5 năm và sự đổi thay trong cuộc sống vợ chồng
Thời gian trôi nhanh quá, nhìn lại sao thấy 5 năm nhanh như một cái chớp mắt bay vèo. Nếu so với thời gian của một đời người thì chẳng thấm vào đâu nhưng dù sao đi nữa đó cũng là một quãng thời gian đủ để con người làm nên một việc to lớn trong cuộc đời, ví dụ như lập gia đình rồi sinh con chẳng hạn.
Chuyện vợ
Ảnh minh họa
Cách đây năm năm, vợ khăn gói quả mướp về ở với chồng, không kèn không trống không váy cô dâu. Đôi khi vợ cũng thấy buồn và tủi thân lắm nhưng cứ nghĩ đến tình yêu của chồng dành cho, vợ lại cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Vợ bắt đầu cuộc sống vợ chồng bằng con số 0 tròn trĩnh về tất cả các phương diện. Đôi khi vợ thấy chán bản thân lắm vì chẳng có chút kinh nghiệm sống nào ngoài mấy câu tiếng Anh bập bẹ, nói mãi người ta mới hiểu. Mỗi lần đi đến các cơ quan hành chính nếu không có chồng thì vợ thành con ngố, thành kẻ câm vì không biết đọc-nói-viết những gì người ta cần hiểu và cần biết.
Đôi khi vợ thầm ước giá như trước đó mình không học những cái sáo rỗng trong sách giáo khoa mà là những điều thực tế này thì vợ đâu phải đứng đực mặt ra nhìn chồng chọn mua quần áo cho vợ, hay phải học cách tiêu tiền từng xu một…
Cách đây năm năm, vợ hiền lành ít nói, chỉ biết khóc vì nhớ nhà, vì cô đơn biết vậy chồng luôn động viên quan tâm. Có đêm chồng giật mình tỉnh dậy ôm vợ vào lòng cho vợ khóc hu hu vì những cơn ác mộng không đầu không cuối.
Nói tóm lại, cách đây năm năm, chồng là tất cả những gì vợ có đối với vợ, chồng là người quan trọng nhất trên đời. Vợ yêu chồng lắm, muốn đem tất cả tình yêu của mình dâng tặng cho chồng.
Vì không muốn mình lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác nên vợ bắt đầu cuộc sống mới bằng cách đi học tiếng Đức, chỉ có học thì mới hoà nhập được với cuộc sống. Thế là vợ lao đầu vào học…
Video đang HOT
Chuyện chồng
Chồng đón vợ về nhà như đón một cô bé đi lạc, ngơ ngác với mọi thứ, chồng phải cầm bàn tay đang run lẩy bẩy vì lạnh và lạ mà dắt lên. Chồng luôn nhủ rằng sẽ luôn kề bên và bảo vệ vợ suốt đời vì cô ấy quá bé nhỏ, lạc lõng, chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ bay tuốt về cuối chân trời.
Chồng xin nghỉ phép một tháng ở nhà để giúp vợ làm quen với cuộc sống mới, đưa vợ đi chợ, sắm từng cái bát, cái nồi đến đôi đũa… Lúc nào chồng cũng nắm chặt tay vợ vì lo rằng vợ sẽ lạc mất trong dòng người nơi đất khách rồi đưa vợ đi các nhà hàng Tàu ăn các món châu Á để vợ ăn được nhiều, đỡ nhớ nhà và có thời gain tập tành nấu ăn…
Còn nhiều, nhiều lắm, chắc là kể ra sẽ chẳng bao giờ hết…
Năm năm sau
Vợ đã có thể làm tất cả mọi thứ được một mình, thậm chí hàng tháng trời ở một mình không có chồng cũng chẳng sao. Vợ đã có thể tự đi làm các thủ tục hành chính, vợ cũng đã có thể hiểu người ta nói gì với mình và truyền đạt lại thông tin. Vợ cũng có thể nấu cho chồng những bữa cơm sau khi đi làm về.
Điều quan trọng hơn hết đó là vợ và chồng đã có hai đứa con. Vợ không còn là cô gái rụt rè nhút nhát ngày xưa mà thành một bà vợ như nhiều bà vợ khác trên đời. Nghĩa là… hay cáu gắt với chồng, thường xuyên mất ngủ nên mắt thâm quầng, chẳng để ý đến quần áo tóc tai và mỗi lúc buồn, vợ không khóc nữa mà hay sưng sỉa mặt mày lên với chồng.
