5 năm yêu, đành phải giải thoát cho nhau tại vì quá nghèo
5 năm yêu nhau, tôi năm nay cũng 29 tuổi dù rất mong một đám cưới với bạn trai nhưng anh lại đang muốn giải thoát cho tôi vì chúng tôi quá nghèo. Cả hai đứa không dám làm đám cưới vì không có tiền, không có công việc.
ảnh minh họa
Tôi và anh yêu nhau đã được 5 năm, chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội theo học và yêu nhau từ ngày còn học Đại học. Sau khi ra trường tôi ở lại Hà Nội xin việc làm, công việc của tôi không được tốt cho lắm nên tôi đã phải chuyển công tác ở nhiều cơ quan.
Còn anh, anh, do học muộn nên anh ra trường sau tôi 2 năm. Trong thời gian yêu nhau tôi đã vài lần từ bỏ cơ hội được làm công việc tốt ở quê mà gia đình sắp xếp cho tôi để sống vất vưởng ở Hà Nội với cảnh xa nhà phải thuê phòng trọ tốn kém chỉ để được ở gần anh. Những lần quyết định về quê hay ở lại tôi phải đấu tranh tư tưởng ghê gớm lắm, tôi cân nhắc giữa tương lai và tình yêu. Rồi cuối cùng tôi đã chọn anh, chọn ở lại đất Hà Nội để cùng anh chia sẻ khó khăn, vui buồn. Lúc đó anh vẫn đang là sinh viên nên đâu có gì để cho tôi, thậm chí tôi còn phải bù đắp thêm cho anh.
Hai năm đầu yêu nhau chúng tôi đã không giữ được bản thân và kết quả là tôi có thai. Tôi khóc vật vã, anh chỉ biết ôm tôi và hỏi tôi muốn ăn gì để anh mua, anh van xin tôi đừng khóc nữa và anh cũng khóc. Chưa bao giờ tôi thấy thương anh như thế, tôi không cần hỏi xem ý anh thế nào và tôi đã quyết định từ bỏ cái thai vì thực sự lúc này anh chưa ra trường. Cả tôi và anh đều không thể kết hôn để đem lại cho con tôi một cuộc sống như bao đứa trẻ khác, rồi còn gia đình, người thân của tôi nữa, bố mẹ tôi sẽ buồn thế nào khi biết tôi hư hỏng như vậy.
Từ sau lần đó, lúc nào trong thâm tâm tôi cũng coi anh là người chồng của tôi, là người mà sau này tôi sẽ gắn bó trọn đời. Và anh cũng đối xử với tôi tốt hơn, anh chăm sóc tôi, giặt cả quần áo và nấu cơm cho tôi ăn. Anh không để tôi làm việc gì và cũng không nhắc lại chuyện đó vì sợ tôi buồn rồi lại khóc. Thời gian trôi qua và anh cũng tốt nghiệp, ngày nhận bằng tốt nghiệp anh mừng lắm, người đầu tiên mà anh gọi để thông báo là tôi. Anh dự định sau khi tìm được việc làm sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình anh để tổ chức cưới.
Lúc này ở quê, gia đình anh đã thu xếp cho anh một công việc tốt nhưng ở một tỉnh rất xa và heo hút. Anh đã lên đó nhận việc nhưng chỉ ở được một tuần anh bỏ về. Anh nói với tôi là ở đó xa xôi nếu anh có đưa tôi đi theo cũng khó có thể tìm được cho tôi một công việc tốt. Vì vậy anh quyết định quay về Hà Nội với tôi, anh sẽ tìm một công việc khác để làm miễn sao chúng tôi có thể bên nhau. Tôi hạnh phúc khi nghe anh nói thế và hai đứa quyết tâm lắm.
