5 năm sau ngày cưới, tôi phát hiện ra sự thật bẽ bàng của vợ
Gặp lại người bạn cũ, tôi vô tình phát hiện ra bí mật động trời ngay sau ngày cưới chưa đầy nửa tháng.
Tôi phải mất hơn 1 năm trồng cây si mới nhận được cái gật đầu đồng ý hẹn hò của Loan. Và phải mất gần nửa năm sau đó, chúng tôi mới chính thức trở thành một cặp tình nhân thực sự.
Bạn bè chiến hữu vẫn cứ thắc mắc, Loan có điểm gì khiến tôi chết mê chết mệt như vậy. Đúng là cô ấy có xinh, nhưng không đến độ sắc nước hương trời. Loan là nhân viên văn phòng trong một công ty tư, nói chung chỉ ở mức khá thôi, đâu có gì đặc biệt khiến tôi cuồng lên như thế. Trong khi trước kia tôi từng là người đàn ông lãng tử, yêu nhiều, toàn những cô nàng xinh như mộng, những chẳng có mối tình nào quá nửa năm.
Loan cuốn hút tôi bởi ở gần em, tôi cảm giác Loan vừa cởi mở, vừa vồn vã nhưng cái vồn vã không tài nào nắm bắt được. Loan cứ lúc ẩn lúc hiện, khiến tôi hoa mắt, nhưng càng thế, tôi càng điêu đứng em hơn.
Sau một thời gian dài chinh phục, cuối cùng tôi cầu hôn được Loan. Khỏi phải nói, tôi đã hạnh phúc và mãn nguyện đến thế nào.
Sau khi kết hôn, chúng tôi sống chung với bố mẹ. Từ ngày lấy chồng, Loan khiến tôi vô cùng bất ngờ vì sự thay đổi của cô ấy. Từ một người phụ nữ kiêu kỳ, em trở thành một người vợ hiền lành, đảm đang, sống đâu vào đấy, đối xử rất tốt với bố mẹ chồng. Tôi tự nhận thấy vợ mình là mẫu phụ nữ thông minh. Bởi lẽ lúc yêu đương, đàn ông thường thích những cô nàng khó chinh phục vì bản năng ưa khám phá, nhưng khi đã kết hôn rồi, điều đàn ông cần thực sự chỉ là sự yên ổn mà thôi. Loan đã làm được điều này một cách rất tuyệt vời.
Thấm thoắt 5 năm trôi qua, chúng tôi có với nhau 1 con trai kháu khỉnh hơn 3 tuổi. Cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy, viên mãn. Từ khi lấy vợ, tôi cũng bỏ hẳn cái tính trăng hoa, hay tán tỉnh của mình. Làm gì tôi cũng nghĩ đến vợ con, đi đâu cũng chỉ mong ngóng để được về với vợ. Bạn bè hay bảo, chắc Loan cầm tinh được chồng, nhưng thực sự tôi không nghĩ thế, khi yêu nhau thật lòng, tự người ta sẽ có trách nhiệm với nhau.
Một ngày, tôi đang trên đường đi đón con ở trường mầm non thì tình cờ gặp lại Phong, cậu bạn học cùng lớp đại học ngày xưa, nhưng học hết năm nhất thì Phong bỏ dở thi sang trường khác. Vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, tôi và Phong lôi nhau vào quán bia gần đó hàn huyên tâm sự.
Video đang HOT
Những lời cậu bạn kể khiến tôi vô cùng đau xót (Ảnh minh họa)
Sau một hồi chuyện trò, tôi biết Phong vẫn chưa lấy vợ. Phong nói, thực ra ngày trước từng có một mối tình rất sâu đậm, nhưng cuối cùng do gia đình cô ấy không đồng ý, nên 2 người đã chia tay. Rồi sau đó gần 2 năm, cô ấy đi lấy chồng. Vì quá nhớ thương, tình cảm chưa hết nên Phong đã tìm mọi cách để liên lạc với người cũ. Rồi tình cũ không rủ cũng đến, Phong nói, vận may của mình tới khi sau đám cưới đúng nửa tháng, chồng của người yêu cũ Phong phải đi công tác 2 tuần. Đây chính là cơ hội để 2 người có thể gặp nhau.
Nghe Phong kể đến việc người chồng đi công tác, tôi bất giác nóng bừng cả người. Bởi lẽ, ngày mới cưới Loan, tôi cũng có chuyến công tác đột xuất không thể không đi. Rồi sẵn có hơi men, Phong kể tiếp, 2 tuần đấy, Phong và người cũ gặp nhau liên tục, khi thì trong nhà nghỉ, khi thì tại nhà của Phong, cứ tan giờ làm là họ gặp nhau lén lút. Đến khi người chồng về, bọn họ mới dứt được nhau.
