50 triệu đồng đã hủy hoại thanh danh cả đời tôi trong đau đớn
Mặt tôi tái nhợt khi em gái Tùng lôi ra từ trong túi xách của tôi một cọc tiền. Đếm vừa hay đủ 50 triệu. Mẹ Tùng cũng khẳng định đó là số tiền mà bà đánh mất.
Tôi và Tùng yêu nhau đã được hơn hai năm nhưng chưa lần nào Tùng đưa tôi về ra mắt chỉ vì thân phận gái quê của tôi. Bố mẹ Tùng khi biết tôi có xuất thân trong một gia đình nông dân đã kịch liệt phản đối mối quan hệ dù chưa một lần gặp mặt tôi. Tôi không phải là người yếu đuối, không biết đấu tranh cho tình yêu của mình nhưng thực lòng, chính bản thân tôi cũng thấy mình không xứng đáng với Tùng. Tôi đã nhiều lần chủ động nói lời chia tay nhưng Tùng nhất định không đồng ý. Bố mẹ càng phản đối, Tùng càng quyết tâm lấy bằng được tôi.
Tùng là chàng trai mà nhiều cô gái mơ ước có được. Giỏi giang, học thức, biết ứng xử. Yêu Tùng, tôi được cưng như trứng mỏng. Điều cuốn hút Tùng ở tôi chính là sự dịu dàng, hiền lành, thật thà mà ít cô gái nào thời nay có được bởi Tùng rất ghét sự dối trá. Tùng không chấp nhận bất cứ lý do lừa dối gì cho dù nó có là lời nói dối có lợi.
Chủ nhật vừa rồi, Tùng vui mừng báo tin cho tôi biết bố mẹ Tùng có lời mời tôi tới nhà dùng cơm. Tôi đón tin từ Tùng mà cứ ngỡ mình đang mơ. Tùng hạnh phúc ôm chầm lấy tôi mà nói rằng có lẽ bố mẹ anh đã hiểu và muốn vun vén cho chúng tôi. Tôi mang tâm trạng háo hức, vui sướng chuẩn bị cho ngày về ra mắt gia đình Tùng. Không để Tùng phải mất mặt, tôi đã học cách đi đứng, nói năng sao cho ra dáng người thành phố. Mọi thứ đã sẵn sàng cho ngày xuất hiện. Tôi chỉ không ngờ, cái kết cục của ngày ra mắt lại bị thảm quá sức tưởng tượng của tôi như thế.
Bố mẹ Tùng đón tiếp tôi bằng một thái độ vô cùng niềm nở. Mẹ Tùng thậm chí còn xưng hô mẹ con với tôi khiến tâm trí tôi cứ như bay trên mây. Em gái Tùng quý tôi ra mặt mặc dù trước đó, tôi từng nghe kể rằng em gái Tùng rất kênh kiệu, ghê gớm. Không hiểu sao hôm nay cô ấy lại dịu dàng với tôi như vậy, còn chủ động đỡ túi xách giúp tôi nữa.
Vì muốn ghi điểm với mẹ Tùng, sau khi đưa túi xách cho em gái Tùng, tôi vội vã vào bếp cùng mẹ Tùng để chuẩn bị cơm nước. Còn Tùng phải đưa bố đi sang nhà bác tổ trưởng tổ dân phố có chút việc. Không hiểu sao khi không có Tùng bên cạnh, tôi lại cảm thấy bất an vô cùng.
Đau đớn, nhục nhã, tôi rời khỏi nhà Tùng với hai hàng nước mắt lăn dài. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sau bữa cơm diễn ra vô cùng thân mật, ấm cúng. Sau bữa cơm, cả nhà quây quần ngoài phòng khách để nói chuyện. Không khí đang rất vui vẻ thì bị phá vỡ bởi tiếng la hét thất thanh của mẹ Tùng. Cả nhà chạy lên thì thấy mẹ Tùng mặt mũi thất thần ngồi bên chiếc ngăn kéo tủ mở tung. Để giải đáp cho ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, bà nói:
- Mẹ… mẹ bị mất tiền. 50 triệu đồng các con ạ!
- Nhà mình chưa từng xảy ra chuyện này. Mà làm gì có ai lạ vào đây đâu. – Tùng sửng sốt.
