6 năm được vất vả nuôi anh ấy đi học, không ngờ anh lại cưới người khác
Cứ ngỡ sau 6 năm vất vả nuôi bạn trai ăn học tôi sẽ có được 1 đám cưới viên mãn. Hôm nay đám cưới ấy đã diễn ra nhưng rất tiếc cô dâu lại là một người khác.
Hôm nay là ngày anh làm chú rể phải không? Thời gian trôi nhanh anh nhỉ mới đó mà đã gần nửa năm rồi kể từ cái ngày anh nắm tay cô ấy và nói với em rằng:
- Xin lỗi em, anh đã tìm được định mệnh của đời mình. Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không phận, em hãy quên anh đi, đừng nhớ tới anh nữa. Anh xin lỗi.
Vâng, cô ấy là định mệnh, là bạn gái của anh, vậy còn em, em là gì là ai? Giây phút đó em như hóa đá, trái tim như có hàng nghìn con dao đâm vào. Em đau đớn mức đến khi hai người đi khuất bóng mà em vẫn đứng đó không nhấc chân lên nổi. Em khụy ngã, đau khổ, tê tái, không còn lời nào để diễn tả.
(Ảnh minh họa)
Mình yêu nhau từ thời còn học lớp 9. Em nhớ lúc đó mỗi ngày em đều nhận được 1 bức thư của anh đặt sẵn trong ngăn bàn. Anh – chàng trai chẳng có gì nổi bật nhưng được cái hiền lành và rất kiên trì. Anh khiến em rung động và rồi yêu anh lúc nào không rõ.
Tình yêu học trò của chúng ta thật trong sáng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt anh nhỉ. Lên 12 gia đình em lục đục, bố mẹ suốt ngày cãi vã nhau nên em chẳng còn động lực để thi đại học. Vì em biết nếu có thi thì cũng chẳng có tiền để học, anh động viên em và em cũng động viên anh.
Em nói với anh em xác định rõ tương lai rồi, em sẽ đi học nghề còn anh cứ học đại học đi sau này cho con mình mở mày mở mặt. Hơn nữa anh phải học thì mình mới thoát nghèo được. N hà anh nghèo nhưng ít ra mẹ anh còn động viên anh cố gắng học, còn nhà em thì bố luôn miệng nói: “Gái lớn thì gả lấy chồng học gì cho lắm”. Mẹ em thì vốn ghét bố và suốt ngày bị bố chì chiết nên cũng chẳng dám khuyên con học lên. Em buồn và tủi thân nhiều lắm.
Ngày anh đỗ đại học, em nhớ cả hai đứa mình đã ôm nhau mà khóc. Khóc vì hạnh phúc, khóc vì những nỗi lo toan của tương lai. Ngày anh nhập học, em nói: “Anh cứ lên đó đi rồi em sẽ sớm lên với anh”.
Video đang HOT
Và như lời đã hứa, em lên Hà Nội sau anh 1 tháng. Cuộc sống vất vả của em bắt đầu từ đó, số tiền quá ít ỏi không đủ để em học nghề. Em phải đi xin làm bưng bê ở quán bia, em chạy ngày hơn 10 tiếng đến nỗi chân bật máu. Anh cũng đi làm thêm để có tiền ăn học. Cả hai cùng hứa cố gắng, ngày đó anh ở lại ký túc cho đỡ tiền trọ, còn em may mắn được cô chủ cho ở ngay chỗ làm. Thỉnh thoảng hai đứa lại rủ nhau đi công viên, tuy nghèo nhưng mình vẫn hạnh phúc vì ít ra chúng ta được sống chung cùng 1 thành phố.
Cuộc sống của em đầu tắt mặt tối, cũng may cô chủ thương tình nên tăng lương cho sau 2 tháng thử việc. Em dành dụm cho anh nộp học phí còn bao nhiêu em gửi về đóng tiền học cho em út. Lên Hà Nội 2 năm em chưa có được cái áo mới nào, có bao nhiêu tiền thì đều mua băng cá nhân và thuốc về để dán lại cho chân để chảy máu.
