5 bước tán ” người dưng “
Bất chợt gặp được một cô gái lướt ngang qua trên xe buýt, trong quán cà phê, trong phòng tập gym, bạn bị “đổ gục” ngay nhưng không biết cách tiếp cận.
Phải “tán tỉnh” ra sao để người ấy “từ lạ thành quen”, và có ấn tượng tốt với mình?
Những “bí kíp” sau đây rất có ích cho bạn, nếu lỡ phải lòng “ người dưng” mà bối rối không biết phải chủ động kiểu nào.
Bước 1: Nhờ vả thay vì tra khảo
Rất nhiều chàng trai thường tán tỉnh theo phong cách “cổ điển”, tiến lại gần và hỏi: “Chào em, em tên gì?”, “Em bao nhiêu tuổi”, “Em ở đâu?”, “Em làm nghề gì?”… Những câu hỏi này sẽ khiến nàng tỏ ra phòng vệ và thậm chí quay mặt bỏ đi, chẳng thèm trả lời bạn. Làm sao nàng có thể trả lời những điều đó với một người nàng không hề quen biết. Con gái luôn đề phòng, và khi bạn hỏi thế, nàng càng tạo ranh giới, vì nàng biết bạn đang có “ý đồ”.
Vì vậy, hãy “nhờ vả” nàng khéo léo. Chẳng hạn như trên xe buýt, hãy giả vờ…làm rơi sách và nhờ nàng nhặt giùm, hoặc nhờ nàng giữ giùm balo để bạn cởi áo khoác; trong phòng tập gym, bạn có thể nhờ nàng chỉ cách tập (cho dù bạn đã rành rọt); ở quán cà phê, bạn có thể hỏi nàng ở đây có kệ sách không, và giới thiệu cho bạn những quyển sách hay trên kệ đó… Từ những sự nhờ vả này, bạn có thể bắt chuyện một cách suôn sẻ và nàng nghĩ đó chỉ là sự tình cờ, nên sẽ vui vẻ tiếp chuyện với bạn (nhớ rằng sau khi nhờ vả nàng thì cảm ơn nàng ngay nhé!)
Bước 2: Chứng tỏ và thể hiện
Video đang HOT
Chứng tỏ ở đây không có nghĩa là bạn phải cố kể những thành tích bản thân, hành động kiểu lạnh lùng hấp dẫn, hoặc tập tạ liên tục để cho nàng thấy rằng bạn mạnh khỏe… Hãy chứng tỏ một cách chừng mực, cho nàng thấy những đức tính tốt của bạn, chứ không phải hình thức của bạn. Hãy nhớ, thể hiện mọi thứ vì nàng, không phải vì bạn. Ví dụ, giúp nàng những cái nhỏ nhặt nhất: nàng vô tình làm rớt đồ, bạn nhặt lên một cách cẩn thận và phủi bụi giúp trước khi đưa, chủ động đẩy cửa cho nàng đi vào (hoặc ra), đi lên cầu thang thì đi phía sau nàng nhưng xuống cầu thang thì đi trước (để nàng có cảm giác được bảo vệ)…
Bước 3: Giả vờ lơ đễnh
Sự lơ đễnh của bạn chỉ là một cách chứng minh cho bạn thấy: “Anh đáng tin. Và an toàn. Anh không có ý đồ gì xấu. Anh rất nghiêm túc”. Con gái không thích một chàng trai lạ mặt luôn lẽo đẽo theo mình và nói đủ điều không đâu. Sau khi làm quen “sơ sơ”, bạn hãy cho nàng không gian riêng để nàng bị “tung hỏa mù” rằng: “Thì ra anh ấy không có ý định tán tỉnh!”. Do đó, nàng sẽ không quá dè chừng.
