nói chuyện với em. Anh rất hiểu em, ghi nhớ tất cả những gì em nói, biết món mà em thích ăn… Nói chung ở bên anh em cảm thấy rất an lòng, vui vẻ, cả bầu trời như bình yên, không chút phiền muộn và lo lắng. Lúc đầu em không nghĩ ngợi nhiều, nhưng dần em cũng có tình cảm với anh.
Có thể mọi người cho rằng em không tốt, và cả bản thân cũng tự trách mình, vì chưa chia tay bồ cũ mà đã có tình cảm với người mới…Thế là em nói tiếng chia tay bạn trai em.
Video đang HOT
Chuyện đời thật khó ngờ. Khi em nói tiếng chia tay người yêu thì anh quay lại năn nỉ, nào là đến bây giờ mới phát hiện đã yêu em, không thể sống thiếu em, vì trước kia không yêu nên không có động lực làm mọi thứ vì em, sẽ bù dắp cho em cả cuộc đời và muốn cuới em ngay ( trước đó 1 tháng anh còn gọi điện thoại dời thời điểm kết hôn qua cuối năm sau). Anh khóc lóc, tiều tụy làm em rất mủi lòng.
Rồi hàng loạt tin nhắn, điện thoại, lên chổ em học (trước đó mỗi ngày anh nói chuyện điện thoại với em không đầy 1 phút 30s, có năn nỉ anh nói thêm anh cũng không nói, thèm đọc 1 tin nhắn của anh cũng không có, nói chi 1 lần anh lên thăm em). Cả 1 tháng trời dằn vặt suy nghĩ, cứ nghĩ anh đã thay đổi, anh yêu em thật lòng, vậy mà anh lên chỗ em học thêm lần nữa em lại bắt gặp tin nhắn yêu thương của anh và người con gái khác. Lòng tin trong em đã tan biến.
Nhưng con gái đúng là nhẹ dạ, nghe anh năn nỉ em lại thấy mủi lòng, rồi anh nói về sẽ chia tay bạn gái ấy để đến với em, xuống nhà năn nỉ ba mẹ em. Hôm sau anh gọi điện báo “Anh giải quyết chuyện xong rồi”. Em nghe mà lòng thấy đau vì có 1 cô gái thứ 2 cũng buồn khổ như em. Liệu anh có thay đổi không? Điều đó tồn tại bao lâu? Và liệu em không nói chia tay, anh có nói “anh phát hiện là anh đã yêu và không thể mất em chăng?”
Em nảy sinh tình cảm với người mới sau những tháng ngày đau khổ bên người yêu (Ảnh minh họa)
Em nhìn thấy sự việc rõ ràng như thế, bạn bè đều khuyên em nên chạy khỏi anh ấy thật xa. Mặc dù em cắt liên lạc với anh nhưng lòng em ngổn ngang, rất nhiều tâm trạng. Em thấy lòng nhớ anh, có gì đó luyến tiếc khi nghĩ về anh. Tình cảm ngần ấy thời gian đâu dễ quên 1 sớm 1 chiều, Xét về địa vị, nghề nghiệp, học thức thì anh phù hợp với em hơn, gia đình cũng muốn em đến với anh nhưng em thấy lo lắng, bất an khi ai đó bảo em hãy quay lại với anh. Còn bảo con tim hoàn toàn quên anh, em lại thấy lòng buồn buồn, nhớ nhớ.
Còn anh chàng thứ 2 thì luôn cho em cảm giác bình yên, được yêu thương. Nhưng em còn chút gì đó ngại với bạn bè đồng nghiệp về học thức, địa vị của anh. Em cũng đã thử cho bản thân thời gian, không liên lạc với cả 2 người, nhưng em làm được chỉ vài hôm em lại thấy nhớ anh thứ 2 rất nhiều. Em nghĩ anh là 1 người tốt, em không có quyền làm tổn thương anh. Em rất khó xử, em không biết đâu là bến đỗ bình yên? Nhiều lúc em tự hỏi không biết em có “biết yêu” là gì không nữa? Xin chị hãy cho em 1 lời khuyên! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang băn khoăn không biết mình nên yêu ai. Một người em đã từng gắn bó 6 năm nhưng có tính trăng hoa, làm em mất lòng tin nhưng đổi lại địa vị của anh ấy khiến em cảm thấy tự hào. Còn một người em mới quen, mang lại cho em cảm giác tin tưởng nhưng lại thấp kém hơn em về vị trí trong xã hội. Em không biết mình phải chọn ai trong hai người đó.