Chợt mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Rất nhanh chóng, em gái Tùng kêu tôi mang túi xách ra để cả nhà kiểm tra. Tôi vốn trong sạch thì chẳng có điều gì phải lo sợ. Nhưng…
Mặt tôi tái nhợt khi em gái Tùng lôi ra từ trong túi xách của tôi một cọc tiền. Đếm vừa hay đủ 50 triệu. Mẹ Tùng cũng khẳng định đó là số tiền mà bà đánh mất. Tùng nhìn tôi với ánh mắt thất vọng. Tôi còn chưa kịp mở miệng thanh minh thì đã bị mẹ Tùng lớn tiếng đuổi mắng:
- Nhà này không có chứa thứ đồ ăn cắp. Cô cút ngay ra khỏi nhà tôi mau.
Em gái Tùng ném túi xách vào người tôi rồi kéo anh trai về phía mình mà nói:
- Em đã nói rồi mà anh không nghe. Bọn con gái nhà quê chỉ giả vờ hiền lành thôi.
Mọi chứng cứ đều bất lợi cho mình, tôi biết, lúc này tôi có cố sức thanh minh cũng chẳng có tác dụng. Đau đớn, nhục nhã, tôi rời khỏi nhà Tùng với hai hàng nước mắt lăn dài. Đêm đó, tôi không sao ngủ được vì mải đi tìm lý do số tiền ấy tại sao lại ở trong túi xách của tôi. Cho tới 1 tuần sau đó.
Trong siêu thị, tôi vô tình gặp mẹ Tùng và em gái Tùng. Hai người họ không nhìn thấy tôi nhưng không hiểu sao tôi lại đưa bước theo họ. Có lẽ tôi muốn giải thích. Đứng sau gian hàng, tôi chết sững khi nghe thấy cuộc đối thoại ấy:
- Con nhỏ nhà quê đó thật ngốc. Tiền ấy là do con bỏ vào chứ ai. Đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Công nhận, mẹ con mình đóng đạt thật.
Chiếc ly thủy tinh trên tay tôi rơi vỡ tan tành khiến mọi người quay lại nhìn, trong đó có cả mẹ và em gái Tùng. Thấy tôi, họ thoáng bối rối rồi quay bước vội vã. Họ đã sai nhưng không một lời xin lỗi. Tôi không ngờ, chỉ vì muốn ngăn cản tình yêu của tôi mà họ đang tâm hủy hoại thanh danh của tôi như vậy. Tôi đã từng có ý định giải thích với Tùng nhưng bây giờ thì không cần nữa. Những con người giả dối, nhẫn tâm như vậy, tôi không muốn chung sống cùng họ. Lòng tôi đau như cắt khi nghĩ tới lời chia tay với Tùng.
Theo Motthegioi
Người phụ nữ lam lũ của đời tôi...
Tôi nợ người phụ nữ lam lũ ấy cả một đời mà tôi được trao, tôi nợ người phụ nữ ấy những lời yêu thương mà tôi chưa bao giờ nói, tôi nợ người phụ nữ ấy lời "xin lỗi" những lúc tôi ương bướng đành hanh, tôi nợ người phụ nữ ấy hai tiếng "cám ơn" vì đã cho tôi một cuộc đời quá đổi tốt đẹp của hiện tại, tôi nợ người phụ nữ ấy tất cả những gì mà tôi có được. Và tôi nợ người phụ nữ ấy câu "Con yêu Mẹ" suốt hai mươi năm qua.
Một ngày, tôi loay hoay bận rộn với những lắng lo cho cuộc sống xa nhà của chính mình, chạy đua với mọi thứ đến độ bổng dưng quên mất cả tháng ngày. Giật mình lại thì nhận ra, hóa ra thời gian thế mà nhanh đến chóng mặt, chẳng làm cho tôi kịp hoài suy về mọi thứ, làm cho tôi chẳng kịp nhớ rằng tôi đã quên một vài điều quan trọng, ví như tôi quên việc về nhà với Mẹ vào những ngày này.
Thành phố tôi đang sống, thoảng khi tôi nhìn những người phụ nữ với quần áo lượt là, phấn son cao cấp cùng với những món đồ trang sức điệu nghệ đi trên những chiếc xe đắt tiền, ra vào những nơi xa hoa, lòng tôi cứ thế mà bâng quơ chạnh lại. Mẹ tôi, chẳng bao giờ, dẫu chỉ một lần thôi được như họ, được biết đến thế nào là sự đủ đầy, đón đưa, sang trọng như họ.
Mẹ tôi, một người phụ nữ điển hình của hình ảnh phụ nữ thôn quê, quanh năm chỉ biết lam lũ với bộn bề công việc của gia đình, tất bật với những thứ gọi là cơm-áo-gạo-tiền, để lo cho con được đủ đầy, được sung sướng tấm thân, được học hành đến chốn, để không phải khổ như Mẹ, để rồi Mẹ khổ thay phần con.