Bước 4: Nắm bắt một vài thông tin
Không nhất thiết phải hỏi nàng mới có được thông tin. Bạn có thể tìm mọi cách để biết, thông qua việc tìm hiểu (ví dụ học chung ở lớp học thêm thì hỏi cô giáo hoặc bạn bè chung quanh), quan sát (ngồi chung xe buýt thì nhìn thông tin ở thẻ học sinh), hoặc chịu khó để ý tên trong danh sách.
Bước 5: Khéo léo “ giữ liên lạc”
Cách hay nhất để có được thông tin cá nhân của một cô gái, là việc…nhờ cô ấy làm một phiếu khảo sát. Cô ấy sẽ phải điền thông tin cá nhân của mình vào và không một chút nghi ngờ. Đây là cách mà không phải chàng trai nào cũng nghĩ ra và áp dụng. Ngoài ra, bạn có thể dùng nhiều “chiêu” khác nhau như: “Bạn học khoa du lịch ư? Mình đang có một vài vấn đề về du lịch cần hỏi bạn, nhưng không tiện nói bây giờ. Bạn lưu lại số điện thoại mình nhé?”, sau đó nhờ cô ấy…nhá máy.
Theo Mực Tím
Ly hôn để chạy chốn người chồng coi vợ con là người dưng
Bao lâu nay anh vẫn ăn ở nhà cô gái đó, có sự đồng ý của ba mẹ cô ấy. Đó là lý do tại sao anh không chịu quay về với mẹ con tôi.
ảnh minh họa
Tôi quen anh khi còn là sinh viên, có một đám cưới ấm cúng sau hơn 3 năm yêu nhau với rất nhiều trở ngại từ gia đình. Một năm sau ngày cưới, tôi sinh con trai đầu lòng. Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi dù lúc đó cuộc sống khó khăn. Tiền bạc không có nhưng chúng tôi yêu và tin tưởng nhau hết lòng. Tôi đã yêu và tin anh bằng tất cả trái tim mình. Tình yêu ấy mãnh liệt đến nỗi cho tới tận sau này, khi trải qua quá nhiều biến cố, tôi vẫn tin anh ở thời điểm đó là hoàn hảo và chưa bao giờ hối hận vì yêu anh.
Thế rồi công việc của anh ngày càng phát triển, thăng tiến nhanh chóng, kiếm được tiền nhiều hơn và cũng ăn xài bạo hơn. Tôi trở lại đi làm với vị trí nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng sau gần hai năm ở nhà có bầu và sinh con. Con được hơn 2 tuổi, tôi bắt đầu phát hiện anh có mối quan hệ với các cô gái khác, khách hàng của anh có, gái quán bar có, gái do em trai anh giới thiệu cũng có. Lần nào anh cũng hứa hẹn chấm dứt, mà anh cũng bỏ thật nhưng là bỏ cô này đến với cô kia. Tôi thời điểm ấy như điên loạn, héo mòn, khóc lóc, van xin anh, thậm chí khóc lóc với anh chị chồng, mẹ chồng.
Rồi những cuộc vui cũng qua, anh quay về với gia đình dù lâu lâu tôi lại phát hiện những tin nhắn ngọt ngào đưa đẩy của anh và những người khác. Thực sự cảm giác mệt mỏi dù tôi không nói gì. Từ đầu, tôi không phải là người kiểm soát chồng, anh và tôi tôn trọng tự do cá nhân của nhau. Điện thoại anh để password, nhậu nhẹt đến tận 1-2h sáng mới về là chuyện bình thường. Tôi cũng ngọt nhạt khuyên ngăn, cũng khóc vài lần mong anh dành thời gian cho gia đình, nhưng càng ngày tôi có cảm giác anh không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi. Anh chỉ cần biết đi làm mang tiền về, con cái phó mặc hết và yên tâm rằng sẽ được tôi lo chu đáo.