Sau lần đấy, bọn họ thỉnh thoảng cũng gặp nhau, nhưng dần dần, cô gái cắt đứt liên lạc, nói rằng không muốn làm tổn thương chồng nữa và bởi vì cô cũng thấy yêu chồng, yêu gia đình của mình.
Phong cười, nói: “Thế là chấm dứt ông ạ. Từ dạo ấy chẳng bao giờ gặp nhau nữa, không biết cô ấy giờ sống tốt không. Mình thì vẫn chưa quên được, chẳng muốn yêu đương, vợ con gì nữa”.
Lúc đấy, tôi khó thở lắm rồi, lấy hết sức can đảm, tôi liều hỏi Phong: “Cô gái ấy tên gì, tôi có biết không?”. Phong đáp: “Tên Loan”. Nghe câu trả lời của Phong, tôi choáng váng, tự dưng thấy tối sầm mặt mũi. Thế là rõ rồi, vợ phản bội tôi ngay khi chúng tôi vừa làm đám cưới 2 tuần. Xâu chuỗi lại thời gian tôi mới theo đuổi Loan, chắc có lẽ đấy cũng chính là thời gian Loan và Phong đang trục trặc, chia tay…
Tôi kiếm cớ từ biệt Phong, đưa con về nhà. Thằng bé còn quá nhỏ, cứ ngồi trước xe vô tư hỏi đủ thứ chuyện linh tinh, tôi trả lời con mà trong lòng dâng lên nỗi uất ức, căm phẫn đến mức muốn phát điên.
Tôi phải làm sao bây giờ, tôi phải đối mặt với vợ thế nào đây. Tổ ấm tưởng chừng viên mãn của tôi không ngờ lại ấn chứa một sự thật đáng sợ đến như vậy. Tôi phải làm sao bây giờ, có nên phanh phui mọi chuyện lên không, hay chấp nhận học cách tha thứ cho vợ, bởi theo lời Phong nói, bọn họ cũng đã cắt đứt từ lâu, và Loan cũng luôn là người vợ tốt trong suốt thời gian qua. Nhưng bảo tôi quên ngay sự phản bội của vợ, thực sự tôi không bao dung đến mức như thế. Xin hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Khỏe & Đẹp
Em đã quen sống không có anh...
Anh đã không làm như vậy. em sai ở đâu anh không nói. Âm thầm giận em. Và tình yêu thương trong anh phai nhạt mỗi ngày. Lạnh lùng đến tàn nhẫn. Anh có biết là những khi anh tàn nhẫn với em, anh đã đau như thế nào không? Khi đó em hận anh, hận người đã mang tới nỗi đau cho em.
Em đã ngây thơ yêu anh, yêu anh chân thành. Anh nhỉ? Chắc hẳn anh cũng nhận ra được tình cảm đó nơi em... Để em yêu được một người không phải là điều dễ dàng, có lẽ ở anh có điều gì đặc biệt lắm... mới khiến em rung động và dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy!
Em đã tin tưởng vào tình yêu giữa hai chúng ta. Em nghĩ về một tương lai xa xôi. Nơi có anh, có em, và những đứa trẻ... Em mơ về một tổ ấm hạnh phúc. Em mơ về ngày em sẽ là một người vợ hiền bên anh... Cùng anh vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, xây đắp hạnh phúc gia đình... Tất cả, nằm trong trí tưởng tượng của em. Anh có thấy em ngốc không? Em đã tin vào một điều mơ hồ. Em đã xây đắp vô nghĩa! Nhận lại từ phía anh là gì đây? Đó là sự hời hợt...hay là gì đây? Em không hiểu!
Đúng! Rõ ràng là anh có yêu em. Có khi anh yêu em như một cậu bé vô tư, nhõng nhẽo, khi thì chững chạc như Ba em vậy!... Anh yêu em chân thành. Và em không phủ định việc anh đã từng xác định một tương lai lâu dài với em... Nhưng nhìn lại tất cả mọi chuyện, sự chân thành trong anh chưa đủ.
Em nhạy cảm lắm, một mắt nhìn em thiếu tình yêu trong đó khiến em chạnh lòng, một câu nói vô tình có thể khiến tim em lặng lẽ tủi hờn... Em vẫn cười với anh, nhưng trong lòng em đang thắt lại. Em chẳng thể hiểu trái tim anh đang nghĩ gì, chẳng hiểu tình cảm anh dành cho em là gì? Vì em chẳng thấy nó giống như những gì anh đã nói, anh từng hứa...
Em biết mình chẳng hoàn hảo, nhưng em mong người - yêu - em sẽ yêu em một cách hoàn hảo nhất! Em mong người đó có thể bao dung mọi lỗi sai, những khiếm khuyết hay thiếu sót của em... Nói cho em biết đâu là phải, đâu là trái, uốn nắn...chỉ bảo em. Rồi ôm em vào lòng như một đứa trẻ nói: "Tới bao giờ em mới chịu lớn đây!?" (câu anh đã từng nói), rồi mọi chuyện sẽ qua đi, chỉ còn lại tình yêu ở đó, mỗi ngày thêm đậm sâu.
