6 bí mật các chàng quyết giữ kín
Đàn ông thích được ôm ấp vỗ về, cũng sợ ế và thi thoảng bật khóc…
1. Thích được ôm
Sự âu yếm thể hiện tâm trạng cũng như không khí hạnh phúc. Thật yên bình khi nằm trong vòng tay nhau, thưởng thức âm nhạc hay xem bộ phim yêu thích. Các chàng thích cảm giác có người yêu nằm cạnh vào mỗi tối. Hơi thở đều đều của người đó vào buổi tối hay sáng sớm cho chàng cảm giác an toàn và mối quan hệ bền vững.
2. Sợ thất bại khi ở trên giường
Đàn ông thường được dạy rằng, sự tự tin sẽ giải quyết được mọi chuyện. Các chàng luôn cố gắng khi ở trên giường, luôn hành động như mình biết mọi thứ, để nắm được thế chủ động, tuy nhiên, trong sâu xa, chàng cũng hồi hộp và lo lắng lắm.
3. Áp lực chuyện cưới xin
Các nàng thường nói rằng, họ bị áp lực chuyện phải làm đám cưới và có con trước khi bước qua tuổi 30. Thực tế, các chàng cũng lo sợ tương tự. Đàn ông lo sợ khi các thú vui giảm dần, tuổi già kéo đến mà vẫn chưa có ai ở bên.
Video đang HOT
4. Khủng hoảng sau tan vỡ
Phụ nữ không phải là những người duy nhất phải vượt qua khủng hoảng sau khi chia tay. Trong những thời điểm cô đơn và đau buồn nhất, đàn ông cũng đi mua sắm, gặp bạn bè, uống rượu hoặc đi chơi xa… Việc giao du, gặp gỡ nhiều người và phớt lờ chuyện đã xảy ra là cách giúp đàn ông che giấu nỗi buồn và cô đơn.
5. Ghen vì cảm thấy không an toàn
Nếu chàng cảm thấy mình không xứng với bạn gái, chàng sẽ rất dễ ghen tuông, luôn lo lắng. Để che giấu, cánh đàn ông thường khiến bạn gái phải ghen tuông trước, nhằm che giấu cảm xúc thật của mình.
6. Thỉnh thoảng cũng khóc
Đôi lúc chàng không giữ được cảm xúc của mình và sẽ tìm đến những người bạn thân hoặc cố gắng khóc trong bóng tối, để không ai thấy được phút yếu mềm ấy.
Theo Ngoisao
Em và bóng tối
Thật đấy! Em chưa bao giờ ghét bóng tối. Thậm chí, em còn nghĩ rằng, mình sinh ra là để sống trong bóng tối...
Thế nên ngày anh bảo: " Mình làm tình nhân thôi em nhé, vì anh biết mình không thể yêu ai nhiều hơn cô ấy", em đã đồng ý. Em không để cho lý trí của mình kịp phân tích những lời nói quá tàn nhẫn của anh. Chẳng có ai lại nói toẹt một đề nghị khiếm nhã bằng một âm vực trầm trầm như thế cả. Ấy vậy mà em đã lồng tay mình vào tay anh, im lặng và gục đầu vào vai anh, chấp nhận làm tình nhân của anh.
Em quen với bóng tối. Căn nhà nhỏ em thuê có một ô cửa sổ nhìn ra khu vườn trồng hoa cúc và hai cây liễu. Nhưng hiếm khi em kéo rèm cửa để nhìn chúng. Mỗi lần đến, anh đều mở toang cửa, kéo hết rèm lên. Em bị chói mắt bởi thứ ánh sáng ban ngày, em không quen với ánh nắng. Đêm tối là người bạn tuyệt vời của em.
Ở trong bóng tối, em thấy được an toàn, ít nhất là không ai có thể phát hiện được ánh mắt sợ hãi, lo lắng trước mọi thứ của em, không ai nhìn thấy được những cung bậc cảm xúc lộ rõ trên gương mặt em. Anh bảo chẳng có ai ngược đời giống em. Em thấy anh nói chẳng hề sai, bởi em nghĩ, chẳng có ai đồng ý làm tình nhân của người đàn ông mình yêu với một tâm trạng hạnh phúc như em cả.
Vào những ngày nắng, đám cúc sau vườn bỗng xanh mướt. Anh thích khu vườn nhỏ ấy đến kỳ lạ, anh có thể mân mê bắt sâu cho luống cúc hay xách nước tưới cho hai cây liễu mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Những lúc ấy, anh bắt em ngồi xuống xới đất, bắt sâu cùng. Em không thích xuống vườn, nhất là vào buổi sáng sớm. Khi ấy ánh nắng chói gắt cứ chiếu thẳng vào mắt em, làn da trắng nhợt nhạt của em càng thêm nổi bật. Anh nói nhìn em khi ấy chẳng khác gì một chú mèo con bị lạc mẹ.
"Mình làm tình nhân thôi em nhé" (Ảnh minh họa)
Cô ấy rất xinh đẹp và năng động. Lẽ dĩ nhiên, cô ấy thích ra ngoài ngắm nhìn ánh nắng mặt trời chứ không muốn đóng cửa và chìm trong bóng tối như em. Anh hay kể về cô ấy với ánh mắt mơ màng xen lẫn tiếc nuối. Anh bảo, chưa có một người con gái nào để lại nhiều cảm xúc như thế trong anh, dù bây giờ, cô ấy đang yêu một người đàn ông khác. Còn anh, tình yêu đã hóa kén, không thể bung nở thêm một lần nào nữa kể từ ngày cô ấy ra đi. Anh không chối từ tình yêu của những người con gái đến sau, nhưng để tính chuyện dài lâu, để yêu hết lòng thì là một điều không thể.
