5 năm ở góa một mình chăm mẹ chồng liệt giường, tôi bỗng đổi đời chỉ sau một đêm
Chồng tôi là con út trong gia đình có 3 anh chị em. Gia đình anh cả sinh sống và làm việc ở thủ đô, thi thoảng mới về thăm nhà. Chị hai của chồng thì lấy chồng theo chồng. Chồng tôi lấy vợ muộn nhất, anh lại làm việc ở quê nên sau đám cưới thì chúng tôi sống chung luôn với mẹ chồng.
Nhưng cuộc đời có nhiều nỗi bất hạnh ập đến mà người ta không thể lường trước được. Khi con gái tôi lên 3 tuổi thì chồng tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Đau đớn lắm mọi người ạ nhưng tôi cũng chỉ còn cách gắng gượng vượt qua để còn chăm nuôi con cho tốt.
Chồng đã không còn nhưng tôi và con gái vẫn ở lại nhà chồng. Vì mẹ chồng tôi chỉ còn một mình, nếu tôi và con gái dọn đi thì ai chăm lo cho bà? Vợ chồng anh cả đã mua được căn hộ chung cư trên thành phố. Khi em trai mất, họ cũng không có ý định đón mẹ chồng tôi lên chăm sóc. Dường như chị dâu cả không thích ở chung với mẹ chồng, bảo bà vẫn còn khỏe mạnh có thể sống một mình ở quê được.
Khi con gái tôi lên 3 tuổi thì chồng tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Ảnh minh họa
Chị hai chồng thì còn gánh nặng nhà chồng, cũng chẳng thể săn sóc đến mẹ ruột. Tôi thương mẹ chồng vì vốn bà đối xử với tôi rất tốt, phần lại muốn thay chồng chăm sóc bà, vì thế 3 mẹ con, bà cháu đành sống nương tựa vào nhau.
Quả là họa vô đơn chí, chồng tôi vừa qua đời được nửa năm thì mẹ chồng bị tai biến nằm liệt giường, không đi lại được. Các anh chị chồng có về thăm, họ bảo tôi cứ ở lại chăm sóc mẹ chồng, hàng tháng họ sẽ gửi tiền chu cấp. Thôi thì tôi cũng đành ở lại, dù thật sự nghĩa vụ chăm sóc mẹ chồng ốm bệnh không phải thuộc về tôi.
Thoáng cái mà đã 5 năm qua đi. Số tiền anh cả hứa chu cấp cho mẹ cứ mất hút chẳng thấy đâu. Họ cũng ít về thăm bà, mỗi lần về đưa cho tôi được 500 nghìn, 1 triệu là xong nghĩa vụ. Chỉ còn tôi cố gắng làm lụng nuôi con nhỏ và mẹ chồng già.
Sau 5 năm bệnh tình của bà đã có chuyển biến khá tốt. Bà chống nạng đi lại được, thậm chí bà còn giúp tôi chút việc nhà và dạy cháu gái học. Tôi cũng chỉ cầu mong bản thân có đủ sức khỏe để lo cho hai bà cháu cháu mà thôi.
Video đang HOT
Ba tháng trước đã có một chuyện không thể ngờ được bỗng xảy đến với cuộc đời tôi. Em gái của mẹ chồng tôi đột ngột từ nước ngoài trở về sau mấy chục năm xa quê hương. Bà theo chồng sang nước ngoài định cư từ khi còn trẻ. Thời gian làm tình cảm xa cách, khoảng chục năm trở về đây bà thậm chí còn không hề liên lạc gì với người thân trong nước.
Ở bên đấy vợ chồng bà không có con. Chồng bà mới mất thời gian trước. Còn lại một mình cô đơn, bà quyết định mang theo tất cả gia sản trở về quê hương sống nốt quãng tuổi già còn lại.
