5 năm không thể mở lòng vì chẳng quên được tình cũ
Chắc chẳng có cô nào phí phạm tuổi xuân như tôi, hoài niệm mãi một mối tình chỉ đôi ba lần gặp, những cái ôm nụ hôn rất ngắn ngủi.
ảnh minh họa
Tôi, cô gái 30 tuổi, được đánh giá là xinh, ngoan, rất trẻ so với tuổi, sinh ra ở gia đình khá giả, công việc ổn định, đã đến lúc phải lấy chồng nhưng chẳng thể mở lòng đến với ai được. Tất cả chỉ vì một tình yêu đã chia tay cách đây 5 năm, cuộc tình không đẹp, rất ngắn ngủi nhưng khó để quên. 25 tuổi tôi đi làm, được đi học chuyên sâu ở thành phố khác, lớp học kéo dài nhiều tháng và ở đó tôi quen anh, những tháng ngày đi học tôi biết mình đã rung động trước tình cảm của anh nhưng đến lúc trở về nhà sau khoá học mới chính thức nhận lời yêu.
Anh trái ngược hoàn toàn với mẫu người tôi hình tượng trong đầu, từ ngoại hình đến tính cách, chắc có lẽ vì anh từng trải, hiểu được tâm lý phụ nữ nên đã khiến tôi rung động, dù 25 năm qua chưa hề yêu ai. Và thế là chúng tôi hẹn hò, ngày tháng hạnh phúc không kéo dài được lâu. Đến một hôm tôi nhận được tin nhắn của một người phụ nữ tự xưng là vợ anh. Đau khổ và hoang mang, tôi tra hỏi nhưng anh phủ nhận tất cả. Tôi tự tìm hiểu qua một người bạn chung và cả trên Facebook, sự thật còn khiến bản thân đau khổ hơn nữa là anh và người ta đã có con nhưng hai người chưa cưới.
Tôi quyết định chấm dứt tất cả cho dù anh có xin tha thứ, cầu xin tôi chấp nhận hoàn cảnh hiện tại, để anh giải quyết xong mọi chuyện với người đó rồi sẽ cưới tôi. Tôi kiên quyết, lòng tự trọng không cho phép tiếp tục mối quan hệ phức tạp này, không muốn làm người thứ ba bị thù ghét. Khoảng thời gian đó là một thách thức với tôi vì quá yêu anh, quá nhớ anh, bên cạnh đó anh liên tục liên lạc làm đủ mọi trò để níu kéo khiến đôi lần tôi muốn vứt bỏ tất cả để được gặp nhau, được quay về như xưa. Tình yêu đầu đời của tôi kết thúc chỉ sau một năm hẹn hò, đôi lần gặp nhau. Tôi tưởng rằng đủ mạnh mẽ để quên anh nhưng chỉ là tưởng vậy, đúng là tôi rất lạnh lùng khi quyết định cắt đứt bởi ngay từ đầu quen anh, thật lòng đã yêu anh, nhưng sẽ không chọn người như anh làm chồng. Cách sống của anh khác tôi quá, tôi biết gia đình hay bạn bè nếu biết bản thân quen một người như anh sẽ không ai ủng hộ.
Tôi và anh là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng tình yêu sao khó nói quá, tôi lại yêu một người đàn ông như anh. Anh lúc nào cũng trách tôi không yêu nhiều, so sánh tình yêu của anh dành cho tôi nhiều hơn tôi yêu anh. Nhưng anh không hiểu là tôi là một người sống nội tâm, không thể hiện ra ngoài nhưng yêu anh rất nhiều. Vì vậy đã 5 năm trôi qua tôi vẫn lẻ bóng, dù nhiều người muốn đến nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn có hình bóng anh, dù anh đã lấy vợ sau hai năm chia tay, là người phụ nữ đã sinh con cho anh.