Có vẻ như trong câu chuyện tình này em đã muốn đưa quá nhiều tiêu chí vào sự lựa chọn của mình. Một mặt em muốn làm theo con tim mình mách bảo, mặt khác em lại muốn có một sự an toàn, ổn định từ sự nghiệp của bạn trai. Em muốn lựa chọn một người vừa khiến em yêu, vừa khiến em tự hào về địa vị của anh ấy. Như vậy khó lắm em ạ.
Em có nên quay về bên người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, chị chỉ muốn nói với em thế này. Em và bạn trai hiện tại yêu nhau tới 6 năm. Đó là một quãng thời gian đủ dài để em hiểu về anh ấy. Chuyện anh ấy bay bướm không phải một lần đủ cho thấy mức độ tình cảm dành cho em ra sao. Dường như anh ta không hề tôn trọng và yêu em nên mới 5 lần 7 lượt tái phạm. Ngay cả cái lúc anh ta khóc lóc cầu xin em quay về mà vẫn nhắn tin với người con gái khác những lời lẽ yêu thương thì người đàn ông đó có đáng tin không? Anh ta muốn níu giữ em là vì anh ta thấy em đủ can đảm, mạnh mẽ dứt tình ra đi nên anh ta tiếc chứ không phải là tình yêu em ạ. Nếu yêu, anh ta không bao giờ thô bỉ tới mức vừa năn nỉ bạn gái quay về mà vẫn nhắn tin với cô gái khác.
Các em yêu nhau khong phải 1 năm, 2 năm để rồi bảo anh ấy chẳng may mắc sai lầm một lần. Việc anh ta phản bội em là quá nhiefu lần và điều đó gần như là bản chất rồi. Em càng nhẫn nhịn cho qua, càng dễ dàng tha thứ thì anh ta lại càng cho mình cái quyền đó mà thôi. Bởi vì anh ta như người nắm được thóp của em, biết em không bỏ được nên anh ta chẳng việc gì phải trân trọng.
Theo như chị nghĩ, lúc này, tốt nhất là em nên tạm thời chấp dứt tình cảm với người bạn trai 6 năm đó. Em hãy coi đó như cách để thử thách tình yêu và sự chung thủy của anh ta. Nếu yêu em thật lòng, khi mất em, chắc chắn anh ta phải thay đổi để níu giữ em. Sự thay đó là xuất phát từ trong tâm chứ không phải là khóc lóc giả tạo. Còn nếu anh ta vẫn tái diễn tình cảnh đó thì dứt khoát chia tay chẳng có gì phải hối tiếc.
Tuy nhiên, em cũng đừng vội vã đến với người thứ 2. Em đang trong giai đoạn đau khổ, do đó tình cảm dễ bị lung lay. Em hãy cho mình và anh ấy thêm thời gian để hiểu về nhau và xác định tình cảm của chính mình. Thời gian sẽ cho các em câu trả lời chính xác.
Chúc em sớm có quyết định đúng đắn cho mình.
Theo Khampha
Gần Tết, vợ ngoại tình để được thưởng cao
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu.
Vợ đi làm tối ngày không thấy mặt
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu. Nhiều khi gọi điện cho vợ thì vợ hết lên trong điện thoại là phải đi tiếp khách cùng sếp. Cuối năm, người ta giao nhiều việc, nhận nhiều hợp đồng lại phải quan hệ ngoại giao nên công việc bận hơn nhiều.
Thấy vợ vất vả, lẽ ra tôi phải thương vợ nhưng muốn thương cũng không thương được. Vợ ngày ngày đi làm, sáng đi sớm, tôi về khuya, rồi về thì đầy men rượu trong người. Nhiều khi muốn bật nước cho vợ tắm, chăm vợ tí nhưng lại thấy bực dọc trong người làm sao đấy. Kẻ làm chồng như tôi lại không thể quản nổi vợ, để vợ ra ngoài đi làm như vậy, vất vả là một chuyện, qua lại với mấy ông cốp như thế nhiều khi tôi thấy &'nóng trong người'. Sự bực bội càng tăng lên và tôi không tài nào chấp nhận được chuyện này.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. Nếu không làm tốt, cuối năm rồi không đạt chỉ tiêu, rồi sếp sẽ cắt thưởng này kia. Tôi bực lên: "Cắt thì nghỉ, chứ báu bở gì. Làm gì mà bắt người ta đi tiếp khách tiếp khứa với ông, có mà vớ vẩn!". Nghe tôi nói vậy có vẻ vợ không hài lòng, không nói gì tiếp, mặc kệ, bỏ lên trên nhà.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. (ảnh minh họa)
Bực cái là ngày nào vợ cũng có men rượu trong người. Từ một người vợ rất chi là chu toàn, lo cho chồng con, giờ vợ bỏ bê chuyện gia đình, chỉ biết lao vào cái chốn đó để kiếm tiền. Nhìn vợ như vậy, nghĩ thấy bản thân mình, tôi càng ức chế vào người.