Video đang HOT
Nhưng thật trớ trêu thay, anh đã nộp hồ sơ đi nhiều nơi và có lẽ do anh đã nhiều tuổi, cộng với chưa có kinh nghiệm nên anh không xin được vào đâu. Anh xin đi làm công nhân cho một công ty ở Hà Nội nhưng đồng lương công nhân chẳng được bao nhiêu, chỉ đủ tiền nhà trọ và sinh hoạt hàng ngày một cách thiếu thốn nên anh đã xin nghỉ để tìm công việc khác có thể sử dụng tấm bằng đại học của anh. Tính đến nay anh đã tốt nghiệp được gần 2 năm nhưng vẫn chưa xin được công việc phù hợp, tôi biết anh rất buồn và nản chí.
Tôi cũng thế, nhiều lúc do cuộc sống quá khó khăn tôi đã nói anh nặng lời và có phần xúc phạm anh. Tuổi của tôi năm nay đã là 29, áp lực từ phía gia đình, họ hàng và bạn bè khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Ai gặp tôi cũng hỏi sao không cưới, yêu nhau lâu thế để làm gì nhưng họ đâu có hiểu cho hoàn cảnh của chúng tôi. Công việc của tôi không ổn định, lương thấp. Anh thì thất nghiệp, bản thân anh còn không lo nổi sao có thể lo cho cuộc sống cả gia đình. Tôi ức chế và suy nghĩ rất nhiều, nhiều lần tôi đã đề nghị chia tay, đòi anh giải thoát cho tôi. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ khuyên tôi hãy nghĩ lại và đợi anh, anh nói anh sẽ cố gắng rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Và chúng tôi lại ở bên nhau, cùng gồng mình vì cuộc sống, bản thân tôi lại tiếp tục đối mặt với sức ép cưới xin từ nhiều phía. Tôi cũng không thể tưởng tượng được không biết trong cuộc sống ngày nay có ai nghèo như chúng tôi hay không, yêu nhau nhưng không dám cưới vì không có tiền, không có công việc. Tôi tự thấy chúng tôi thật bất tài và thấp hèn trước bạn bè và xã hội.
Gần đây, anh xin được một công việc phù hợp nhưng lại ở tận trong miền Nam. Anh nói với tôi anh đi làm một thời gian để có tiền tổ chức cưới (gia đình anh và gia đình tôi ở quê cũng rất nghèo nên không thể giúp gì cho chúng tôi). Nhưng đến ngày đi, anh bị ốm nặng không đi nhận việc được. Anh đã gọi cho công ty xin hoãn lại nhưng họ không đồng ý và anh lại là kẻ thất nghiệp. Anh buồn và thất vọng về bản thân, 1 tuần sau đó anh nhắn tin cho tôi nói rằng anh đã suy nghĩ rất kỹ và anh quyết định giải thoát cho tôi để tôi đi tìm một người khác tốt hơn anh, một người có thể lo cho cuộc sống sau này của tôi.
Anh nói tôi đã có tuổi và không thể đợi anh thêm nữa, nếu anh cứ trói buộc tôi thì khác nào giết chết cuộc đời tôi. Tôi không gặp anh để nói chuyện trực tiếp mà chỉ qua tin nhắn vì anh đang ở quê, còn tôi ở Hà Nội nhưng tôi buồn và giận anh lắm, chẳng lẽ anh lại đầu hàng cuộc sống nhanh thế sao, ý chí của anh chỉ đến thế thôi ư. Tôi trả lời anh: “Em đồng ý nếu anh muốn thế”. Sau câu trả lời đó trong lòng tôi đau như cắt với bao suy nghĩ ngổn ngang rằng có lẽ tình yêu của anh đã thay đổi, anh không còn yêu tôi nữa nên mới lấy lý đo đó để chia tay.
Tôi tự bảo mình phải cố quên anh nhưng làm sao tôi có thể quên được mối tình đã kéo dài hơn 5 năm với bao nhiêu sóng gió, vui buồn. Để quên được anh và bắt đầu một tình yêu mới tôi sẽ cần rất nhiều thời gian mà tuổi tôi đã lớn, tôi có còn thời gian để làm lại từ đầu nữa hay không. Vả lại có ai sẽ chấp nhận yêu 1 đứa con gái đã mất tất cả như tôi nữa chứ.