Tôi yêu anh rất nhiều nhưng chưa bao giờ rơi nước mắt cho cuộc tình này, cả khi biết anh lừa dối, tim tôi đau như ai bóp nghẹt, nhìn ảnh cưới của anh, tôi lại đau một lần nữa, cảm giác biết anh thật sự thuộc về người khác đau lắm, nhưng tôi vẫn không khóc được. Bao tháng năm trôi qua nhưng chúng tôi dường như không thể quên nhau, anh vẫn liên lạc với tôi, không bao giờ đề cập đến chuyện gặp lại nhau, không đề nghị tôi làm tình nhân, chỉ là nhắc chuyện ngày xưa, muốn nói anh vẫn có tôi trong tim, muốn biết tôi sống thế nào và quan trọng hơn muốn biết tôi đã lấy chồng chưa, có nhớ đến anh như anh nhớ tôi không.
Tôi vẫn vậy, che giấu cảm xúc thật của mình, lạnh lùng nói đã quên anh rồi, rằng bản thân đang hạnh phúc bên người khác. Thực lòng mỗi lần thấy cuộc gọi hay tin nhắn của anh là tôi vui lắm, được nghe giọng nói anh thấy vui vì anh còn nhớ tôi, thời gian 5 năm không khiến chúng tôi quên được nhau. Anh từng nói khi nào mình quên được số điện thoại của đối phương thì nghĩa là đã quên được nhau. Tôi không biết sẽ quên anh khi nào nhưng chắc còn lâu lắm. Chắc sẽ chẳng có cô gái nào phí phạm tuổi xuân như tôi, hoài niệm mãi một mối tình chỉ đôi ba lần gặp mặt, những cái ôm nụ hôn rất ngắn ngủi nhưng hạnh phúc và khó quên.
Hiện tại tôi không còn buồn vì chuyện tình này nữa, nó như một dư âm dai dẳng trong tim. Tôi bằng lòng với niềm vui hiện tại, gia đình, bạn bè, công việc và du lịch. Tôi viết lên đây để trải lòng, mong nhận được sẻ chia của những ai cũng vướng vào hoàn cảnh như này. Nếu tình cờ đọc được anh có nhận ra chuyện chúng mình không nhỉ?
Theo VNE
Vợ tuyên bố "lương dưới 50 triệu thì không sinh con"
Chỉ vì những mơ mộng viển vông, tôi đã không ngại toan tính để rồi giờ đây mất tất cả. Hạnh phúc gia đình, tình yêu, sự nghiệp tôi có còn lại gì
Video đang HOT
1. Tôi và vợ lấy nhau khi cả hai vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết, tôi 27 tuổi còn vợ mới 25. Vợ chồng tôi quen nhau trong một chuyến đi thiện nguyện ủng hộ đồng bào bị lũ quét ở Tây Bắc.
Lần đầu tiên gặp, tôi đã bị cuốn hút bởi sự trẻ trung nhiệt tình của nàng. Rồi khi về thành phố, chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Suốt thời gian hơn 2 năm yêu nhau dù có giận hờn nhưng chúng tôi chưa bao giờ giận nhau quá lâu bởi hai đứa luôn hòa hợp. Tình yêu của chúng tôi rất đẹp, được gắn kết bởi những chuyến đi phượt khám phá, những chuyến thiện nguyện ở những vùng đất heo hút trải dài hình chữ S.
Và cuối cùng chúng tôi đến với nhau trong sự hoan hỉ vui mừng của hai gia đình họ tộc. Đó là cái kết đẹp cho một tình yêu và mở ra một trang khác của cuộc đời, giai đoạn hôn nhân.
Vợ tôi vốn là cô gái phóng khoáng, tôi yêu nàng cũng bởi điều đó. Khi lấy nhau rồi, vợ thỏ thẻ "chúng mình còn trẻ, chơi thêm năm nữa rồi có con anh nhé". Tôi cũng chưa bị áp lực con cái nên cũng rất ủng hộ ý kiến của vợ. Vậy là năm đầu hôn nhân của chúng tôi đầy ngọt ngào lãng mạn, vợ chồng son rỗi thường xuyên rong ruổi trên những cung đường.
Vợ gân cổ lên cãi: "Khi nào lương anh 50 triệu thì hẵng tính chuyện con cái". (Ảnh minh họa)
Năm thứ 2, thứ 3 của hôn nhân, nàng lại tỉ tê "vợ chồng mình chịu khó tích cóp rồi hẵng có con cho nó đỡ khổ anh ạ". Lần này thì tôi chẳng thể đồng tình với nàng. Về cơ bản, kinh tế của chúng tôi cũng tạm đủ để nuôi con rồi. Lương tôi hơn hai chục triệu, lương nàng gần chục triệu, tính ra mỗi tháng hai vợ chồng kiếm được hơn 30 triệu. Tôi nghĩ với mức đó chúng tôi có thể nuôi con khá sung túc rồi. Ấy thế mà vợ vẫn cứ dùng dằng chuyện con cái vì muốn tích cóp thêm.