Đôi khi, thấy mình thay đổi nhiều, vợ cũng buồn lắm.
Năm năm sau, chồng không còn hay ôm vợ vào lòng như ngày xưa nữa. Vợ lười nấu cơm tối hơn, mặc cho chồng đi ăn fastfood. Mỗi khi đi làm về mệt mỏi, chồng chỉ muốn ngủ và cũng không muốn làm phiền nên để mặc ba mẹ con với nhau, và… thế là vợ chán vô cùng. Vợ lại cảm thấy buồn và cô đơn, bắt đầu thấy lại nhớ nhà và nhớ lại những tháng ngày bên nhau thưở ban đầu.
Nếu tình cảnh này tiếp tục diễn ra, vợ sẽ ngày càng thờ ơ với chồng, biết đâu một ngày nào đó lại nhớ về người yêu cũ….?! Còn chồng biết đâu sẽ quen mặt người bán fastfood hơn mặt vợ, biết đâu chồng sẽ ngủ trên ghế salon nhiều hơn ngủ trên giường?!
Mọi thứ đều có thể trở lên tồi tệ hơn nếu vào một đêm vợ dậy cho con bú quay trở lại giường ngủ, đã thấy chồng đứng trước cửa phòng, đưa hai bàn tay to lớn ôm gương mặt nhỏ bé mệt mỏi của vợ rồi đặt lên môi một nụ hôn và nói “Anh yêu em”.
Lúc ấy vợ như vừa tỉnh cơn mê, nụ hôn đầu tiên của năm năm về trước lại hiện ra, vợ biết trong sâu thẳm vợ vẫn yêu chồng nhiều lắm và chồng cũng vậy. Chẳng qua thời gian và cuộc sống làm cho nó cứ rối tinh lên, cả vợ và chồng chẳng còn thời gian cho nhau, rồi những kỷ niệm cứ chìm đi và trôi tuột mất…
Một nụ hôn giữa đêm đã đánh thức tất cả sau những tháng ngày ngủ quên, cũng may cũng chỉ là 5 năm chứ không phải là một trăm năm, nếu không nó đã hoá thạch từ lâu.
Theo Người lao động
Thư cuối cho em
Lại một ngày nữa trôi qua, thời gian trôi nhanh thật! Giờ này hôm qua anh em mình đang đi dạo chơi trên biển, ai nhìn vào chắc đều nghĩ là một đôi uyên ương đang yêu nhau say đắm. Nhưng có ai biết rằng sau giờ phút đó hai ta sẽ xa nhau mãi mãi.
Ngồi viết cho em mà mắt anh đang nhòe lệ. Thấy buồn, thấy trống trải nhiều lắm. Có lẽ anh quen với việc được em quan tâm, được em giận hờn rồi nên giờ cảm giác sẽ bị mất đi một thứ gì đó quý giá.
Em sẽ hỏi tại sao? Tại sao anh đã bỏ rơi em, tại sao những lúc em cần anh thì anh lại không ở bên mà giờ đây khi em có tình yêu mới thì anh lại vậy. Anh là người quyết định cơ mà. Còn nhiều nữa, anh biết em sẽ thắc mắc nhiều câu hỏi tại sao nữa vì em hiểu anh mà. Khi anh quyết định như vậy em thấy anh đã khóc. Vậy chắc không chỉ 1 lý do không còn tình cảm với em nữa mà anh chia tay đâu???
Mối tình của mình buồn phải không em? Nước mắt nhiều hơn tiếng cười, anh biết em khóc vì anh, vì tình yêu của chúng ta nhiều lắm. Có những lúc em khóc thầm, có những lúc em khóc thật to như một đứa trẻ nhưng em cũng có biết rằng anh cũng khóc nhiều lắm. Như giờ đây, anh phải đóng hết cửa để ngồi viết cho em vì anh sợ người ta nhìn thấy anh khóc. Vì sao khóc thì anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng cứ nghĩ đến em là anh không thể ngăn được nước mắt.