Phát hiện vợ ngoại tình với sếp vì tiền thưởng
Đợt này, thấy vợ lại hay ăn diện, quần áo sắm sửa đầy nhà. Vợ còn xịt nước hoa thơm nức, son phấn lòe loẹt. Hỏi vợ tại sao thì vợ bảo, ngày xưa chưa có tiền, còn tiết kiệm. Dạo này kiếm được rồi thì chịu khó tô đẹp cho mình, rồi làm cái nghề này là phải nhìn sang trọng người ta mới cảm thấy mình có tướng. Nghe vợ nói thì không phải là vô lý nhưng nhìn cái cách ăn chơi của vợ, tôi thấy bực mình. Đột nhiên vợ thay đổi, hàng xóm nhìn vào họ sẽ nghĩ sao. Tôi thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng tôi cũng cho qua, vì nghĩ bản thân mình phải chăm lo cho vợ khi vợ vất vả mới phải, không nên gây áp lực cho vợ nữa. Nhưng khổ nỗi, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Thấy vợ tôi có vẻ lòe loẹt, đồng bóng, hàng xóm láng giềng đồn ầm lên. Rồi gia đình tôi cũng nói ra nói vào bảo vợ tôi là thay đổi nhiều, rồi không biết có ngoại tình không.
Tôi cũng lo lắng quá, nếu nhỡ ra vợ có làm gì không hay không phải với tôi thì biết làm thế nào. Nhưng mà không có lửa làm sao có khói. Tôi cũng thấy có chút nghi hoặc vì gần đây, vợ thay đổi lại, ăn chơi hẳn ra. Chẳng giống người vợ giản dị ngày trước.
Tôi có hỏi thì vợ bảo làm gì có chuyện đó, chỉ tổ thiên hạ ghen ăn tức ở nghĩ linh tinh. Nhưng mà tính tôi ăn chắc, cẩn thận. Tôi nói với họ rằng, vợ tôi không phải thế nhưng tôi lại ngầm đi theo dõi vợ. Và trong những cuộc vui ấy, tôi có vô tình phát hiện ra, vợ mình đúng là có cặp kè với ông sếp ở công ty. Tôi đã chụp ảnh để &'bắt tận tay, day tận mặt' vợ, để em không còn chối cãi được nữa.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ.(ảnh minh họa)
Hôm ấy, về tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ, hi vọng em có câu trả lời thích đáng. Vì sao em lại đi ngoại tình với ông sếp già như vậy để lừa dối tôi. Lúc này, vợ mới quỳ xuống xin tôi tha thứ. Em bảo, Tết nhất đến nơi rồi, bao nhiêu kế hoạch, chỉ tiêu. Nếu em không làm thế thì không có chỗ đứng. Cuối năm, công ty sa thải nhiều nhân sự, lại còn không làm tốt thì tết cũng không được thưởng cao. Ông ta lại có ý với em nên em tính chuyện lợi dụng tình cảm này để được tăng lương, thưởng. Hi vọng Tết được khoản kha khá, chứ em thề làm em không yêu gì anh ta.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ. Trời ạ, tại sao tôi lại có thể để người vợ của mình lam lũ, bán thân chỉ vì sự tính toán với mấy đồng tiền thưởng rẻ mạt ấy. Tôi có đáng làm chồng không, có đáng làm đàn ông không? Nếu như tôi giàu thì vợ đâu phải khổ thế này.
Lẽ ra, tôi phải tát vào mặt vợ, phỉ báng vào mặt vợ rằng em là một người đàn bà hư hỏng, lăng loàn nhưng cuối cùng tôi lại không làm được. Tôi càng thấy hận bản thân mình hơn, vì chính tôi đã khiến em phải chọn con đường bỉ ổi ấy. Thật sự, tôi đã quá thất vọng về mình chứ không phải về vợ nữa. Phải làm sao đây, phải ngăn chuyện này lại thế nào?!
Theo VNE
Vợ phải xin tinh trùng của bạn thân tôi Dù có đau đớn nhưng tôi vẫn phải làm điều đó, vì tôi không thể sinh con... Với tôi lúc này, dù có dằn vặt nhưng đó lại là niềm vui và là niềm an ủi với tôi. Tôi phải cám ơn vợ vì hành động đó, vì em đã chấp nhận làm vợ của người chồng vô sinh, chấp nhận xin con...