Thế nhưng... Anh đã không làm như vậy. em sai ở đâu anh không nói. Âm thầm giận em. Và tình yêu thương trong anh phai nhạt mỗi ngày. Lạnh lùng đến tàn nhẫn. Anh có biết là những khi anh tàn nhẫn với em, anh đã đau như thế nào không? Khi đó em hận anh, hận người đã mang tới nỗi đau cho em. Khiến trái tim em rỉ máu... Em đã cảm thấy thất vọng tới nhường nào...
Em luôn nghĩ, khi yêu, em sẽ cố gắng vun đắp tình yêu đó... Một khi em yêu rồi em không muốn dừng lại... Cũng đâu có gì to tát, đơn giản là em cảm thấy không thể thiếu anh, cảm thấy có điều gì đó quen thuộc - không muốn thay đổi! Nhưng rốt cuộc thì em lại tiếp tục nhầm! Em nhầm to, anh ạ! Vì giờ đây, không gặp anh, không yêu anh, không nhớ anh da diết... Em vẫn đang béo tốt, cuộc sống của em vẫn đang tiếp diễn, thậm chí nó còn diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp!
Em thấy mình vô tư hơn, đầu óc nhẹ nhõm hơn, thanh thản hơn... Em chẳng còn suy nghĩ nhiều về anh mỗi ngày. Có chăng, thỉnh thoảng em vẫn nhớ, hình ảnh anh vẫn hiện ra khi em rảnh rỗi, khi có bất chợt một cơn mưa đến, hay những đêm gió lạnh kéo về. Nhưng nó chỉ dừng lại ở một nỗi nhớ nhẹ nhàng mà chẳng hề da diết, hay thổn thức nhớ mong khi chúng ta còn yêu.
Có lẽ cho tới suốt cuộc đời này, em cũng chẳng thể quên được anh! Em sẽ không quên người đầu tiên em yêu chân thành...dành nhiều tình cảm như thế! Dù chẳng phải tình đầu. Nhưng anh là người đầu tiên khiến em biết tình yêu thực sự là như thế nào!
Rồi tình yêu theo thời gian nó chuyển sang một dạng tình cảm khác, em cũng không biết gọi tên nó là gì! Đó không phải là tình yêu, chẳng là tình bạn, cũng không phải tình thân... đó là một thứ tình cảm gọi là "hoài niệm" - sẽ theo em suốt cuộc đời này. Nhưng anh yên tâm là sẽ không có sự hận thù... Chỉ là nhớ một người em từng yêu!
Ngày hôm nay, trời ngoài kia lạnh lắm. Bất chợt có nhớ anh. Nhưng rồi lại mỉm cười thanh thản, như nhớ một người bạn cũ vậy! Em chẳng còn thấy rung động, hay mong muốn gặp anh da diết...nữa. Vì đơn giản là em quen rồi! Em quen với việc không có anh trong cuộc đời của mình. Em biết yêu bản thân mình hơn. Lạnh đấy! Nhưng em biết làm cho mình ấm. Cô đơn đấy! Nhưng em biết làm mình vui... Em lớn rồi mà! Em đâu có trẻ con mãi như trong mắt anh?
Rốt cuộc, em cũng chỉ mong muốn sau này sẽ có một người có đủ sự bao dung để yêu em - một CÔ GÁI chưa trưởng thành...! (như cô bạn thân em nói: mày ngoài có lòng tốt ra thì chả được cái nước gì cả ). Một cô gái cố chấp, trẻ con như em cần một người HIỂU EM SÂU SẮC. Yêu những mặt hoàn hảo lẫn những khiếm khuyết nơi em... Em cần lắm một cái ôm chân thành, một cái nắm tay đi qua những bão giông... Đủ để em cảm thấy yên bình và tin tưởng vào tình yêu của mình!
Em cần một người yêu em chân thành... Yêu hết TẤT CẢ những gì THUỘC VỀ EM! Và chắc chắn rồi! Người đó KHÔNG PHẢI ANH!... Vì... hôm nay, em đã quen với việc không có anh trong đời! Tạm biệt anh - người em đã từng yêu!
Theo Tamsubuon
Ừ, Một người bạn cũ .... Em đã đánh rơi mất hạnh phúc của mình ở một nơi nào đó, nơi mà em cố gắng đến mấy cũng không thể tìm lại được. Giờ đây em nhớ anh, nhớ lắm, anh có biết không .... Tình cờ gặp lại nhau trong một quán nhỏ ven con đường mình đi qua, em và anh né tránh cái nhìn trực diện....