5 lần mất điện thoại, bạn trai đổ tội tôi mang xui xẻo cho anh
Anh đã nhiều lần nặng lời và tôi cảm thấy bị chì chiết, là người không biết tránh xa nguy cơ mới dẫn đến xui xẻo.
Tôi và anh quen nhau một năm, tôi 23, còn anh 24 tuổi. Thời gian bên nhau, vui buồn, hạnh phúc, nước mắt cả hai đều trải qua. Tôi xác định mình nghiêm túc với mối quan hệ này và cố gắng. Còn anh tập trung lo cho cuộc sống, sự nghiệp trước nên chưa xác định tương lai cùng tôi. Tôi cũng không nặng nề, nghĩ quen nhau thì cái gì tới sẽ tới nhưng vẫn cố gắng rất nhiều vì biết cả hai thương nhau.
Ảnh minh họa
Tính anh hay lo sợ và luôn tâm linh một cách tiêu cực. Một năm quen nhau, anh đã đổi tới 5 cái điện thoại. Lần đầu cãi nhau, anh ném điện thoại đi và mất. Lần 2, anh đập điện thoại. Lần 3 và 4, điện thoại mua cũ lại bị hư phải đổi. Lần 5, anh bị móc túi khi đi xe cùng tôi, do anh để hớ hênh, lúc xuống xe mới phát hiện. Tôi cũng tự trách vì bình thường hay nhắc anh điện thoại, tư trang cất kỹ chưa, nhưng nghĩ tính anh cẩn thận, nhắc hoài anh tự ái nên hôm đó tôi không nói gì. Bây giờ anh phải xài cái điện thoại thứ 6.
Tôi không muốn nhìn vào những khía cạnh bi quan, nhưng trong lòng vẫn thổn thức phải chăng vì mình bên cạnh mà mang đến xui xẻo cho anh, dù những việc này tự chủ quan của anh dẫn đến. Tôi nghĩ, thôi thì của đi thay người, tiếc cũng tiếc nhiều nhưng tôi không thay đổi gì được. Tuy nhiên, vì liên tục bị như vậy nên anh càng tiêu cực hơn và có những lời làm tôi tổn thương vô cùng. Từ khi anh mua điện thoại mới, tôi không hỏi gì, nhưng khi đi với tôi, anh hoàn toàn giấu nhẹm điện thoại của mình, làm tôi nghi ngờ và cảm thấy thiếu an toàn. Thậm chí khi tôi mượn điện thoại xem bản đồ đang bật, anh nói tôi tự xem ở máy mình, anh không đưa. Tôi càng nghi ngờ hơn nữa vì đụng vào điện thoại của bạn trai còn khó hơn đụng vào đồ quý. Tôi không phải tuýp người kiểm tra điện thoại bạn trai, hiếm hoi lắm cần làm gì tôi mới mượn tới.
Ảnh minh họa
Hôm qua khi tôi trao đổi thẳng thắn chuyện này, cãi nhau qua lại một lúc anh thốt ra: “Anh mà cho em đụng vào điện thoại thì nó lại hư hoặc mất”. Tôi tổn thương, thì ra anh luôn mang suy nghĩ tôi là người xui xẻo khi bên anh. Nó làm tôi bị mất động lực và dằn vặt mình rất nhiều.
Có lần đi ăn, một bà lão bán vé số tới, chúng tôi không mua, bà cứ ngồi kế bên rồi nhìn chúng tôi ăn, đói bụng thèm ăn bà nói mua cho bà một phần. Tôi sẵn sàng, anh thì khó chịu từ đó. Tới tối anh trách tôi lúc đó có miếng thịt em không ăn, cứ để đó bà nhìn thèm mới đòi, làm anh ăn mất ngon, sao xui quá. Tôi nghĩ đây là chuyện bình thường, 15-20 ngàn ăn cũng hết, giúp đỡ người khác là điều tôi chưa bao giờ ngại. Anh thì khác, anh nói trước giờ anh chưa bao giờ bị vậy, giờ thì gặp. Anh nói tôi cho những người mang tới xui xẻo cơ hội thì người ta mới tới, rồi không có sự phòng thủ trong cuộc sống nên dẫn tới xui, may mắn là do mình chọn. Anh rất đề phòng với mọi thứ, nhất là con người, anh mới gặp thấy không ổn là tránh ngay, rồi tiêu cực về người khác. Tôi thuộc tuýp người luôn nhìn vào mặt tốt, mở lòng và thấu cảm với tất cả. Anh cho đó là điều không hay. Chúng tôi cãi nhau và làm tổn thương vì 2 lối sống, 2 cách nhìn nhận vấn đề khác nhau.