Tôi giải thích cho vợ hiểu là chúng tôi cũng không còn trẻ, hơn nữa bố mẹ hai bên cũng đang mong cháu thì thời điểm ấy sinh con là hợp tình hợp lý nhất rồi. Nàng ra vẻ đã hiểu ý tôi và chấp nhận. Nhưng chúng tôi "thả" được hơn một năm mà vẫn chưa có gì. Hai vợ chồng cũng dắt díu nhau đi khám khắp nơi mà ở đâu cũng kết luận là cả hai đều bình thường. Tôi vừa lo lắng vừa mong mỏi còn vợ thì dửng dưng như không có chuyện gì.
Có lẽ tôi sẽ bị vợ "dắt mũi" mãi nếu như không vô tình nghe được cuộc điện thoại của vợ với cô bạn thân: "Hôm qua tao đi cấy que tránh thai rồi, cấy que 3 năm thôi rồi tính tiếp". Tôi sững sờ không tin ở tai mình, phải nghe hết câu chuyện của vợ và cô bạn thì tôi mới hoàn hồn biết được sự thật: nàng luôn âm thầm ngừa thai. Qua giây phút sững sờ, tôi hùng hổ đi vào chất vấn vợ thì nàng cũng gân cổ lên cãi:"Giờ có con có mà chết đói à. Khi nào lương anh 50 triệu thì hẵng tính chuyện con cái". Nghe vợ nói vậy mà tôi vừa bực lại vừa hoảng, nếu nói như vợ thì có khi đến già tôi mới được sinh con.
Thực ra vợ chồng tôi rất hợp nhau, gần như chẳng bao giờ có chuyện mặt nặng mày nhẹ hay tiếng chì tiếng bấc trong gia đình. Nàng khéo léo, đối xử với hai bên nội ngoại luôn đúng mực, tôi rất hài lòng về vợ. Ngoài chuyện chần chừ sinh con thì nàng là người vợ tuyệt vời. Bố mẹ vợ, bố mẹ tôi cũng mong ngóng thúc giục vơ chồng tôi chuyện con cái, chỉ có vợ là vẫn... bình chân như vại.
Có lần, khi chúng tôi nói chuyện, tôi cũng đề cập vấn đề sinh con sớm thì sẽ lợi đủ đường, ấy thế mà vợ vin ngay chuyện bạn của nàng. Chẳng là vợ chồng cô bạn đó vừa cưới nhau, kinh tế hai vợ chồng chưa ổn định lắm đã sinh con. Chẳng may, đứa bé ngay từ khi sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, vợ chồng cô bạn kia làm được bao nhiêu đổ hết vào thuốc thang cho con mà chẳng đủ. Cái nghèo sinh ra trăm cái khó, vợ chồng cô bạn kia thường xuyên cãi vã nhau. Đứa con họ mới có hai tuổi mà hai vợ chồng đã sống li thân vì chẳng ai muốn nhìn mặt ai nữa.
Vợ tôi nói qua chuyện đó, vợ không thể đủ can đảm để sinh con khi chưa thật giàu. Tôi cũng động viên nàng rằng chẳng phải đứa trẻ nào cũng ốm đau bệnh tật như vậy, và cũng chẳng phải cặp vợ chồng nào cũng sẵn sàng lìa nhau lúc con cái đau ốm nhưng vợ vẫn nhất mực giữ nguyên ý kiến. Cũng vì chuyện này mà vợ chồng tôi nhiều lần to tiếng, thật không đáng chút nào.
2. Cuộc sống của vợ chồng tôi có thể nói là hạnh phúc. Cả hai vợ chồng lấy nhau xuất phát từ tình yêu, tính tình lại hòa hợp, thu nhập cũng tàm tạm. Có nhiều người nhìn vào hỏi tại sao kinh tế ổn định rồi mà chúng tôi chưa sinh con, những lúc đó tôi chỉ cười trừ. Cũng có nhiều người ác ý đoán già đoán non rằng chúng tôi vô sinh, nhưng thực ra chúng tôi hoàn toàn bình thường. Lý do khiến chúng tôi muộn con là do tôi cố ý, tôi rất sợ có con sớm.
