5 năm qua, chồng tôi vẫn đi tìm người đàn ông khác
5 năm trôi qua, chúng tôi vẫn sống bên nhau như hai cái bóng. Anh vẫn mải mê đi tìm những người đàn ông khác, còn tôi thì giữ danh dự cho anh và gia đình tôi nên cố gắng sống.
Cứ thế. Tôi và anh giằng co nhau, rồi ôm nhau khóc nức nở. Thương anh đến quặn lòng (Ảnh minh họa)
- Em đã sống cho anh thế là đủ rồi! Giờ hãy sống cho mình đi. Đừng như thế này nữa, anh tự biết mình có thể làm được gì mà…
- Nhưng làm thế nào để em có thể bỏ anh được? Thương và lo cho anh lắm!
- Ngốc thế! Anh có chết đâu mà lo, kệ anh, kệ thiên hạ. Em hãy tìm cho mình một hạnh phúc khác đi!
Cứ thế. Tôi và anh giằng co nhau, rồi ôm nhau khóc nức nở. Thương anh đến quặn lòng.
22 tuổi, làm công nhân ở một xí nghiệp may. 25 rồi 27 tuổi, đến lúc đó thì bố mẹ tôi gần như sôi lên vì làng xóm bắt đầu xì xèo điều tiếng rằng tôi là bà cô không chồng, rồi chắc đã từng thế nọ từng thế kia. Tôi im lặng và kiên nhẫn đi làm, bỏ qua những lời xì xầm và trấn an bố mẹ nhưng tôi cũng rối trí vì không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa…
Video đang HOT
Đúng lúc đó thì có một người họ hàng xa đến nhà tôi chơi và giới thiệu tôi cho một người cùng làng với bác ấy. Anh năm nay 37 tuổi, vẫn chưa lập gia đình, mặc dù mọi người cũng làm mối này nọ. Anh đến nhà tôi, nhìn tôi thờ ơ như một người xa lạ. Đầu tiên tôi cảm thấy vô cùng tự ái, nhưng nhìn vào ánh mắt buồn bã của anh, có cảm giác anh đang có chuyện gì khó nói và nỗi khổ tâm không thổ lộ ra được.
Tự dưng lòng tôi trào lên cảm giác xót xa cho anh và cho mình. Tôi đã chủ động gặp và nói chuyện với anh. Anh nói thẳng luôn với tôi rằng nếu lấy anh, đời tôi sẽ khổ, anh chẳng nghiện ngập cờ bạc gì, cũng chẳng phải dân ăn chơi, nhưng anh không mang lại hạnh phúc cho tôi được nên hãy cân nhắc cho thật kỹ lưỡng.
Càng nghe thấy anh nói, tôi càng yêu và thương anh nhiều hơn. Tôi gật đầu đồng ý về làm vợ anh và chấp nhận cả những mất mát như anh đã cảnh báo để bắt đầu cuộc sống của một người vợ và để trốn tránh những thị phi tai tiếng về một đứa con gái chưa chồng…
Rồi đám cưới cũng diễn ra, thật tưng bừng và vui vẻ, bố mẹ tôi hỉ hả vì đã “thoát nợ”, tôi cũng vui vì tìm được một người chín chắn và đứng đắn.
Đêm tân hôn, anh uống rượu nhiều và lấy cớ say rồi ra ngoài phòng khách nằm. Tôi đến chăm sóc anh thì anh gạt tay tôi ra và giục tôi đi ngủ. Dù hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ anh đang khó chịu nên tôi lặng lẽ vào phòng nằm một mình.
Sáng hôm sau, bố mẹ chồng cứ tủm tỉm cười hỏi tôi là đêm qua hai đứa có vui không, tôi chỉ cười và nói là: cũng tạm ổn ạ, rồi đi lên phòng. Vừa vắng bước chân tôi, tôi đã nghe thấy bố chồng nháy mắt rồi thì thầm với mẹ chồng: “Đấy! tôi đã nói với bà rồi mà, cứ bảo nó là pê đê, hóa ra đâu có phải như thế”. Hơi ngạc nhiên, nhưng câu nói đó cứ ám ảnh tôi mãi… Và đúng là anh không hề chạm vào tôi thật. Tôi cứ chờ, chờ một tuần, rồi hai tuần… anh cứ viện cớ là đang uống thuốc Tây nên phải kiêng.
Tôi không chịu nổi được nữa, nên một hôm thấy anh uống rượu về, tôi đã gọi anh vào để nói chuyện thẳng thắn. Anh ôm mặt khóc nức nở và quỳ xuống xin lỗi tôi vì áp lực quá nặng nề của bố mẹ mà anh phải lấy tôi, chứ thực lòng anh không có cảm giác với phụ nữ.
Tôi cảm thấy đất trời như nghiêng ngả, nhưng tôi bình tĩnh lại được ngay. Rồi tôi nói với anh rằng, tôi thực sự thương anh, và cũng thương phận mình hẩm hiu, nên tôi chấp nhận là một người vợ hờ và là một người bạn đúng nghĩa – hoàn toàn không chung chạ chuyện chăn gối.
Có một vài lần tôi đã đề cập với anh định cho tôi một đứa con, nhưng cả hai cứ nằm cạnh nhau như hai khúc gỗ.