Ngày hôm qua, cách đây đúng 5 năm ta trao cho nhau nụ hôn đầu tiên rồi cũng là ngày chúng ta trao nhau nụ hôn cuối cùng. Nằm bên em, ôm em mà anh thấy thương em nhiều lắm. Em có thấy anh ôm em chặt lắm không? 5 năm qua anh chưa bao giờ ôm em chặt đến thế, vì biết rằng khi anh buông tay ra, anh sẽ không bao giờ còn được ôm em lần nữa. Anh khóc - em khóc....
Năm năm qua, biết bao kỷ niệm giữa chúng ta. Anh nhớ nhiều lắm, kể cả những chuyện nhỏ nhặt. Em hay bảo anh là nhớ lâu. Nhưng tính anh thế rồi, nhiều khi nói chuyện với em nhắc lại để thấy tình cảm hơn. Nhưng lần này, anh nói ra đây để lần cuối cùng nói chuyện cùng em. Rồi mai này, em có gia đình riêng của em, anh cũng có gia đình riêng của anh. Rồi những lo toan hằng ngày sẽ làm chúng ta không có thời gian để nhớ về quá khứ nhưng anh tin rằng cả anh, cả em sẽ không bao giờ quên mối tình này.
Năm năm rồi em à! Nhanh như vậy đó. Mới ngày nào anh chuyển vào dãy trọ của em, chẳng ai ưa anh vì "ham học quá". Nhưng rồi anh cũng chiếm được tình cảm của em. Rồi những lần tâm sự, những lần trêu đùa đã đưa chúng ta gần nhau hơn. Rồi cái đêm mà cách đây đúng 5 năm đó cũng đến. Anh ngỏ lời và được đón nhận tình yêu của em. Chúng ta trao nhau nụ hôn đầu đời. Ngọt ngào phải không em. Hai đứa lần đầu tiên vụng về. Hôn nhau mà làm đau cả nhau nữa chứ. Ai biết chắc là buồn cười lắm. Rồi thời gian cứ trôi đi, những lần âu yếm của chúng ta nhiều lên nhưng cũng giận nhau nhiều hơn. Có lần em giận đòi chia tay anh nữa. Nhưng chỉ là những phút giận hờn rồi như thế chứ anh biết rằng em yêu anh nhiều hơn ai hết.
Em còn nhớ không, lúc em ở Buôn Mê Thuột anh vào chơi, đi cả nghìn cây số mà anh chỉ ngủ có một chút thôi, anh mong vào gặp em lắm, rồi anh cũng gặp được em. Sau cả nửa năm trời mới gặp, xuống xe về nhà là anh ôm hôn em liền, hạnh phúc lắm, vui lắm! Mấy ngày ở Buôn Mê Thuột chắc là những ngày đẹp nhất trong quãng thời gian ta yêu nhau. Chúng ta sống cùng nhau, đi ăn, đi chơi cùng nhau, anh chở em đi làm nữa chứ. Nhưng lại là thời gian, nó trôi quá nhanh để chỉ 1 tuần sau đó cả anh và em đều phải khóc. Chúng ta lại phải xa nhau. Ngồi trên xe trở về nhà mà anh chỉ dám khóc thầm nhưng cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Chắc họ nghĩ anh đang về vì nhà có chuyện buồn. Giờ đây mỗi lần nghĩ lại tin nhắn mà em gửi cho anh. Anh lại khóc. Anh thương em quá. "Em đi làm về, mở cửa rồi gọi anh thật to như những ngày trước, nhưng khi vào chẳng thấy anh đâu, chạy lên tầng cũng không thấy. Em gọi anh mà không thấy anh trả lời. Em biết anh xa em thật rồi". Viết đến đây anh lại khóc. Khóc vì thương em. Giờ đây anh - em mình đã xa thật rồi em à!
Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh... (Ảnh minh họa)
Rồi em cũng trở về, áp lực từ gia đình, việc làm lại làm em gầy đi nhiều. Anh thì đi công trường ở xa. Không có nhiều thời gian bên nhau. Em còn nhớ? Em về được mấy hôm thì đến sinh nhật anh. Ngày đầu tiên đi công trường, trời mưa to lắm, lại mất điện nữa. Một mình nơi đất khách, sinh nhật thì người yêu đang giận, buồn lắm, cô đơn lắm. Anh định giữa đêm khuya sẽ về để được gần em nhưng không ra được. Rồi sáng mai anh cũng về, trời mùa lũ đi đường ai cũng phải sợ nhưng anh vẫn về. Cũng chỉ để được ôm người yêu trong tay trong ngày sinh nhật mình.
