5 năm sống thử, đợi mãi mà anh không giàu
Tôi bỏ 5 năm tuổi xuân để chờ anh như thế. Nhưng những gì tôi thu được chỉ là sự hao mòn về nhan sắc, sự mệt mỏi về tinh thần.
Tôi dọn đồ ra khỏi nhà, quyết định chấm dứt mối quan hệ với tương lai mịt mờ đó trong sự bàng hoàng của anh. Tôi biết anh đau khổ và hụt hẫng, nhưng chẳng có cách nào khác cả. Đàn ông mà bao năm rồi vẫn không khá lên được thì không đáng để tôi nương tựa cả đời. Tôi là phận gái, tôi muốn tìm một nơi tốt để cậy nhờ.
Tôi nhanh chóng tìm được một người đàn ông khác để yêu thương. Mọi người chửi rủa tôi là loại phụ bạc ân tình, không biết trân trọng hạnh phúc. Anh thì đau khổ, chìm vào rượu chè… Càng như vậy tôi lại càng thấy sự ra đi của mình là đúng. Bên ngoài kia người đời ác miệng cứ nói tôi nhân cách không ra gì, nhưng thử hỏi, ở vị trí của tôi, mọi người có làm như tôi không?
Đàn ông mà bao năm rồi vẫn không khá lên được thì không đáng để tôi nương tựa cả đời. Tôi là phận gái, tôi muốn tìm một nơi tốt để cậy nhờ. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau được vài tháng thì quyết định dọn về sống thử với nhau. Khi đó, chúng tôi nghèo. Suốt 5 năm ăn ở như vợ chồng dù không một tờ hôn thú, thử hỏi, tôi và anh, ai được, ai mất? Anh chưa làm được gì cho tôi, lương tháng anh đi làm cũng chỉ đủ trang trải cho cuộc sống của hai đứa ở mức trung bình. Tôi cũng không hề ăn bám, tôi đi làm, cũng tự nuôi thân. Đã vậy, về nhà tôi còn phải làm hàng trăm việc… So với một người đàn ông, phụ nữ bỏ ra 5 năm tuổi trẻ để cung phụng và dâng hiến cho anh như thế, tôi gần như trắng tay.
Video đang HOT
Nếu đã tính toán hơn thiệt thì ngay từ đầu tôi đã không yêu anh. Tôi là người con gái có nhan sắc, thời điểm tôi nhận lời yêu anh, xung quanh có rất nhiều người theo đuổi nhưng tôi từ chối. Cái khiến tôi yêu và lựa chọn anh chính là sự hiền lành và sự cố gắng. Anh hứa với tôi sẽ không để tôi khổ, sẽ thay đổi số phận, làm giàu và vun vén cho tổ ấm.
Rốt cục, tôi bỏ ra 5 năm tuổi xuân để chờ anh như thế. Nhưng những gì tôi thu được chỉ là sự hao mòn về nhan sắc, sự mệt mỏi về tinh thần. Trong khi bạn bè đồng trang lứa cứ ngày một thành đạt, giàu có thì anh dậm chân tại chỗ. Cuộc sống của chúng tôi cứ phải cắt khoản này, bù khoản kia… Tôi chán nản và thất vọng cực độ.
Xét cho cùng, người đàn bà chẳng mong gì hơn là được nhờ cậy ở chồng. Tôi sống thử với anh 5 năm và không tìm được cảm giác đó nên tôi quyết định ra đi. Tôi đã làm sai điều gì? Nếu có sai thì là năm xưa tôi đã đặt niềm tin nhầm chỗ. Và vì thế mà tôi phải trả giá cho sự lựa chọn của mình bằng 5 năm uổng phí.
Vậy mà người đời cứ lớn tiếng mắng nhiếc tôi, nói tôi là loại con gái không ra gì. Lẽ nào cứ phải chung thủy cả đời với một người vô vụng mới được coi là tử tế? Chúng tôi đến bên nhau, không ép buộc, không lợi dụng, không bòn rút của nhau thì tại sao lại trách cứ khi tôi quyết định ra đi. Lúc chia tay, tôi cũng chẳng ăn chặn của anh lấy một đồng, một hào… Ở ngoài nhìn vào ai cũng bảo hết tình còn nghĩa, nhưng tôi là người sống cho mình, tôi không cam chịu cả đời chôn mình ở cái túng bấn ấy. Tôi đã cho anh cơ hội và vì thế, giờ tôi ra đi mà không áy náy điều gì.
Rồi có người lại chửi tôi vội vã tìm người mới mà không nghĩ tới cảm nhận của anh, bảo tôi ích kỉ… Tôi đã là người phụ nữ gần 30 tuổi, tôi đã bỏ lỡ 5 năm của đời mình rồi, giờ lại còn phải sống cam phận đợi cảm xúc của người khác nguôi ngoai mới được yêu thì còn cơ hội nào cho tôi nữa? Chúng ta sống với cuộc đời của mình, sao cứ phải bắt người khác chịu trách nhiệm chung.