Chúng ta đã có những ngày tháng vất vả, nhưng em vẫn vững niềm tin rằng sau này ra trường đi làm anh sẽ bù đắp lại cho em. Em yêu anh và tin anh hơn bất kỳ ai trên đời này. Đến năm 3, năm 4 anh phải làm đồ án, đi thực tập nhiều hơn. Anh không còn thời gian để đi làm thêm nữa, mẹ anh cũng chẳng có tiền để gửi. 1 tháng bác chắt chiu được 5, 6 trăm gửi cho anh thì cũng chẳng bõ. Em phải làm cật lực để có thể chu cấp cho anh. Nhiều lúc em mệt đến rã rời nhưng vẫn phải cố gắng, em xin làm hết chỗ này đến chỗ nọ để có thêm thu nhập.
Ngày anh ra trường em vui đến bật khóc, nhưng xin việc trong thời buổi này không phải dễ. Anh bảo anh phải học thạc sĩ 2 năm may ra mới xin việc được ổn định. Nghe đến đó em rã rời, nhưng vẫn động viên anh cố gắng.
Lúc này mình đã dọn về sống với nhau, anh vất vả ôn thi còn em ngày ngày vẫn đạp xe đi làm từ sáng sớm đến tối mịt. Em thậm chí còn không có nổi 1 thỏi son hay 1 cái váy. Thứ duy nhất em có đó là niềm tin và tình yêu dành cho anh.
Anh vừa đi học Thạc sĩ vừa xin làm ở 1 công ty tư nhân nhỏ, nhưng lương ba cọc ba đồng không đủ đóng học phí nên em vẫn phải lo. Lúc đó em chỉ mong sao anh sớm ra trường và hoàn thành ước mơ. Có người yêu học Thạc sỹ em hãnh diện lắm.
6 năm em chạy bở hơi tai, sớm hôm vất vả nhưng em chưa từng 1 lần kêu than. Em chỉ mong anh khỏe và học tốt là anh mừng rồi. Về quê em vẫn là 1 đứa con gái đi làm thuê còn anh được ngợi ca là thạc sĩ tương lai. Dù vậy em chẳng thấy tủi mà trái lại rất vui mừng, chỉ cần anh thành đạt thì em không mong gì hơn.
Sau 6 năm vất vả, công sức em bỏ ra cũng đáng khi anh được nhận vào 1 công ty lớn để làm. Em còn nhớ ngày đó em vui không ngủ nổi, thậm chí đến ngủ vẫn mỉm cười. Anh đi làm và trở nên bận rộn hơn. Có những hôm em đi ngủ anh mới lọ mọ về trên người sặc mùi rượu. Em chăm sóc anh cả đêm lo lắng cho anh từng tý, nhưng giờ đây em thấy anh lạnh nhạt hơn, ít quan tâm và nói chuyện với em như trước. Em có cảm giác bất an vô cùng. Em nhắc đến đám cưới thì anh gạt phăng đi với ly do anh phải lo sự nghiệp trước đã.
Có những hôm em chết lặng, nước mắt cứ thi nhau rơi khi mà trên cổ áo anh có vết son. Em hỏi thì anh bảo chắc ai đó cố tình trêu thôi chứ anh không làm gì sai cả. Em lại tin và vẫn yêu anh như ngày nào.
Để rồi hôm đó em hớn hở đưa cơm hộp đến cơ quan anh để báo tin cho anh rằng chúng ta đã có con. Nhưng thứ em nhìn thấy đó là cái cảnh anh và cô gái đó tay trong tay hạnh phúc đi ăn ở nhà hàng, nghe đâu cô ta đó là con của sếp nơi anh làm. Thấy em anh lướt qua như người vô tình, khi em gào khóc và hỏi anh tại sao thì anh nói:
- Xin lỗi em, bao lâu nay anh muốn nói với em nhưng không có cơ hội. Anh đã tìm được định mệnh của đời mình, đây là Hoa bạn gái mới của anh. Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không phận, em hãy quên anh đi, đừng nhớ tới anh nữa. Từ hôm nay anh sẽ chuyển ra ngoài ở, đồ đạc ở phòng anh không cần nữa, em cứ vứt đi nếu muốn. Anh xin lỗi.
Đắng quá, em không còn từ nào để diễn tả. Tình yêu 10 năm kết thúc bằng 1 câu nói nhẹ tênh vậy sao anh? Mặc kệ em khóc lóc nhắn tin van xin anh cũng không đoái hoài. Rồi cô ta đến gặp em và đưa cho em 1 xấp tiền nói là đền bù tuổi thanh xuân, em nhớ hôm đó em đã ném vào mặt cô ta và hét lên những lời khó nghe. Em thề em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh từ đó.