Mẹ tôi, chẳng biết vào những ngày này, người phụ nữ sẽ là trung tâm của sự quan tâm, của sự lo lắng, của sự yêu chiều như những người phụ nữ mà thành phố nơi tôi đang sống họ đang được như thế. Mẹ tôi vào những ngày này, lại phải lo lắng về thời tiết nắng mưa để tiện bề cho công việc, lại phải tính toán về những bữa cơm cho cả gia đình sao cho vẹn toàn, lại phải tất tả ngược xuôi mỗi ngày hai buổi để đưa đón con đi học, lại phải lam lũ với những công việc nặng nhọc để kiếm ra tiền, và còn đủ điều nữa mà mẹ tôi lại phải làm không chỉ vào những ngày này mà là tất cả những ngày trong những năm đều như thế.
Mẹ tôi, người phụ nữ mà cuộc đời luôn gắn vào hai chữ "khổ cực". Mẹ khổ vì từ nhỏ mẹ đã mất cha, Mẹ khổ vì đồng tiền lấy đi của Mẹ tuổi trẻ, Mẹ khổ vì Mẹ phải theo chồng với cái gánh nặng nghèo vẫn đeo bám Mẹ không buông, Mẹ khổ vì đời làm dâu của mẹ lắm những gian truâng mà đến giờ Mẹ vẫn phải chịu, Mẹ khổ vì những tháng ngày khó khăn của gia đình nhỏ của Mẹ, Mẹ khổ vì những thói đời luôn toan tính với mẹ phần thiệt hơn.
Và, Mẹ còn khổ vì những đứa con của Mẹ. Mẹ khổ vì những đứa con mãi chẳng chịu lớn để nghe lời Mẹ, Mẹ khổ vì những đứa con Mẹ cứ thay nhau ốm đau làm Mẹ phải lo toan đủ điều, Mẹ khổ vì những đêm con ốm con đau con lấy luôn cả giấc ngủ của Mẹ, Mẹ khổ vì những bận tâm về cuộc sống của con gái ở nơi xa xôi mà Mẹ chẳng thể bên cạnh để bảo ban những điều mà con chưa bao giờ nếm trải. Mẹ khổ vì Mẹ đã cho con của Mẹ tất thảy những phần hơn.
Mẹ tôi là vậy, Mẹ tôi có thể quê mùa vì sự khổ cực, có thể chẳng cao sang như những người mẹ mà tôi thường hay thấy, thường hay ngưỡng mộ, Mẹ tôi có thể chẳng biết những ngày này họ dành những gì cho người phụ nữ, nhưng Mẹ tôi lại vì tiếc những đồng tiền mà tôi để dành chỉ để mua quà cho Mẹ mà chưa bao giờ Mẹ cần những gì mà tôi tặng và luôn dặn dò lần sau đừng như thế nữa. Mẹ tôi có thể chẳng biết đến những món đồ đắt tiền mà người đời vẫn hay tung hô ngoài thế giới kia, nhưng Mẹ tôi có thể may cho con mình những bộ đồ mà Mẹ luôn dùng tất cả những yêu thương để hoàn thành. Mẹ tôi có thể sẽ chẳng nếm được vị của những món ăn được xem là mỹ vị của mọi người, nhưng Mẹ tôi có thể nấu được những món ăn mà cho dù có đi bất cứ quán ăn sang trọng nào tôi cũng không bao giờ cảm nhận được vị ngon của món ăn Mẹ mà tôi cần.
Tôi nợ người phụ nữ lam lũ ấy cả một đời mà tôi được trao, tôi nợ người phụ nữ ấy những lời yêu thương mà tôi chưa bao giờ nói, tôi nợ người phụ nữ ấy lời "xin lỗi" những lúc tôi ương bướng đành hanh, tôi nợ người phụ nữ ấy hai tiếng "cám ơn" vì đã cho tôi một cuộc đời quá đổi tốt đẹp của hiện tại, tôi nợ người phụ nữ ấy tất cả những gì mà tôi có được.
Và tôi nợ người phụ nữ ấy câu "Con yêu Mẹ" suốt hai mươi năm qua.
Theo Guu
Bí mật giấu kín của mẹ chồng đã phá đi hạnh phúc của đời tôi Nghe những lời mẹ chồng nói, tôi đứng chết lặng ở cửa. Bao nhiêu yêu thương, kính trọng của tôi đối với người đàn bà này bỗng tan biến trong phút chốc... ảnh minh họa 1. Tôi lấy chồng năm 26 tuổi. Chồng tôi tên Việt. Trước khi lấy tôi, anh đã có một đời vợ và có một con trai riêng năm...