Sau 4 tháng chia tay anh, giờ tôi tìm được tình yêu mới. Ai cho là vội vàng cũng được nhưng tôi cảm thấy mình đang đi đúng hướng. Người đàn ông này có thể lo cho tôi mọt cuộc sống an nhàn. Mỗi người một lý tưởng sống và những gì tôi mong chỉ có vậy. Thế nên, xin đừng nói tôi thực dụng, chỉ là tôi sống thực tế mà thôi!
Theo Khám Phá
Sống thử 3 năm bạn gái vẫn không thể có bầu
Tôi biết mình tàn nhẫn nếu bỏ em, nhưng cuộc tình này bế tắc quá. Chúng tôi vốn đã bị cấm cản, muốn có một đứa con để cưới mà 3 năm rồi vẫn im bặt.
Chúng tôi đến bên nhau không dễ dàng như những cặp đôi khác. Ngay từ khi biết tôi yêu cô ấy, bố mẹ đã không đồng ý. Nguyên nhân cũng chỉ vì trước đây cô ấy từng yêu một người đàn ông khác. Chuyện đó cũng chẳng là gì nếu nó không ầm ĩ, không điều tiếng.
Cô ấy từng yêu một người rồi bị hắn phụ bạc. Một thân một mình đi bỏ cái thai nhưng không may gặp người quen nên chuyện đó đồn thổi khắp trong làng ngoài xóm. Ban đầu tôi cũng ác cảm với cô gái yêu đương nhăng nhít rồi để lại hậu quả như vậy. Nhưng sau một vài lần tình cờ làm việc, tiếp xúc chung, tôi đã thay đổi hẳn cách nhìn.
Cô ấy hiền lành, ngoan ngoãn chứ không giống như người ta đàm tiếu. Kể từ sau khi xảy ra chuyện lại càng khép mình hơn. Vẻ ngoài của cô ấy còn rất xinh xắn. Tôi đoán nếu không phải vì chuyện năm xưa thì chắc sẽ có nhiều chàng trai xếp hàng xin được cưới. Nhưng ở đời là vậy, người ta khó mà vượt qua được bia miệng tiếng đời nên nhiều người thích mà không dám tiến đến.
Ban đầu tôi cũng ác cảm với cô gái yêu đương nhăng nhít rồi để lại hậu quả như vậy. Nhưng sau một vài lần tình cờ làm việc, tiếp xúc chung, tôi đã thay đổi hẳn cách nhìn. (ảnh minh họa)
Tôi quyết định yêu. Chuyện tình của tôi vấp phải sự dị nghị của rất nhiều người. Bạn bè thì bảo tôi khùng khi yêu một cô gái có quá khứ "lẫy lừng" như thế. Còn gia đình, tất nhiên rồi, tôi là con trai duy nhất, bố mẹ cũng mong tôi lấy được cô gái hiền ngoan về làm vợ nên ra mặt phản đối. Nhưng tôi nghĩ khác. Thực ra xã hội này nhiều cô gái như vậy, thậm chí còn hơn thế gấp bội nhưng họ không bị lộ mà thôi.
Yêu nhau bị cấm cản nhiều quá, tôi bất chấp tất cả. Tôi đón cô ấy về sống chung để chờ khi nào có con sẽ chính thức tổ chức đám cưới. Chắc chắn khi có con, bố mẹ tôi sẽ phải thay đổi quan điểm.
Chúng tôi bên nhau, hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác. Nhưng khổ một nỗi, 3 năm qua đi mà cô ấy vẫn chưa thể có con. Tôi lờ mờ lo sợ chuyện bỏ thai ngày trước của cô ấy làm ảnh hưởng. Chúng tôi đi khám thì mọi chuyện vẫn bình thường. Điều đó càng làm tôi hoang mang hơn.
Đến giờ cả tôi và cô ấy đều chán nản vì chuyện con cái. Tôi không muốn tàn nhẫn nhưng thực sự tôi là người coi trọng giá trị gia đình. Tôi muốn làm bố, muốn có những đứa con. Tôi đã làm bố mẹ đau khổ vì cuộc tình của tôi, nếu không thể có con thì sẽ là tội bất hiếu rất lớn.
Giờ tôi phải làm gì... Cô ấy nói có lẽ chúng tôi có duyên không có phận, cô ấy đồng ý để tôi ra đi vì quá mệt mỏi. Nhưng tôi lại xót thương... nếu giờ tôi bỏ cô ấy thì tương lai của cô ấy càng mịt mờ hơn nữa. Ai sẽ chấp nhận một cô gái từng lầm lỡ, bỏ thai vì bị phản bội, giờ lại bị bỏ rơi dù đã sống thử 3 năm với người đàn ông khác.
Tôi phải làm gì đây?
Theo Khám Phá
Không hối hận vì sống thử 7 năm trước khi lấy chồng 'Lấy chồng không như chọn mua 1 cái áo, 1 cái quần, mua về không thích có thể bỏ đi'. 'Lấy chồng là để sống cùng nhau suốt phần đời còn lại. Vì thế, phải chọn lựa thật kỹ, phải thử thách thật nhiều, thật sự ưng ý thì hãy kết hôn', chị Minh P - phó phòng hành chính 1 công ty...