5 năm, tôi vẫn nghi ngờ mình “nuôi con tu hú”
Tôi không dám mang con đi xét nghiệm ADN vì sự thật phơi bày, tôi sẽ đau đớn lắm.
Đến tận bây giờ, khi thằng bé đã được 5 t.uổi, chuẩn bị đi học lớp một đến nơi rồi, trong tôi vẫn đau đáu mối hoài nghi rằng nó không phải là con đẻ của tôi.
Câu chuyện bắt đầu từ 5 năm về trước, vợ tôi bây giờ khi ấy là hoa khôi của nhà máy sản xuất linh kiện điện tử, nơi tôi làm quản đốc một phân xưởng.
Mang nỗi băn khoăn, day dứt ấy mà tôi chẳng biết phải làm sao (Ảnh minh họa)
Cô ấy là kỹ sư KCS, kiểm tra, giám định chất lượng sản phẩm trong dây chuyền sản xuất của phân xưởng tôi quản lý trước khi xuất xưởng.
Ngày cô ấy về nhà máy làm việc, cánh đàn ông chúng tôi đã ngỡ ngàng vì một cô gái tóc dài da trắng, xinh như người mẫu thế mà lại “lọt” vào một nơi toàn máy móc và lũ đàn ông khô cứng cả ngày chỉ chăm chăm ốc vít, bóng đèn, thiết bị sắt thép…
Rồi các thông tin “vỉa hè” cũng thông báo là cô ấy đã có người yêu, một chàng hotboy con một đại gia bất động sản lớn.
Ngày ngày nhìn cô kỹ sư trẻ xinh như hoa nói cười, cánh trai chưa vợ chúng tôi chỉ biết ngậm ngùi rằng “hoa đã có chủ”.
Video đang HOT
Thế rồi bẵng đi khoảng một tuần, không thấy em đến làm việc, tôi thấy phân xưởng cứ như trống trống, vắng vắng, thiếu một điều gì đó. Thay chỗ làm của em là một kỹ sư KCS nam, khuôn mặt khô cứng, lạnh lùng.
Hỏi trên phòng tổ chức nhân sự, tôi mới biết em xin nghỉ làm vì bị ốm.
Làm chung với nhau đã gần nửa năm nhưng thực tình tôi chưa khi nào nói chuyện quá lâu với em, ngoại trừ những lúc trao đổi về công việc. Nhà em ở đâu tôi lại càng không biết.
Dò hỏi địa chỉ nhà em, tôi mua ít trái cây và một bó hoa hồng tươi đến thăm em với lý do “làm cùng phân xưởng”.
Mở cửa cho tôi là mẹ em, bà mời tôi vào nhà rồi em cũng xuất hiện. Bông hoa tươi tắn nhất cơ quan giờ xanh xao, tiều tụy dù chỉ mới một tuần không gặp.
Em cười buồn cảm ơn khi tôi hỏi thăm. Rồi không hiểu sao từ buổi tối hôm đó, ngày nào tôi cũng đến thăm em.
Rồi em kể cho tôi nghe về chuyện em đã chia tay với chàng người yêu hotboy và tôi lờ mờ đoán ra nguyên nhân em ốm có lẽ vì cú sốc tình cảm ấy.
Tôi thương em thật sự và muốn bù đắp cho em những tình cảm ấy. Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng diễn ra chỉ gần một tháng sau đó trong sự ngỡ ngàng của gia đình, bạn bè và hết thảy mọi người trong cơ quan.
Chưa đầy 8 tháng sau ngày cưới, chúng tôi có con, một cậu con trai xinh xắn và bụ bẫm.
Ông bà nội ngoại hai bên mừng lắm, chăm sóc mẹ con em và cưng cháu như trứng mỏng. Tôi cũng vui niềm vui làm cha nhưng sau đó lại thấy gờn gợn trong lòng bởi thấy con trai không có nhiều nét giống tôi, thời gian sinh so với bình thường là thiếu tháng mà thằng bé lại rất khỏe mạnh, nhanh nhẹn.