Hôm nay bạn bè bất ngờ khi thấy anh tổ chức đám cưới à dĩ nhiên cô dâu không phải là em. Họ gọi điện điên cuồng hỏi em chuyện gì đang diễn ra vậy. Em cười chua chát, nhớ lại những lời hứa anh nói với em ngày nào. Em nhìn xuống bụng mình nơi có mầm sống đang lớn lên từng ngày. Nhưng anh biết không giờ đây em chẳng con khóc hay buồn nữa. Trái lại em vui vì được làm mẹ, giờ em có con bên mình. Em sẽ chẳng chúc anh hạnh phúc đâu. Anh biết không em luôn tin vào luật nhân quả, hi vọng nó sẽ không đến sớm với anh. Vĩnh biệt anh, người đàn ông mà em từng yêu hơn cả bản thân mình và cũng là người đàn ông tàn nhẫn với em nhất.
Theo Phununews
Đòn đánh ghen 'trả miếng' kinh điển của người vợ bị chồng đánh đập 7 năm trời
Biết chồng hay gái gú nên vợ đã thuê người đánh ghen. Nhưng người vợ nhắm vào không phải tình địch mà chính là chồng mình.
"Chị ấy đẹp, vô cùng đẹp, lại hiền lành, nết na lắm. Ngày xưa bao nhiêu anh theo đuổi cuối cùng lại chọn thằng cha này là dân công trình, nhà cũng khá giả, có công ty riêng. Mình hỏi chị sao chọn thằng cha già vậy, có phải vì nó giàu không, thì chị chỉ bảo vì thấy nó chăm chỉ làm ăn, với lại cảm giác như một người cha, một người anh.
Cưới về thì anh này hiện nguyên hình là quái vật, suốt ngày gái gú nhưng mà lại cực kỳ hay ghen. Đến mức mà chị ấy ăn rồi chỉ chợ búa, con cái... nhưng ông vẫn kiểm soát mọi thời gian của vợ. Ví dụ như chị đi chợ, ông cho đi đúng15 phút và trừ hao 2 phút đèn đỏ, nếu về sang phút thứ 18 thì ông cho ăn quả vả ngay. Ông ra ngoài chơi gái từa lưa, hết con này sang con khác, tiền đưa về cho vợ thì tính từng đồng một. Đánh vợ thì như cơm bữa luôn, không vừa lòng đánh, rượu về đánh, làm ăn thất bại đánh... Cuộc đời chị ấy thì khổ, vô cùng khổ luôn, khổ đến mức mà không còn nước mắt mà khóc nữa, người ngợm lúc nào cũng bầm dập.
Mình nhiều lần khuyên chị ấy bỏ chồng nhưng thứ nhất là thương con, thứ 2 là chị ấy không có việc làm. Bỏ chồng thì coi như cũng từ bỏ quyền nuôi con, vì anh này cực kỳ mạnh về kinh tế. Chị bảo tao ra đi coi như mất trắng, mất con, mất hết.
Đùng 1 phát cách đây 2 tháng, chị ấy gọi điện bảo mày đi đánh ghen với tao. Mình thì cũng nói thật là gái nhà lành, chưa va chạm mấy vụ đó bao giờ. Tư tưởng thì vẫn luôn là sống không được thì biến, ghen tuông mệt mỏi. Nhưng nghe chị ấy rủ cũng đi.
Đến đón mình, chị ấy mặc quần áo rằn ri bộ đội, đeo kính đen, đội mũ phớt hầm hố hùng hổ lắm. Hai chị em đi đến nhà nghỉ, chị bảo chúng nó đang ở trong đó, ngồi chờ đi. 30 phút sau, 2 chiếc xe 7 chỗ xuất hiện, rồi có hai mươi anh chị xăm trổ đầy mình xuống xe, đi vào quán nước. Sau đó nhanh như xẹt điện, chị bảo mày đi xe máy ra đường đợi tao, có chuyện gì thì biến, kệ tao một mình. Mình chưa kịp làm gì thì nhanh như xẹt điện, 20 người đó với chị nữa lao vào đánh 1 người, đánh như đánh bịch bông... mình sợ run bắn. Một lúc sau thì công an đến, chị bị bắt vào đồn, còn những người đi cùng thì giải tán hết.