Hiện tại tôi đang rất dằn vặt bản thân và không biết nên làm gì trong hoàn cảnh này, tôi cũng không dám tâm sự với ai. Tôi chỉ biết gửi lòng mình lên đây và mong nhận được lời khuyên từ tất cả mọi người để tôi có thể lựa chọn hướng đi đúng đắn nhất.
Theo Afamily
Ám ảnh cuộc tình mặn nồng 3 năm của anh
Sau khi tha thứ cho anh, một năm rưỡi đã trôi qua, em sống hạnh phúc bên anh nhưng luôn chạnh lòng khi nhớ đến quá khứ.
Em mang tâm sự này trong lòng rất lâu, nhưng hôm nay em mới nhờ chị cho em vài lời khuyên để em vững tâm lựa chọn con đường đi tiếp theo của mình.
Em năm nay 26 tuổi, em đã tốt nghiệp Thạc sĩ và có công việc ổn định tại một cơ quan hot của nhà nước. Ngoại hình của em cũng được đánh giá là ưa nhìn. Tính tình em thì hoạt bát, ăn nói cũng phong thái, lanh lợi. Gia đình em thuộc tầng lớp trung lưu, không giàu nhưng cũng có thể ăn ngon, mặc đẹp. Bênh cạnh đó, em còn có một điều may mắn nữa trong cuộc đời mình, đó là anh - người yêu của em suốt 2 năm nay.
Anh bằng tuổi em, không đẹp trai, không giàu có nhưng lại rất hợp với em. Anh làm tại văn phòng Công an nên oai lắm. Người ta nói Công an hay bay bướm nhưng người yêu của em lại rất hiền lành và chung thủy, phải nói là em chưa bao giờ phải nghi ngờ hay đoán già đoán non về tình cảm của anh. Chúng em sống thật với bản thân mình khi bên cạnh nhau, dành cho nhau sự thương yêu, lo lắng, đầy trách nhiệm. Chúng em cũng hay cãi nhau ầm ầm (đều do em gây sự trước), nhưng lại yêu thương thắm thiết mỗi khi làm lành. Anh ấy rất chiều chuộng em, có khi em quát nạt vô cớ, anh ấy cũng dỗ dành em, có khi anh ấy cũng giận dữ bỏ đi nhưng vẫn quay lại bên cạnh em, dù trời đã rất khuya.
Chúng em quấn quýt bên nhau không muốn rời xa một phút. Em có một căn hộ chung cư riêng nhưng em vẫn về nhà người yêu ngủ suốt 1 năm nay. Mỗi đêm khi giật mình thức giấc, anh đều em ôm lấy em, hôn nhẹ nhàng lên tóc em, cảm giác mới thật hạnh phúc làm sao khi yêu và được yêu nhiều như vậy.
Anh bằng tuổi em, không đẹp trai, không giàu có nhưng lại rất hợp với em. Anh làm tại văn phòng Công an nên oai lắm. (ảnh minh họa)
Gia đình bạn trai rất vui vẻ và xem em như là con dâu trong gia đình. Ba mẹ người yêu em cũng quý em, coi tuổi hai đứa hợp nhau nên mong đợi ngày chúng em cưới nhau lắm. Chỉ có điều, gia đình người yêu em không dư giả cho lắm, ba mẹ anh ấy thì già rồi, tiêu xài bằng lương hưu hàng tháng nên không giúp gì được cho con. Người yêu em tự lo cho bản thân đi học, tự dành dụm tiền cưới vợ và thỉnh thoảng cho tiền ba mẹ vì anh ấy cũng rất hiếu thảo (em chưa bao giờ thấy anh ấy to tiếng với ba mẹ hay anh chị em trong gia đình).
Về gia đình em, ba mẹ em rất thương em, luôn cố gắng lo cho em đầy đủ, ba mẹ em biết em quen anh thì không hài lòng lắm. Thứ nhất: anh và em bằng tuổi, ba mẹ sợ em sau này khổ vì anh không chung thủy. Thứ hai: gia đình anh là người bắc, có rất nhiều lý do mà người nam không muốn làm xui, kén rể với người bắc (người yêu em sinh trong nam nên giọng nói, cách sống là của người miền nam). Thứ ba: anh chưa có tiền đồ, ba mẹ sợ em sẽ phải lo toan vất vả.