Thời gian cứ thế trôi, ngày em lên công trường thăm anh. Đêm đến chúng ta ở cùng nhau. Em có nhớ em đã nói với anh những gì không. Nói chuyện bằng ngón tay. Em đưa năm ngón tay lên rồi sau đó chỉ đưa lên có nửa ngón. Em bảo "Ngày xưa anh yêu em 5 thì giờ không được một nửa". Đúng là thời gian đi làm khác đi học nhiều quá. Áp lực, môi trường sống nó dễ làm con người ta đổi thay nhiều thứ. Để rồi, ngày 17/11/2009. Ngày mà anh nói lời chia tay em. Hơn ba năm chúng ta yêu nhau. Vui buồn cùng nhau nhưng anh đã để em lại một mình. Anh biết anh tệ lắm, anh không xứng đáng với tình yêu em dành cho anh. Thời gian sau đó, anh biết em đã khóc nhiều lắm, rất nhiều. anh cũng đã khóc rất nhiều. Nhưng anh không thể ở bên em được. Khi đó anh vẫn còn yêu em mà. Không phải như anh đã từng nói rằng hết tình cảm với em đâu. Em có biết không?
Nhưng dù sao anh cũng quá nhẫn tâm, đã phụ bạc người thương yêu mình nhất. Anh biết sau này, khó có thể có ai lại yêu anh nhiều như em. Dù làm gì thì cũng không thể xóa đi tội lỗi anh đã gây ra cho em. B ơi! Đời này, kiếp này anh là người có lỗi với em! Anh không dám xin em tha thứ chỉ mong em một điều. Bằng nghị lực của em, em hãy sống thật tốt, anh chỉ là quá khứ khổ đau, không đáng để được em yêu thương. Có rất nhiều người thương yêu em, quan tâm em!
Cũng đã hơn một năm kể từ ngày đó, giờ em đã có người yêu mới. Anh không biết nhiều về người ta nhưng cảm thấy người ta đến với em chân thành chứ không phải như anh đâu. Mai này hai người có thành đôi anh tin họ sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Khi đó, nghĩ về anh em sẽ chỉ xem như là một kỷ niệm, sẽ không còn tồn tại một "9h" trong lòng của em nữa.
Đúng ra, nhìn thấy em khi có người yêu mới thì anh phải vui mới phải. Nhưng anh vẫn thấy man mác buồn, thấy em nói chuyện với người ta lâu quá anh cũng thấy buồn. Vì sao thì anh không biết nữa? Nhưng đó chắc chỉ là cảm giác như anh đã nói. Không được em quan tâm nữa nên anh thấy thế thôi. Có lần em bảo "Sao anh chưa có tình yêu mới". Anh cũng đã có tìm hiểu một vài người, nhưng có lẽ anh đã quá quen thuộc với tình cảm của em nên giờ đây với ai anh cũng không tìm được tình cảm tương tự cả. Hôm qua anh nói với em, có lẽ lâu nữa anh mới lấy vợ, cũng có thể lắm đó. Còn em, anh chỉ mong em hạnh phúc. Thế thôi. Có lẽ là lần cuối cùng anh viết thư cho em rồi. Chắc cũng ít có dịp nói chuyện với nhau nữa. Lần đầu tiên anh viết thư cho em cũng kết thúc bằng bốn câu thơ, lần cuối cùng này cũng vậy. Buồn lắm em à!
Vĩnh biệt mối tình sầu
Vĩnh biệt một mối tình dang dở
Như đôi nửa vầng trăng khi vỡ
Khó gắn liền dù là nửa của nhau!
Tạm biệt em!
Hôn em lần cuối!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vĩnh biệt tình yêu! Anh à, chúng mình xa nhau cũng gần 1 năm rồi nhỉ, thế mà em cứ tưởng đó chỉ là một cái chớp mắt hơi lâu một chút. Anh đến như cơn gió và đi cũng như cơn gió khiến em hoang man không hiểu nổi mình. Em biết anh xa em hoàn toàn là lỗi của em, là em đã không dứt...