Bố mẹ tôi thường bảo với mức lương như thế chúng tôi đủ khả năng nuôi con đàng hoàng rồi, tôi lại không nghĩ vậy. Tôi biết một người bạn, vợ chồng cô ấy vội có con, đứa bé lại bệnh tật nên hai vợ chồng suốt ngày cãi vã nhau vì chuyện tiền nong. Dần dần, trong mắt họ coi nhau như gánh nặng của cuộc đời mình. Họ không tìm được tiếng nói chung, tình yêu trong lòng cũng vơi cạn dần theo những trận cãi vã đay nghiến đó.
Nhìn hai vợ chồng họ, tôi thực sự sợ, sợ một ngày rồi vợ chồng mình cũng rơi vào hoàn cảnh đó. Tôi rất yêu chồng, tôi không muốn vợ chồng tôi vì chuyện tiền nong mà mất đi tình cảm, hạnh phúc của mình. Thế nên vẻ ngoài thì tôi vẫn đồng ý chuyện sinh con, nhưng đằng sau tôi lại âm thầm tránh thai. Tôi định khi nào hai vợ chồng tích cóp được một khoản kha khá thì sẽ sinh con, khi đó nuôi dạy chúng thật tốt, cuộc sống như thế mới là cuộc sống tôi mong ước.
Nhưng rồi thu nhập của vợ chồng tôi vẫn vậy, chẳng tăng được mấy. Lương chồng gấp 3 lần lương tôi, nếu giờ lương tôi cao bằng lương chồng thì chúng tôi đủ khả năng sinh con. Ý nghĩ đó làm tôi quyết tâm phải được thăng chức. Tôi lao đầu vào công việc, và cũng cố gắng lấy lòng sếp. Có lẽ sếp cũng nhận thấy được sự cố gắng của tôi, nên đôi lúc tôi thấy sếp đối với mình rất đặc biệt, trìu mến dịu dàng hơn so với những người khác.
Cuối cùng thì sếp cũng để ý đến tôi, nhưng không phải là tư cách của vị lãnh đạo mà là tư cách của một người đàn ông với một người đàn bà. Ban đầu tôi từ chối sự quan tâm của sếp, nhưng dường như sếp luôn đọc được suy nghĩ của tôi, sếp đưa ra một sự trao đổi hấp dẫn. Tôi sẽ làm nhân tình của sếp trong 3 năm, thời gian đó sếp sẽ từng bước cân nhắc tôi lên được chức phó giám đốc.
Đó là một lời đề nghị quá hấp dẫn, đánh một đòn chí mạng vào tâm tư của tôi. Và tôi đã siêu lòng, chấp nhận làm nhân tình của sếp trong 3 năm. Vậy là kế hoạch có con của chúng tôi sẽ trì hoãn thêm 3 năm nữa, mong rằng chồng tôi sẽ cho tôi thời gian, sau đó tôi nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Vô tình chồng biết chuyện tôi tránh thai, anh ấy rất tức giận. Thời gian gắn bó của vợ chồng tôi, cả yêu và cưới cũng được hơn 6 năm rồi, nhưng chưa bao giờ tôi thấy chồng giận như vậy. Anh ấy là một người đàn ông tốt, rất chiều vợ nhường vợ, ấy vậy mà khi biết tôi âm thầm tránh thai anh đã nhìn tôi như kẻ thù. Điều này làm tôi rất đau lòng.
Thế nên khi anh chất vấn lý do trì hoãn việc có con, tôi đã không kìm chế mà nói rằng khi nào lương anh đủ 50 triệu thì hẵng bàn đến chuyện con cái. Có lẽ chồng tôi sốc lắm, cũng tự ái lắm vì chẳng có người đàn ông nào cảm thấy dễ chịu khi vợ chê mình không kiếm ra tiền. Biết mình lỡ lời nên tôi cũng ân hận lắm, tôi lại đành xoa dịu lòng tự ái của anh, hứa hẹn sẽ cố gắng có con ngay lập tức.