Em hiểu được nỗi lòng cả ba mẹ, chúng em vẫn đang cố gắng làm việc, kiếm tiền để lo cho cuộc sống đôi lứa, chúng em dự định 2 năm nữa sẽ cưới. Anh và em đều là những người tuổi Thìn, đầy tham vọng trong sự nghiệp và chúng em cũng có cơ hội, có việc làm hot, lương cao nên việc tiến thân là điều không phải không làm được. Do vậy, vấn đề gia đình không phải là nỗi trăn trở lớn nhất của em, điều em trăn trở là quá khứ của anh.
Anh là mối tình đầu của em, còn anh thì không phải vậy. Trước khi quen em, anh đã yêu một người con gái trong 3 năm nhưng cô ấy phản bội anh ấy đi lấy chồng. Sự việc của họ khá phức tạp và theo em biết là như thế này: Cô ấy cao ráo, rất xứng đôi với người yêu em, cô ấy là tiểu thư nhà giàu và cũng ham chơi, cô ấy từng có vài người yêu trước kia, trong đó có 1 người vì bị cô ấy phụ đau lòng quá, uống rượu say lái xe gặp tai nạn mà chết. Vì cô ấy yêu anh và phụ anh ta, anh ta buồn quá mới uống rượu và gặp tai nạn. Hai người cũng đã vượt giới hạn sau đó không lâu.
Em biết chuyện này buồn lắm. Yêu nhau trong 3 năm nhưng nghe nói 2 người cũng thường xuyên cãi vã, bất đồng quan điểm. Khi anh về nhà cô ấy chơi, ba mẹ cô ấy tỏ thái độ không thích ra mặt vì ghét người bắc và ghét công an. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy học tiếp vào cao học, gặp một người hơn cô ấy 8 tuổi, có nghề nghiệp ổn định (gia đình chắc khá giả hơn người yêu em) nên cô ấy phản bội anh. Anh vô cùng đau khổ.
Anh là mối tình đầu của em, còn anh thì không phải vậy. Trước khi quen em, anh đã yêu một người con gái trong 3 năm nhưng cô ấy phản bội anh ấy đi lấy chồng. (ảnh minh họa)
Ngay lúc đó anh ấy gặp em, tán tỉnh và thuyết phục để hẹn hò với em. Chắc bởi do duyên số, em chấp nhận quen anh ấy dù biết được quá khứ đó (chứ em rất kiêu kỳ, em không thích yêu người đã từng yêu người khác vậy đâu). Trong thời gian 3 tháng đầu cưa cẩm em, anh có nhớ về người đó. Tuy không dám tỏ vẻ ra bên ngoài nhưng em biết. Nhưng không hiểu sao em vẫn chấp nhận, em biết có lẽ không phải chỉ bởi tình yêu mà còn vì sự đanh đá của em, em muốn thử xem em có đủ khả năng để làm anh quên hình bóng đó không.
Sau 3 tháng đeo đuổi, em mới chính thức nhận lời yêu anh ấy (dù trong lòng em đã thích anh từ đầu). Anh ấy dẫn em ra mắt bạn bè, đồng nghiệp trong cơ quan. Rồi bất ngờ, chồng sắp cưới của người yêu cũ của anh cho em hay, trưa hôm qua, anh và người cũ đã gặp nhau. Em đau đớn vô cùng, và ngay sau đó em chia tay anh. Thời gian đó, đêm nào em cũng khóc vì thương nhớ anh. Dù anh có điện thoại, nhắn cả trăm tin nhắn em vẫn không trả lời. Và em đổi số điện thoại, chặn facebook, những tưởng có thể chấm dứt anh. Nhưng định mệnh, em yếu lòng tha thứ cho anh và chúng em lại trở về bên nhau.