Khi anh gặp em, anh nói rằng, trái tim anh đã đập rộn ràng. Từ rất lâu rồi nó mới có lại vẻ háo hức, đợi chờ như thế. Nhưng rồi anh cũng đủ tỉnh táo để đưa ra một lời đề nghị có giới hạn. Anh sợ bước vào một mối quan hệ nghiêm túc với ai đó, sợ rằng khi cô ấy quay về, thấy anh đã dành trái tim cho người con gái khác, cô ấy sẽ đau lòng. Em biết rõ những điều ấy, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cô độc của anh, em đã không thể chối từ.
Ngày qua ngày, em phải tự nhủ với mình rằng, yêu ít thôi, đừng thương yêu nhiều quá, vì anh có thể đi bất cứ khi nào. Cuộc tình này đơn giản chỉ là một lời hứa hẹn có giới hạn. Yêu thương cũng có giới hạn. Ấy vậy mà trái tim vẫn cứ thổn thức mỗi lần hò hẹn, vẫn buồn bã mỗi lần giận dỗi. Em không biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Trong ý nghĩ của em, tương lai có màu xám bạc, nó không đen đặc như bóng tối nhưng cũng chẳng hồng tươi như màu môi của người thiếu nữ đang yêu. Mỗi lần nghĩ về nó, em chỉ muốn bưng mặt ngủ vùi để có thể kiến tạo cho mình một giấc mơ mới hạnh phúc hơn.
Anh khuyên em nên nhìn ngắm ánh sáng mặt trời nhưng lại thường xuyên giấu em vào bóng tối. Em không được đi cùng anh đến những chỗ đông người, không được gặp gỡ bạn bè của anh, không được về nhà ra mắt bố mẹ anh. Nhiều lúc, em cũng buồn, cũng muốn đòi hỏi, nhưng rồi lại nghĩ đến lời hứa. Ừ, dẫu sao em cũng chỉ là tình nhân của anh mà thôi, tình nhân thì cần gì công khai, cần gì bước ra ánh sáng? Em cứ nghĩ miên man như thế và chấp nhận tất cả, những ngày tháng ở cạnh anh không biết sẽ kết thúc vào lúc nào, vậy nên em không muốn lo lắng và dằn vặt quá nhiều.
Em đã quá mơ hồ với tình yêu này (Ảnh minh họa)
Một chiều mưa, trời ủ dột và xám xịt, anh đến với gương mặt bừng sáng. Cô ấy vừa mới trở về sau 5 năm ở nước ngoài. Cô ấy muốn quay lại. Anh vui mừng đến nỗi quên cả bật đèn - thói quen đầu tiên của anh khi bước vào phòng suốt 2 năm liền. Chính vì thế, anh chẳng kịp nhận ra sự hốt hoảng trong ánh mắt của em. Anh bảo, anh tới để lấy ít đồ, từ ngày mai, em đừng đợi cửa anh nữa.
Thế là em lại chìm vào bóng tối. Em không còn xuống vườn cũng không buồn ngồi dậy kéo rèm lên để cho ánh sáng lọt vào như lời anh dặn nữa. Em lao đầu vào công việc rồi nằm cuộn mình trong bóng tối để đếm thời gian trôi. Anh đến bất ngờ và cũng ra đi bất ngờ, chẳng cần biết sau đó em sẽ ra sao. Chỉ có em, dù chuẩn bị tinh thần từ lâu cho sự ra đi này vẫn cảm thấy vô cùng chới với, hụt hẫng.
Em đã nghĩ rằng, suốt thời gian ở bên cạnh em, không nhiều thì ít anh cũng sẽ dành cho em chút tình cảm nào đó. Chút tình cảm ấy không nhiều đủ để giữ anh lại ở bên cạnh em suốt đời, nhưng cũng đủ để khiến bước chân anh do dự, khiến anh ngoái lại nhìn em một lần. Nhưng em đã nhầm. Kể từ hôm ấy, anh không hề xuất hiện, mọi mối liên lạc của anh với em bị cắt đứt hoàn toàn.
Khu vườn xơ xác từ ngày anh ra đi, hai cây liễu gầy mòn dần, những cành lá dài ngoẵng, khẳng khiu nhìn đau đớn đến tội nghiệp. Em không biết anh đang ở đâu, đang hạnh phúc hay đau khổ? Không làm cách nào để biết được. Mọi thứ bị cắt đứt thật tàn nhẫn, đến mức, em thấy thương cho thân phận tình nhân của mình. Em nghi ngờ tự hỏi: phải chăng giữa tình nhân với nhau không bao giờ tồn tại thứ mà người ta gọi làtình yêu?
Và mỗi khi đêm xuống, vai em lại run lên bần bật. Trong những đêm nằm cuộn tròn ôm nỗi cô đơn của chính mình, em mới dám tự thú với bản thân, rằng không phải em không thích ánh sáng, mà bởi vì, ở dưới ánh sáng, ai cũng nhìn thấy được nỗi cô đơn của em. Em cần bóng tối để giấu mình, em cần bóng tối để khóc cho chính em, khi mà tình yêu của anh giờ đã hoàn toàn im bặt.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bóng tối cuộc đời Cuộc đời tôi đã rơi vào bóng tối chỉ vì 6 cuốn băng phim tôi tìm thấy trong tủ quần áo của bố mẹ Khi còn nhỏ, tôi có một tật xấu là thích lục lọi đồ đạc của người khác. Tôi bới tung hòm quần áo của chị gái, bẻ gẫy những thỏi son của mẹ trát chi chít lên mặt, tìm...