Tất nhiên chồng tin vào lời nói dối của tôi. Nhưng trong thâm tâm tôi đành xin lỗi chồng, vì lại để anh phải chờ đợi thêm 3 năm nữa, cầu mong 3 năm này qua đi thật nhanh. Khi tôi có được sự nghiệp vững chắc, tôi sẽ quay về trở thành một người vợ trọn vẹn, tôi sẽ sinh con cho chồng và sống hạnh phúc bên anh.
Chuyện ngoại tình kia, sẽ là bí mật sống để bụng chết mang theo bởi cả tôi và Sếp đều có gia đình, và đều không muốn mất gia đình của mình. Chúng tôi ngoại tình cũng chỉ là một cuộc trao đổi sòng phẳng, sếp có được cô nhân tình trẻ trung ngọt ngào để đổi vị cho cuộc sống, còn tôi có được chức vị và tiền bạc. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, cái kim trong bọc rồi có ngày cũng bị lòi ra, chồng phát hiện chuyện tôi ngoại tình.
3. Sau một trận tranh cãi khốc liệt, vợ tôi có vẻ thông suốt mọi chuyện, nàng nói sẽ sinh con. Tôi tin vợ, bởi trước giờ nàng nói là nàng làm. Vả lại, tôi biết thực sự vợ cũng yêu trẻ con lắm, chỉ là có lý do gì đó mà vợ lại trì hoãn chuyện có con. Tôi nhất định sẽ tìm hiểu xem, biết đâu vợ có nỗi khổ gì đó thì sao. Để tỏ tấm lòng với vợ, tôi tự nguyện làm hết việc nhà, cũng tự nguyện đưa đón vợ đi làm. Vợ dường như không thích chuyện tôi đưa đón, tôi thấy hơi lạ bởi trước giờ chuyện vợ chồng tôi quan tâm tình cảm với nhau là bình thường.
Tôi nhận thấy vợ mình hơi khác, nàng để ý đến chuyện ăn mặc hơn khi đi làm. Thực ra chuyện phụ nữ làm đẹp tôi cũng không mấy quan tâm, nhưng thấy gần đây nàng liên tục sắm đồ nội y màu sắc nóng bỏng thì tôi thấy là lạ. Mới đầu tôi nghĩ vợ muốn hâm nóng chuyện tình cảm vợ chồng, nhưng rồi để ý kỹ dường như không phải vậy. Trong đầu tôi đôi lúc hiện lên những suy nghĩ nghi ngờ vợ nhưng rồi lập tức quên luôn bởi tôi biết nàng rất yêu tôi.
Một lần, vợ bảo nàng phải đi công tác 1 tuần, tôi thấy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghi ngờ gì vợ. Vốn dĩ công việc của vợ đâu phải đi công tác bao giờ, nhưng lần này vợ giải thích rằng nàng vừa mới được thăng chức lên làm phó phòng, cần đi đến công ty mẹ ở trong Nam để tập huấn. Nghe vợ nói được thăng chức mà tôi chẳng thấy mừng chút nào, bởi chuyện lớn như thế mà chẳng thấy vợ kể với tôi.
Trước đây có chuyện gì chúng tôi cũng chia sẻ với nhau, chẳng hiểu từ bao giờ nàng đã có bí mật riêng như thế. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, tôi không nỡ giận. Vậy là nàng đi công tác, từ ngày cưới chúng tôi chưa hề phải xa nhau lâu như vậy.
Nàng vừa đi công tác được ba ngày thì có một người phụ nữ đến gặp tôi. Đó là vợ của sếp nàng. Bà ấy đưa cho tôi xem một tập tài liệu, trong đó là những hình ảnh thân mật của vợ tôi và gã sếp kia. Ngoài ra còn có một bản hợp đồng làm tôi choáng váng, hợp đồng nhân tình của bọn họ. Vợ tôi sẽ làm tình nhân của gã sếp trong 3 năm, đổi lại nàng được thăng chức từ nhân viên lên làm phó giám đốc.