Chồng tôi vừa qua đời được nửa năm thì mẹ chồng bị tai biến nằm liệt giường, không đi lại được. Ảnh minh họa
Về quê thấy cảnh ngộ của chúng tôi, bà quyết định về chung sống với ba người chúng tôi cho đầm ấm. Bà bỏ tiền xây một căn nhà khang trang gần 2 tỷ đồng, bảo rằng sau này cho cháu gái, tức là con gái tôi làm của hồi môn.
Ngoài ra bà còn đầu tư vốn liếng cho tôi mở cửa hàng kinh doanh to nhất phố. Ngoài ra cũng thuê một người giúp việc có chuyên môn chăm sóc người già để phục vụ bà và mẹ chồng tôi.
Tôi gần như đổi đời chỉ sau một đêm. Cuộc sống an nhàn, sung sướng hơn rất nhiều. Tôi còn trở thành bà chủ, công việc buôn bán ngày càng khởi sắc. Mẹ chồng và bà dì đều đối xử với tôi chẳng khác gì con gái ruột.
Anh cả của chồng và chị hai sau khi biết chuyện thì liên tục về thăm nom mẹ và dì. Nhưng ai cũng biết lòng dạ họ thế nào, sau nhiều lần bị lạnh nhạt thì họ chẳng còn dám xuất hiện nữa.
Nhiều lúc tôi nghĩ, đúng là ở đời cứ sống hết lòng với người khác rồi cuộc đời sẽ trả công lại cho ta. 5 năm chăm sóc mẹ chồng ốm bệnh, tôi cuối cùng cũng được đền đáp.
Chồng phản bội gặp nạn nằm liệt giường nên xin quay lại, tôi có nên tha thứ?
Cả chồng và gia đình anh ấy xin tôi quay lại để có người chăm sóc khi anh gặp nạn phải nằm liệt giường dù chúng tôi ly thân đã 8 năm nay, không hề còn tình cảm vợ chồng.
Tôi là người phụ nữ thất bại trong hôn nhân. Dù đã an phận với cuộc sống của mẹ đơn thân nhưng đến giờ những khổ đau từ chồng và gia đình anh ấy vẫn không hề buông tha tôi.
8 năm nay, chúng tôi không ly hôn nhưng cũng không sống cùng nhau. Anh ấy thuê một căn hộ sống cùng tình nhân trẻ, còn tôi thuê một phòng trọ, làm mẹ đơn thân, nuôi hai con 12 và 10 tuổi ăn học.
Bao năm qua, sự quan tâm của anh ấy dành cho con được tính bằng số tiền 2 triệu đồng mỗi tháng chuyển qua tài khoản. Khi tìm kiếm được tình yêu và cuộc sống mới, anh không hề gặp tôi và các con, chưa bao giờ hỏi thăm cuộc sống của 3 mẹ con diễn ra như thế nào.
Nhiều người giục tôi ly hôn để rộng đường với đến với người đàn ông khác. Tuy nhiên, sự thất bại trong cuộc hôn nhân này khiến tôi nhận ra rằng, người đàn ông nào cũng có tật xấu, tôi hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống vợ chồng và không buồn nghĩ đến mối quan hệ mới. Bởi thế khi chồng không đòi ly hôn, tôi chấp nhận sống như vậy để các con vẫn có đủ bố mẹ trên mặt giấy tờ như bao bạn bè đồng trang lứa.
Gia đình chồng năn nỉ tôi quay lại để có người chăm sóc anh ấy khi gặp nạn (ảnh minh họa)
Cách đây 3 tháng, anh ấy bị tai nạn, bị thương rất nặng. Mẹ chồng tìm đến cơ quan tôi báo tình hình rồi bảo tôi đến chăm sóc anh. Tôi mủi lòng nghĩ rằng quan hệ vợ chồng dù không còn tình cũng còn nghĩa nên đã đến bệnh viện ở bên anh ấy phục vụ 2 tuần liền.