5 năm trôi qua, chúng tôi vẫn sống bên nhau như hai cái bóng. Anh vẫn mải mê đi tìm những người đàn ông khác, còn tôi thì giữ danh dự cho anh và gia đình tôi nên cố gắng sống. Tôi không biết mình cần phải làm gì nữa…
Theo VNE
Hãy quên em đi anh!
Em đã tìm được người đàn ông mới cho đời mình, hãy sống cho cuộc đời mình đi anh nhé.
Anh à! Vậy là cuối cùng ngày mà em chờ đợi bao năm qua cũng sắp tới. Không còn bao lâu nữa, giấc mơ ngày bé của em, được khoác lên mình chiếc váy trắng, nắm tay người đàn ông của đời mình trong sự chúc phúc của mọi người sẽ thành hiện thực. Chỉ khác là, so với tuổi hai mươi, giấc mơ ấy của em không còn anh sắm vai chú rể. Là một người khác, không phải anh! Nhưng em tin, ngày đó, anh sẽ ngồi dưới khán phòng và gửi tới em lời chúc mừng. Vì chí ít, mình cũng đã từng yêu nhau.
Em xin lỗi vì đã không thể đợi tới ngày nhìn anh mãn nguyện bên người con gái của đời mình. Em sẽ đi trước anh một bước vì cánh cửa mới đã mở ra với em và em cần phải bước tới để nắm bắt lấy hạnh phúc của đời mình. Những kỉ niệm xưa cũ em vẫn giữ chặt trong tim và trân trọng nó. Đó là một tình yêu đẹp tới nỗi ngay cả khi chia tay thì chúng mình cũng không có gì để hờn trách, để giận dỗi hay oán hận nhau. Vì thế em tin rằng mình có thể làm bạn sau khi đã chia tay.
Khi chúng mình dừng lại, cả anh và em đều còn yêu và nặng lòng vì nhau nhiều lắm. Cũng vì duyên số mà không thể đến bên nhau. Cuộc sống cần nhiều điều hơn nữa để đảm bảo cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc ngoài tình yêu. Vì vậy mà em và anh đã tự nguyện chia tay nhau. Đó không phải là một cuộc bỏ rơi, phản bội, lừa lọc hay giả dối mà là sự chấp nhận của cả hai. Không ai trong chúng ta đáng trách và cũng không ai đáng thương. Đó là quyết định của cả em và anh khi mình hiểu rằng đến bên nhau sẽ khó mà hạnh phúc.
Anh ấy sẽ thay anh chăm sóc em trong suốt chặng đường đời con lại. Đừng bận lòng về em nữa anh nhé. (Ảnh minh họa)
Sau khi mình chia tay, đã có rất nhiều lần em hối hận với quyết định đó. Em nhớ anh tới cháy lòng, em muốn mặc kệ tất cả để chạy đến bên anh nhưng em không làm được. Ngày trước, khi cả hai tràn đầy quyết tâm bên nhau mà em còn không có nổi quyết định đó thì làm sao ngày hôm nay em lại dám làm điều đó. Cứ thế, em bị nỗi đau đó dày vò và ám ảnh. Em tiếc nuối cuộc tình này, tiếc nuối vì mất anh dù cho chính em là người đã lựa chọn như thế.
Em cũng biết anh đã không hề thanh thản sau đó. Lòng anh vẫn còn trĩu nặng mối tình dành cho em. Có lẽ vì em là con gái, vì em dễ yếu lòng và được che chở nhiều hơn nên em dễ nguôi ngoai hơn anh. Em đã lành vết thương ấy vì có mọt người đã giúp đỡ em, làm cho những vết sẹo của lòng em lành lại. Còn anh, anh là một người đàn ông mạnh mẽ, anh cố phải tỏ ra mình kiên cường nên anh càng khó quên. Em cũng biết, vì anh trách mình đã không mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu của hai ta nên anh mới dằn vặt mình nhiều tới vậy.
Chuyện quá khứ không phải lỗi tại anh. Đó là quyết định của cả hai người nên đừng trách bản thân mình nữa. (Ảnh minh họa)
Em đã tìm được người thay thế anh rồi, anh ạ. Anh ấy tốt và biết về chuyện của chúng mình. Anh ấy sẽ thay anh chăm sóc em trong suốt chặng đường đời con lại. Đừng bận lòng về em nữa anh nhé. Chuyện quá khứ không phải lỗi tại anh. Đó là quyết định của cả hai người nên đừng trách bản thân mình nữa. Đã 3 năm rồi, hãy để cho lòng mình nhẹ lại và tìm một người mới để yêu đi anh nhé. Anh cần có sự dịu dàng và tình yêu của một cô gái để trái tim không còn chai sạn nữa.
Anh là một người đàn ông tốt, anh xứng đáng được hạnh phúc. Đừng mãi đắm chìm trong quá khứ nữa anh nhé. Cơ hội đến với em rồi, em xin tạ từ những kỉ niệm về anh tại đây và bước đi về phía trước. Hãy đến dự đám cưới của em và quay về, bắt đầu sống với cuộc đời của anh đi nhé. Em thật lòng mong anh hạnh phúc!
Theo VNE
Nếu yêu, hãy yêu chính con người em Anh đang yêu một hình mẫu mà anh tạo ra và bắt em phải giống hình mẫu đó chứ không phải là yêu em. Em sẽ chia tay dù có thể quyết định đó làm chính anh cũng bất ngờ. Bao năm qua bên nhau, trong vai trò là người yêu của nhau, ai cũng thấy tình yêu này quá êm đềm. Nên...