5 năm thờ ơ trước những lời tán tỉnh của phái mạnh
Tôi sống trong sự buồn chán tẻ nhạt, mất lòng tin, sự cười nói của tôi trong giao tiếp chỉ là gượng gạo.
ảnh minh họa
Từ khi chia tay mối tình đầu yêu tha thiết, tôi đã phải trải qua những chuỗi ngày đau khổ tưởng chừng không thể đứng lên được, cứ như thế thời gian lặng lẽ trôi qua 5 năm. Trong suốt 5 năm ấy tôi sống trong sự buồn chán tẻ nhạt, mất lòng tin, sự cười nói của tôi trong giao tiếp chỉ là gượng gạo, không có hồn trong những cuộc vui chơi cùng bạn bè. Tôi lơ đãng, mắt hay đăm chiêu và luôn sống khép kín, thờ ơ trước những lời tán tỉnh của các thanh niên và trở nên lãnh cảm lúc nào không hay.
Video đang HOT
Cuộc sống của tôi có phần khá hơn sau những chặng đường khó khăn trong đau khổ mà tôi đã vượt qua. Tôi giao tiếp bên ngoài xã hội cùng bạn bè nhiều hơn, bắt đầu hướng cho mình một tương lai mới, cuộc sống mới, những cuộc trò chuyện có phần vô tư và cởi mở hơn so với trước đây. Tôi không xinh đẹp sắc xảo nhưng được mọi người đánh giá là có sức thu hút, rất duyên dáng do cái miệng cười và cách ăn nói đủ để chinh phục trái tim người khác. Dù có nhận xét thế nào nhưng thật lòng mà nói trong tim tôi không thể rung động thêm nữa, có lẽ tôi rất sợ phải vướng vào chuyện tình cảm, sợ phải yêu thật lòng rồi kết quả không đi đến đâu. Khó khăn lắm tôi mới có thể có lại sự hồn nhiên vô tư, không cho phép mình bị suy sụp thêm một lần nữa nên luôn né tránh những lời tán tỉnh và ánh mắt nhìn trìu mến của các chàng trai bằng những câu nói hài hước để phá tan không gian ấy.
Tôi muốn cho họ hiểu rằng mình chỉ muốn dừng lại ở mức tình bạn không đi xa hơn. Nếu họ cố gắng để lôi kéo tôi vào sợi dây tình ái tôi sẽ là người dần dần không muốn gặp họ. Tôi đã phải thay rất nhiều sim điện thoại, những trường hợp như thế thì tôi không còn lời để từ chối họ và dần tôi không thích chọn bạn chơi là nam giới, phòng ngừa tình bạn mờ nhạt.
Mọi người xung quanh cứ nghĩ tôi đã chuyển đổi giới tính, người thì nói tôi bị lãnh cảm rất nặng cần phải chữa trị, để kéo dài không tốt cho đời sống tương lai sau này. Ai nói gì mặc kệ, quan điểm của tôi bây giờ cuộc sống không làm hại hoặc gây phiền phức đến người khác là tốt rồi, chỉ muốn làm những gì mình muốn, cảm thấy vui và tâm hồn thoải mái, đêm về có giấc ngủ ngon, sáng thức dậy đi làm công việc của mình, vui vẻ cùng bạn bè. Một cuộc sống như vậy là quá tốt rồi đúng không mọi người.
Theo VNE
Vượt rào' với chị hàng xóm hơn 14 tuổi
Chị bỏ qua chuyện đó cho tôi, chị em vẫn bình thường nhưng khi có chồng chị về mọi thứ trở nên khó khăn và gượng gạo.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi 21 tuổi, đang học đại học; chị 35 tuổi, buôn bán thực phẩm nhỏ gần nhà, có một con trai. Tôi và chị sống cùng một chung cư mini, chị ở tầng trên. Ngày mới dọn tới, lạ nước lạ cái, tự nấu ăn, biết chị sống ở tầng trên nên tôi hay mua đồ của chị. Dần dà chúng tôi trở thành quen thân, tôi và chị nói chuyện rất hợp những câu chuyện phiếm, thường tâm sự với nhau về cuộc sống. Chị là một người con gái đẹp, nhân hậu, sắc sảo nhưng sức khỏe không được tốt, chị yếu lại bị bệnh đau dạ dày hành hạ suốt nhiều năm trời.