Nếu như gã sếp không đưa được nàng lên làm phó giám đốc thì sẽ phải bồi thường cho nàng một khoản tiền lớn. Tôi không dám tin vào mắt mình, người vợ tôi hết mực nâng niu cưng chiều lại phản bội tôi. Hóa ra, cái mà nàng gọi là tích cóp một khoản kha khá để sinh con là làm tình nhân của người ta thế này đây. Thằng đàn ông như tôi, chẳng đủ sức lo cho gia đình để vợ đi kiếm tiền bằng cách này thì thật là nhục nhã.
Những gì người phụ nữ kia đưa cho tôi giống như một bát nước lạnh tạt vào mặt tôi, tôi biết cuộc hôn nhân của mình đã vô phương cứu chữa. Tôi có thể lấy đĩ về làm vợ nhưng sẽ không thể chấp nhận vợ tôi đi làm gái, mặc dù tôi vẫn còn yêu nàng.
4. Trở về nhà sau chuyến đi "công tác", thân xác và tinh thần của tôi đều mệt mỏi rệu rã. Cứ nghĩ chồng sẽ đón tôi bằng một cái ôm thật chặt, vì chúng tôi chưa bao giờ xa nhau lâu vậy. Thế mà, anh đón tôi bằng vẻ mặt lạnh băng, cứ như tôi là một người xa lạ với anh vậy. Nhìn thái độ của anh tôi thấy chột dạ.
Chẳng lẽ anh đã biết gì đó, biết chuyện tôi đi công tác chỉ là cái cớ, thực chất là sếp lôi tôi đi hú hí. Chẳng để cho tôi phải suy nghĩ lâu, tất cả những gì tôi thấy trên bàn là câu trả lời chân thực nhất. Đó là những hình ảnh tôi và sếp đang ở trong khách sạn, bản hợp đồng bí mật kia, và cả một tờ đơn ly hôn.
Hạnh phúc ngắn ngủi lắm, bạn hãy tận hưởng nó thật đúng cách và chân thành! (Ảnh minh họa)
Mặc kệ tôi van xin giải thích thế nào, chồng cũng lẳng lặng không nói gì. Ánh mắt anh nhìn tôi xa lạ, đôi lúc tôi lại thấy thấp thoáng sự đau đớn, căm phẫn. Tôi biết, giờ đây anh đang rất hận tôi, rất ghê tởm tôi. Có lẽ cả đời này tôi sẽ không quên được câu nói cuối cùng của anh với tôi: "Anh yêu em nhưng không thể chấp nhận em đi làm gái để lấy tiền nuôi anh, nuôi con. Anh thấy nhục nhã quá. Nếu như sau này chúng ta có con, nó biết em phải kiếm tiền nuôi con bằng cách này thì sẽ chịu tổn thương đến mức nào. Thực sự anh không đủ bao dung để tha thứ cho em, chúng ta chia tay nhé".
Đúng là tôi đã sai rồi, sai ngay từ những suy nghĩ về hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống phải có tiền mới hạnh phúc. Vậy là tôi lao đi tìm kiếm cái hạnh phúc mơ hồ đó mà bỏ qua cái hạnh phúc hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày. Người chồng thương vợ, yêu chiều vợ như anh thực đúng là hiếm có khó tìm. Thế mà tôi lại không nhìn thấy, không biết giữ gìn. Lẽ ra tôi nên sinh con, cùng anh chăm sóc con cái vun vén gia đình.
Chỉ vì những mơ mộng viển vông, tôi đã không ngại toan tính để rồi giờ đây mất tất cả. Hạnh phúc gia đình, tình yêu, sự nghiệp tôi có còn lại gì, chỉ là trắng tay mà thôi. Có lẽ câu chuyện của tôi sẽ là bài học đắt giá cho những ai đang hoặc có tư tưởng ngoại tình. Hạnh phúc chính là những điều đơn giản nhất, nếu không biết cách nhận ra và nắm giữ thì cả đời sẽ phải sống trong hối tiếc.
Theo Khám phá
'Hóa đơn hôn nhân' dành cho người chồng phụ bạc Sau 10 năm hôn nhân, tuổi xuân của anh tăng giá gấp 10 lần; sau khi ly hôn, những mỹ nữ xếp hàng cho anh lựa chọn... Trong một đêm gió mưa 14 năm trước, tôi theo người yêu đến Thâm Quyến làm thuê trong hoàn cảnh cuộc sống bị bạn bè người thân cô lập. Còn anh, sau khi thi rớt, người...