Ảnh minh họa
Anh khá gia trưởng, luôn muốn tôi phải theo ý anh. Tôi luôn tin những gì mình đối xử với cuộc sống là đúng. Không phải không biết tốt xấu, nhưng tôi không đề phòng từng chút một, luôn ưu tiên mặt tốt. Anh đã nhiều lần nặng lời và tôi cảm thấy bị chì chiết, là người không biết tránh xa nguy cơ mới dẫn đến xui xẻo,… Bây giờ tôi không biết suy nghĩ sao cho đúng, thật sự tôi tổn thương rất nhiều, như bị bạo hành bằng lời nói. Tôi không biết mình đã đúng hay sai, thật sự xui xẻo hay không? Tôi có nên tiếp tục với mối quan hệ này?
Theo vnexpress.net
Đi suốt bốn mùa anh vẫn biết 'Điều anh cần duy nhất chỉ là em'
Một ngày thu dìu dịu, mùi hoa sữa thoang thoảng an yên nhắc ta nhớ về ngày trước, ngày ta được nắm tay em đi qua những con đường ngập hương thơm ngòn ngọt.
Mặc ta có lắc đầu, nhăn mặt bởi mùi thơm nồng nàn đến khó chịu ấy thì em vẫn cười tươi rồi hít hà mùi thơm mà em thích. Nụ cười ấy chẳng rực rỡ như nắng mùa hè mà len lỏi vào tim ta nhẹ nhàng như mùi hoa sữa.
Để rồi giờ đây mỗi lần đi ngang qua con phố ấy mới chợt nhận ra từ lâu đã chẳng được thấy nụ cười ấy nữa... Thì ra người ta ai cũng cần một bàn tay để nắm... Thì ra ai cũng cần một bờ vai để có thể dựa vào những khi mỏi mệt... Thì ra ai cũng cần một người để sẻ chia, để an ủi nơi đáy tim cô quạnh không gì đong đếm nổi. Một người mà có thể đón nhận được cái phần bản ngã thật của ta và lớn hơn thế là nỗi cô đơn không phải lúc nào cũng dễ mở lòng.
Nhiều người vẫn nói rằng Hà Nội đẹp nhất là những ngày mùa thu. Khi nắng không còn gay gắt chói chang như ngày hè, khi gió không quá lạnh lẽo như ngày đông và cũng là khi lòng người không quá cô đơn. Thế nhưng với anh, những ngày có em luôn là những ngày đẹp nhất.
Điều anh cần duy nhất chỉ là em sẽ là nơi để ta nhìn lại mình sau những tháng ngày cố gắng quật ngã nỗi cô đơn. Nơi ta thấy mình đã từng trống trải, chênh vênh như thế nào trong những tháng ngày thanh xuân. Cô đơn đủ rồi, đã đến lúc cần một người để chia sẻ yêu thương rồi, phải không?
Theo Blogradio.vn
Tôi chưa thể mở lòng để nuôi con riêng của chồng Chuyện tình cảm của tôi lận đận từ đó đến giờ vì con người tôi không suy nghĩ nhiều, thích gì làm đó, có số đào hoa, lúc nào cũng được nhiều người vây quanh. Chắc vậy cho nên tôi chưa yêu ai thật lòng. Tôi gặp anh một năm trước, anh lớn hơn tôi một giáp, chúng tôi đều ở Mỹ. Tính...