Sau đó em quyết tâm đối mặt với quá khứ của anh bằng cách tìm hiểu về nó. Em mới biết thêm nhiều chuyện rằng: hôm đó cô ấy điện thoại năng nỉ anh ra vì cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà, trong người không có tiền bạc gì hết (cô này hay nói dối). Hai người hẹn nhau ở quán café gần cơ quan anh, cô ấy xin lỗi anh vì yêu nhưng cha mẹ không đồng ý, bây giờ cô ấy đã có thai với người mới, tháng sau họ sẽ làm đám cưới. Chuyện hai người gặp nhau bị chồng sắp cưới của cô ấy phát hiện nên báo với em, anh chồng sắp cưới của cô ấy còn cho em biết anh thường xuyên điện thoại, nhắn tin năng nỉ cô ấy quay lại. Thật tình mà nói, lúc đó em không biết mình đang ở vị trí nào trong trái tim anh nên em chỉ biết tìm đến nơi kỷ niệm của em và anh ấy khóc một mình, và anh ấy có chạy đến chỗ em lúc đó, nhưng rồi em cũng bỏ đi...Tình yêu của chúng em có một biến cố lớn nhất là lúc đó.
Kế từ sau khi tha thứ cho anh, một năm rưỡi đã trôi qua, em sống hạnh phúc bên anh nhưng luôn chạnh lòng khi nhớ đến quá khứ. Chính vì vậy, em rất hay gây sự, làm khổ anh. Em biết điều đó là sai lầm, có thể dập tắt hạnh phúc của chúng em nhưng em không thể chịu đựng được. Em không biết trên thế gian này có ai khổ tâm như em không, khi từng lời yêu thương, từng giây phút âu yếm mật ngọt bên nhau em đều thấy đâu đâu cũng có bóng dáng người con gái kia. Trong cảm giác của em lúc đó, không phải là em mà là cô ấy đang ôm ấp người yêu của em.
Em bắt đầu tra hỏi anh, một tuần em gây sự về quá khứ của anh khoảng 8 lần. Lúc đầu anh giải thích, sau đó có khi anh cũng bực mình, giận dữ. Anh nói thật ra lúc trước anh không hề yêu cô ấy, anh chỉ yêu thật sự một mình em thôi, và em là tất cả tình yêu của anh, anh cũng không còn một chút nhớ nhung gì về quá khứ, em đừng gây sự nữa. Em muốn anh không yêu người ấy lắm chứ nhưng em không tin. Anh tính tình chân thật, nên em nghĩ ngày xưa anh cũng yêu cô ấy hết mình như yêu em bây giờ, cô ấy cũng có thể có nhưng điều đáng yêu, có những điểm phù hợp với anh nên anh mới yêu đến tận 3 năm chứ. Hai người cũng có với nhau biết bao kỷ niệm buồn vui, có về nhà ra mắt gia đình tức là có ý định kết hôn rồi.
Mỗi khi đọc bài viết trên internet về "tình cũ", em lại lôi nó ra gây sự với anh. Theo như mấy bài tâm sự trên mạng, hình như đa số những người đang yêu nhau mà phải chia tay nhau thì trong tim vẫn còn một khoảng nào đó dành cho người cũ phải không? Em từng đọc được "Khi lỡ đánh mất người yêu hoặc yêu mà không đến được với nhau thì trong ký ức của họ vẫn đọng mãi những dư âm tình cảm ngọt ngào nhất". Chị ơi, khi em đọc điều này, em đau đến phát điên lên. Trong đầu em tưởng tượng ra, một ngày nào đó 2 người gặp lại nhau, tình cảm sẽ trỗi dậy và họ quyết tâm quay về bên nhau bất chấp tất cả. Lúc đó, em chỉ có nước đâm đầu xuống sông mà chết. Mọi người ơi, chị cho em biết, em có nên tiếp tục đặt niềm tin và trông đợi hạnh phúc từ mối tình này không?
Theo VNE
Sợ vợ tiêu hết, chồng đưa tiền thưởng Tết cho mẹ Hôm rồi, công ty chồng có thưởng Tết sớm. Thế mà tôi gặng hỏi bao ngày nay không thấy chồng nói câu nào. Anh luôn bảo là, phải sang tuần hay là gần tết thì sếp mới thưởng. Thế mà, hôm nay, tình cờ tôi cất túi cho anh lại lục được phong bì, trong đó có kèm tờ giấy ghi số tiền...