Sau đó, các con bận ôn thi, tôi không thể đến chăm anh thường xuyên nên bảo bố mẹ chồng gọi tình nhân đến chăm sóc. Những tưởng chăm sóc anh ấy như vậy tôi đã trọn tình trọn nghĩa nhưng khi biết tin tôi không đến bệnh viện chăm tiếp được, mẹ chồng tôi liền tỏ vẻ khó chịu.
Bà vẫn gọi cho tôi vì cô gái kia có đến chăm anh ấy một tuần nhưng sau lại "cao chạy xa bay" khi biết tin anh ấy sẽ nằm liệt giường suốt quãng đời còn lại.
Biết chúng tôi không còn tình cảm vợ chồng nhưng mẹ chồng vẫn bảo rằng sẽ huy động các anh chị trong gia đình góp tiền mua cho mẹ con tôi một căn nhà ở ngoại thành kèm điều kiện tôi phải đón anh ấy về chăm sóc.
Tôi làm nhân viên nhà nước, thỉnh thoảng làm bánh giao cho các cửa hàng, cuộc sống dù không khá giả nhưng vẫn lo được cho các con những điều kiện cơ bản. Tôi không muốn có gánh nặng thêm cho bản thân khi đón anh ấy về chăm sóc, quan trọng hơn là giữa chúng tôi không còn tình cảm gì nên tôi từ chối lời đề nghị của mẹ chồng. Tôi chỉ chăm sóc anh ấy khi đang điều trị ở bệnh viện và từ chối đón về chăm sóc, sống chung với anh ấy.
Bố mẹ chồng biết câu trả lời của tôi, họ bức xúc, mắng chửi tôi vô tình, vô nghĩa. Tôi buồn khóc vì cách cư xử của nhà chồng với mình. Bao năm qua, họ không hỏi han tôi lấy một lời, giờ gặp nạn họ đến cầu xin, năn nỉ, bắt tôi gánh chuyện chăm sóc anh ấy vì chúng tôi vẫn còn danh nghĩa vợ chồng trên giấy tờ.
Họ hoàn toàn quên mất chuyện 8 năm trước, khi biết tin tôi vì ghen tuông đã làm bẽ mặt chồng, ông bà đã cấm cửa, không cho tôi bước chân về nhà. Từ đó trở đi, biết vợ chồng tôi không thể sống chung với nhau, họ cũng không lên tiếng can thiệp cho dù con trai họ phản bội tôi.
Mẹ con tôi có cuộc sống riêng, ông bà không hỏi đến, không bao giờ nhắc tôi cho con về chơi hay cho các cháu dù chỉ một đồng. Người nhà còn nói cho tôi biết, những ngày giỗ tết, anh ấy đưa tình nhân về được ông bà tiếp đón như con dâu, hoàn toàn quên sự có mặt của 3 mẹ con tôi trên đời.
Tôi biết sự tệ bạc của chồng và gia đình anh ấy dành cho 3 mẹ con nhưng vẫn cố chấp nhận, chăm chỉ đi làm để chứng minh không có họ mẹ con tôi vẫn sống tốt.
Giờ anh ấy gặp nạn, bố mẹ chồng lại quay ra vừa năn nỉ, vừa trách móc khiến tôi càng đau khổ và nghĩ ngợi. Dù sao tôi và anh ấy về mặt pháp lý vẫn còn quan hệ vợ chồng với nhau, tôi không nhận chăm sóc anh ấy có bạc bẽo quá không? Tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này?
Gửi mẹ chồng 8 triệu để trông cháu mà vẫn bị hoạnh họe, tôi không tranh cãi chỉ làm một việc khiến bà ngừng hẳn kêu than Mẹ chồng tôi rõ là được nước lấn tới mà. Gửi bà 8 triệu rồi bà vẫn còn kể công, rồi tìm cách vòi thêm tiền từ vợ chồng tôi. Tôi chưa bao giờ muốn mẹ chồng lên trông cháu cho. Thế nhưng, Đoàn nói thuê người ngoài thì tốn, lại còn không yên tâm. "Mà thời nay, người giúp việc không phải...