Mang nỗi băn khoăn, day dứt ấy mà tôi chẳng biết phải làm sao. Em vẫn là một người vợ tốt, chăm sóc chồng con chu đáo và vẹn tròn việc nhà. Tôi cũng không dám mang con đi xét nghiệm ADN bởi sợ nhỡ ra sự thật phơi bày, tôi sẽ đau đớn lắm.
Mặt khác nếu thằng bé đúng là con tôi, thì tôi lại mang lỗi lớn với vợ và con mình vì đã nghi ngờ họ.
Tôi phải làm thế nào đây?
Theo 24h
Sài Gòn ta lạc nhau là mất!
Sài Gòn ta lạc nhau là mất, kẻ ở người đi lối vô tình...
Sài Gòn xô bồ quá phải không anh? Sài Gòn đẩy chúng ta về hai thái cực khác nhau, anh quay lưng đi về phía không em, còn em đi về phía xa anh - mãi mãi.
Anh ạ, Sài Gòn này tưởng chừng như đơn giản như hai ta vẫn nghĩ nhưng thực ra vô cùng phức tạp, rối ren và cả những bất an không lối thoát. Cứ nghĩ sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường, thế mà bỗng dưng anh rẽ theo một con đường khác - và anh cho đó là ngắn nhất để đến với thành công.
Mất anh, em mới thấy mình hoàn toàn lạc lõng với thế giới (Ảnh minh họa)
Buông tay em để nắm lấy tay của một người con gái khác, sành điệu, trẻ trung và dĩ nhiên không thiếu t.iền. Anh mải mê chạy theo những hào nhoáng của xã hội thượng lưu, anh thay đổi và không còn là anh của ngày trước.
Em chọn cách rời xa anh, im lặng không oán trách không phải em không còn yêu anh mà em biết mình không thể kéo anh ra khỏi những tham vọng ấy. Hào quang rực rỡ đầy danh vọng đã cướp mất linh hồn anh, cướp mất đi trái tim tràn đầy nhiệt huyết, đam mê và cố gắng của chàng trai em từng yêu.
Sài Gòn rộng lớn quá đến nỗi vừa mới buông tay đã chẳng tìm thấy nhau. Chẳng còn ai tìm em giữa dòng người tấp nập. Em đứng trên phố đông người - không anh - chỉ là những ánh đèn chớp nhoáng.
Sài Gòn biến những người vốn dĩ thân quen rồi cũng thành xa lạ. Ngày lên thành phố nhập học, chúng ta tự nhủ sẽ cố gắng cho tương lai. Em, anh mơ về hạnh phúc dẫu biết còn những khó khăn thử thách phía trước. Và những lúc như thế, chỉ cần tựa vào vai anh, nắm chặt lấy tay anh, chỉ thế thôi em cũng cảm thấy bình yên lắm rồi!
Sài Gòn nhẫn tâm lắm! Sài Gòn mang bình yên của em đi mất rồi. Em chẳng biết khóc cùng ai, đau đớn thương tổn mình em chịu đựng. Em hoang mang bấu víu giữa những khắc nghiệt của chốn thị thành, cô đơn mệt mỏi.
Mất anh, em mới thấy mình hoàn toàn lạc lõng với thế giới. Mất anh em như vô định giữa chốn nhộn nhịp tấp nập này.
Anh ạ, chúng ta lạc nhau mất rồi!
Buông tay. Ta đi về phía không nhau.
Theo 24h
T.uổi thơ bên hàng cau trước nhà Mỗi khi xa quê, tôi lại nhớ hàng cau phủ rợp màu xanh ở lối đi trước nhà. Quê hương tôi có mái nhà tranh đơn sơ nằm lọt thỏm trong cánh đồng lúa bát ngát, nơi có những bờ kênh gập ghềnh vẫn còn in hằn những vết chân chim tôi đi qua, là xứ sở của những cây cầu tre lắc...