Chồng chị bằng tuổi chị, đi làm ăn xa nhà, lâu lâu mới về. Tôi và chị sống cạnh nhau cũng được gần một năm, chị giúp đỡ tôi nhiều lắm nên tôi hay lên giúp chị cho cu con học, rồi sửa chữa đồ điện, thỉnh thoảng về muộn nhỡ bữa chị gọi tôi lên ăn cơm. Bữa cơm có ba người luôn vui vẻ và đầm ấm. Tôi dần quý mến chị như người chị ruột của tôi vậy.
Anh chồng chị đi làm ăn xa, một tháng về với vợ con được 2-3 ngày, chị hay tâm sự với tôi: Anh nhiều bệnh, đi làm cũng chẳng gửi được về nhiều để phụ giúp hai mẹ con, việc trong nhà gần như mình chị càng đáng hết. Với chị, anh sống như em trai trong nhà, từ lâu việc giường chiếu với anh chị đã nguội lạnh vì sức khỏe của anh, anh còn hay làm chị buồn vì những lần giận dỗi ghen tuông vớ vẩn. Làm chị khổ xong anh chỉ biết xin lỗi, chị đã mỏi mệt từ lâu nhưng vẫn luôn cố gắng vì cu con.
Tôi thương chị, nhiều lúc nhìn chị vất vả lấm tấm mồ hôi dọn dẹp tôi đều giúp, nhìn chị bị những cơn đau dạ dày cấp hành hạ tôi xót lắm, chỉ biết dìu chị vào nằm, lấy thuốc cho chị uống. Khuyên chị đi khám nhiều lần mà chị đâu có đi, chị sợ vào bệnh viện rồi lại mất việc tốn kém, tôi chỉ biết ngậm ngùi. Đấy là lúc anh chồng không có nhà, thỉnh thoàng anh về tôi có xuống ăn cơm cùng gia đình anh chị, ăn cơm xong tôi cho cu con học. Nhìn anh chị tình cảm, ngồi cạnh nói chuyện, tôi thấy hậm hực trong lòng, ghen tị với anh.
Tôi có hỏi chị là tại sao không còn tình cảm mà vẫn như vậy được? Chị đáp: Anh ấy yêu chị lắm, lúc nào cũng sợ mất chị nên bày trò ghen tuông, chị mệt mỏi lắm. Về nhà phải cố tình cảm không anh lại làm khổ chị. Nghe tới đấy thôi là lòng tôi đau nhói, chị thở dài còn tôi nghẹn ngào. Tôi và chị đã có quan hệ, là do tôi không kiềm chế được nên hại chị. Chị bỏ qua cho tôi, hai chị em vẫn bình thường nhưng khi có chồng chị về mọi thứ trở nên khó khăn và gượng gạo. Đợt này anh về nghỉ dài, chị nói bệnh của anh không còn được lâu.
Tôi sợ anh phát hiện ra chuyện rồi làm khổ chị nên tìm cớ gây sự, cãi nhau, không muốn nhìn mặt nhau nữa. Chị khóc, lòng tôi đau thắt. Mỗi lần đi về thoáng nhìn thấy chị tôi chỉ muốn chạy lại ôm chặt, nói ra hết mọi chuyện cho chị hiểu tình cảm của tôi. Tôi không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu, thương và lo cho chị nhiều lắm. Ngồi viết lại những dòng này mà nước mắt tôi cứ chảy dài. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, phải làm gì bây giờ để tốt cho chị?
Theo Tienphong
40 tuổi chưa chồng, vẫn không nghĩ mình ế Dù không thiếu kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để có được tình yêu của chị nhưng chị cứ dửng dưng như không. Dần dà, chị quen với cái cách người ta thêm cho chị một chữ ế và quen với việc đi về một mình (Ảnh minh họa) Chị là một người đàn bà nhiều tuổi nhưng chưa chồng. Thỉnh thoảng, vài...