Thế rồi tôi có bầu bé thứ hai, thời gian này tôi biết anh đã chấm dứt với những mối quan hệ ngoài luồng ấy nhưng thực sự đã mất lòng tin với anh quá nhiều. Tôi không còn cảm giác an toàn bên anh, dù không nói nhưng tôi luôn lo sợ một ngày nào đó sẽ lại phát hiện anh và người con gái khác. Bé thứ hai ra đời cũng là lúc kinh tế gia đình gặp nhiều khó khăn. Anh và tôi xoay vòng với những món nợ từ những khoản đầu tư không hiệu quả. Anh luôn cho rằng tôi là đứa không biết làm ăn gì, tôi nhát nên chẳng biết làm liều như anh, mà quan niệm của anh là cứ liều thì mới có ăn.
Là phụ nữ, tôi muốn những khoản đầu tư nhỏ, vừa sức mình nhưng chắc chắn, tiền ít một chút nhưng nó là của mình chứ không vay mượn. Chính vì vậy càng ngày trong mắt anh tôi thật kém cỏi và chẳng biết làm gì. Tất cả những gì liên quan đến tôi, công việc và các mối quan hệ của tôi, thậm chí cả gia đình tôi cũng không là gì với anh. Anh không cần quan tâm và những lời tôi nói thật vô ích. Mâu thuẫn cứ lớn dần, tôi sống cô đơn trong nhà, với chính chồng mình. Còn anh đi nhiều hơn, nhậu nhiều hơn, con cái bỏ mặc.
Hơn 6 tháng trước, chúng tôi cãi nhau và tôi đề nghị ly thân rồi ly hôn. Anh dọn đồ ra khỏi nhà, chính thức biến mất khỏi cuộc đời tôi và các con từ đó. Sau này, khi bình tâm lại, tôi cũng nhiều lần mong anh về để hàn gắn. Anh đi và không cho ai biết chỗ ở, tôi đi tìm rồi liên lạc với bạn bè anh, muốn biết anh ở đâu, làm gì. Tôi nói với anh nhiều lần rằng hãy quay về, khó khăn cùng gánh vác, đừng làm chuyện gì bậy bạ, rằng sướng khổ gì thì cùng nhau chấp nhận, chỉ mong anh cho tôi biết chỗ ở và đừng quen ai. Không còn tình thì cũng còn nghĩa, ngày nào chưa ly hôn thì anh vẫn là chồng tôi.
Bốn tháng sau đó tôi mới biết anh đang quen một em khác, nhỏ hơn anh tận 18 tuổi, vay tiền của nhà em đó để kinh doanh. Lúc tôi biết ra thì cơ sở kinh doanh vừa đóng cửa. Thời điểm ấy, tôi vẫn hy vọng hàn gắn. Tôi biết thông tin về em, về gia đình em nhưng không làm ầm lên vì anh nói cho thời gian sẽ tự giải quyết. Tôi chờ đợi vì cũng linh cảm rằng mối quan hệ này không thực sự sâu đậm. Tôi vẫn mong muốn hàn gắn, mong anh về vì thực sự còn thương anh rất nhiều, thế nhưng anh từ chối.
Vài lần anh nói với tôi em ấy là người biết cách nói để anh nghe, còn tôi thì không, rằng anh đi ra khỏi nhà gái vẫn theo đầy. Thế mà khi tôi nộp đơn ly hôn, anh lại đề nghị hàn gắn ở tòa, tôi rút đơn về anh lại đi. Gia đình hai bên họp lại, anh hứa hẹn. 30 phút sau khi ba mẹ tôi về, anh chở em ấy đi du lịch hai ngày. Anh đi về tôi biết thêm sự thật rằng bao lâu nay anh vẫn ăn ở nhà em đó, có sự đồng ý của ba mẹ em. Đó là lý do tại sao anh không chịu quay về với mẹ con tôi, không bao giờ về thăm con được lâu. Cuối cùng tôi cũng cho em biết anh đang có vợ là tôi.