Cả đêm mình không ngủ vì lo, không cách nào mà liên lạc được vì chị ấy đưa điện thoại mình cầm. Cứ nghĩ chị ấy bị bắt đi rồi thì làm cách nào cứu chị ra đây. Rồi lại chửi sao mà ngu thế, không can bà ấy lại, lỡ bà ấy đánh chết con đó rồi thì sao?
Thế mà 8 giờ sáng, đã thấy bà ấy mò sang nhà, gọi đi ăn sáng, giọng nhăn nhở cười. Bà ấy kể, công an bắt về đồn, họ cũng làm căng lắm, đòi lập biên bản... Nhưng sau biết sự tình, nhìn những vết thâm tím khắp người do bị chồng đánh thì họ cho về.
Xong bà ấy bảo bây giờ mày với tao vào viện thăm thằng chồng tao. Trời ơi, hóa ra không phải bà ấy đánh con bồ, mà bà ấy đánh thằng chồng. 20 thằng dần cho ông chồng gãy 2 xương bả vai, xương sườn và gãy hẳn 1 chân... Đánh xong bà ấy gọi điện cho bố mẹ chồng bảo đến đưa chồng con đi viện. Xong bố mẹ chồng đến kêu sao mày lại đánh chồng như vậy? Thì mặt bà ấy tỉnh bơ là bao nhiêu năm chồng con đánh con sao bố mẹ không xót, mà giờ con mới đánh chồng con một cái bố mẹ xót vậy. Bố mẹ đâu có coi con là con người đâu...
Xong bà ấy làm lồng lộn lên. Bà ấy bảo nếu như bố mẹ chồng không biết cách dạy chồng con thì ngày mai con sẽ kéo thêm 50 thằng nữa đến hốt gọn nhà bố mẹ.
Bà ấy còn bảo nếu bố mẹ cố chấp con sẽ gọi báo chí đến, để cho họ biết bao nhiêu năm con sống thế nào, bị bạo hành làm sao...
Xong bà ấy bật điện thoại gọi luôn cho con bồ trước mặt cả nhà: "Em ơi, chồng chị nằm viện rồi, em qua chăm anh ấy giúp chị". Con kia sợ quá cúp luôn máy. Xong bà ấy nói luôn với lão chồng là anh cứ coi như đây là tai nạn nhé. Và trong lúc hoạn nạn cũng chỉ có mình anh nằm đây và em chăm anh thôi nhé. Và em cũng nói luôn cho anh 1 lần nữa, từ hôm nay anh còn gái gú, còn về nhà đánh em thì bất tình lình em có thể hốt xác anh đấy. Em mới bỏ ra 20 triệu mà anh đã như thế này, nếu 100 triệu thì chắc anh không về được nữa.
Nói chung là bà ấy nói dài kinh khủng khiếp nhưng mà mình cũng chỉ nhớ được một số chi tiết thôi.
Hai tháng sau vụ đánh ghen thì bây giờ bà ấy đẹp vô cùng: làm tóc, làm mày, xăm môi... Bà ấy bảo sau vụ đó thì giờ thằng chồng đi đâu cũng thông báo. Suốt ngày về nhà cơm nước với vợ nhưng bà ấy chẳng quan tâm nữa. Bây giờ bà ấy bảo đang thuê thêm 1 sạp hàng ở chợ trung tâm để kinh doanh vải. Và sau nửa năm thì bà ấy sẽ làm đơn ly hôn và đưa 2 đứa con đi. Nói chung bây giờ bà ấy khác lắm, không còn nhu nhược nữa, biết yêu thương và chăm sóc bản thân hơn".
Theo Phununews
Đàn ông thương vợ, xót vợ, nịnh vợ... là khôn chứ hèn gì! Tôi lấy vợ mấy năm nay, tôi không phải là một người đàn ông giàu có, cũng không cho cô ấy có được nhà cao cửa rộng. Tôi chỉ mơ ước có thể mang lại cho cô ấy một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Tôi luôn tâm niệm một điều, đàn ông làm chồng là phải biết nịnh vợ. Vì có ai...