Tôi ngồi lại nói chuyện với anh lần cuối, thái độ anh dành cho tôi là tôi luôn luôn sai, trong bất cứ chuyện gì tôi cũng là người sai. Giọt nước tràn ly, tôi lại nộp đơn ly hôn và lần này chính thức đường ai nấy đi. Một tháng nay, tôi gần như xoá bỏ tất cả về anh ra khỏi cuộc sống của mẹ con tôi, không quan tâm anh làm gì, ở đâu. Đau lòng và vất vả với cuộc sống mới nhưng tâm trạng tôi đã ổn hơn.
Tôi chỉ đau lòng khi nghĩ tới hai đứa con, bé nhỏ gửi bà ngoại ở quê. Hơn nửa năm trời anh về thăm con được hai lần, trong đó có một lần con bệnh nằm cấp cứu dù lúc đó anh có xe hơi riêng, đường về quê chỉ 2,5 tiếng lái xe. Con bệnh nằm cấp cứu, điện thoại báo anh từ sáng sớm hôm trước thì đến 22h hôm sau anh về đến, lý do còn bận nhậu với sếp. Con trai lớn ở với tôi, chưa từng nhận được tin nhắn hỏi thăm của anh xem con như thế nào. Con học lớp một anh cũng chẳng quan tâm, mẹ con tôi chuyển nhà anh cũng kệ, thấy đau lòng khi con cứ nhớ ba mà không dám nhắc vì sợ mẹ buồn.
Mọi chuyện đã xong, vài ngày nữa chúng tôi chính thức là người dưng nhưng con cái sẽ còn ảnh hưởng rất nhiều sau đợt giông bão này. Tôi không có gì trách anh vì đến với anh là lựa chọn của tôi. Tôi đã có 10 năm tuổi trẻ sống với tình yêu ấy, không hối hận, chỉ thương con và tiếc con người ngày xưa tôi yêu đã chết. Anh bây giờ như một người khác mà tôi không còn muốn gặp. Tôi ly hôn như để chạy trốn anh, chạy trốn tình yêu của mình, giờ con người ấy đã không còn nữa, nhưng con tôi rồi sẽ gánh chịu hậu quả mà ba mẹ nó đã gây ra.
Vài tháng nay, tôi cố giữ cho lòng an nhiên để dần quên mọi chuyện, chuyển chỗ ở, đổi số điện thoại, thay đổi mình để tạo cuộc sống mới. Rồi tôi sẽ quên anh nhưng có quên được vết thương ấy hay không? Với mọi người, anh tử tế. Với tôi, anh là người mà bao nhiêu năm tôi tin tưởng và luôn xem như thần tượng của mình. Anh không tính toán chi ly, hao phóng với mọi người, hết lòng với bạn bè và người thân nhưng con người ấy trong lòng tôi không còn nữa. Giờ tôi thực sự ghê sợ và không còn tôn trọng anh.
Tôi vẫn là người đàn bà mạnh mẽ và bản lĩnh trong mắt mọi người, lạnh lùng vượt qua những tháng ngày đen tối ấy nhưng ai biết nước mắt chảy ngược vào trong. Con gái hai tuổi bi bô tập nói, đi học về cứ hát "Cả nhà thương nhau", tôi không cầm được nước mắt. Con trai đi học bạn bè thầy cô đều hỏi sao chưa bao giờ thấy ba của bé, vài đồng nghiệp cơ quan tôi cũng hỏi sao không thấy ba con nữa. Thằng nhóc 6 tuổi ôm tôi khóc hỏi tại sao ba bỏ con? Tôi đau! Tôi phải làm sao giúp các con vượt qua giai đoạn này. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Vietnamplus
Anh yêu em mà hờ hững như thể người dưng Em đã từng rất nhiều lần nói với anh rằng, đến một lúc, khi em không thể chịu đựng thêm được nữa, khi những nỗi đau em mang lớn hơn cả tình yêu em dành cho anh, em sẽ biến mất mà không bao giờ trở lại. Đừng tìm kiếm em nghe anh, em đã quyết định chấm dứt tình yêu 3 năm...