45 tuổi, tôi có nên lấy vợ?
Ở cái tuổi này, tôi không còn thiết tha gì việc lập gia đình, nhưng bố mẹ tôi giục quá. Cuộc sống đúng là không phải cái gì muốn là làm được, không phải cái gì hiển hiện ra trước mắt là tốt đẹp đấy thì thật sự là tốt đẹp. Một người đàn ông thành đạt, đẹp trai, tính tình thoải mái không hẳn đã là tâm điểm chú ý của các cô gái, hoặc có được chú ý đi chăng nữa cũng chưa chắc thật sự tìm được người mình thương yêu thật lòng.
Lấy vợ ư, tuổi này tôi lấy vợ có được không, có ngại không? (ảnh minh họa)
Tôi là người đàn ông như thế, đã trải qua vài ba mối tình với những cô gái xinh đẹp, học thức tốt, nhưng duyên số thế nào, chúng tôi không thể đến được với nhau. Người ta bảo tôi kén chọn, đàn ông thì kén chọn gì quá như phụ nữ chứ. Tôi chỉ muốn tìm cho mình một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, đảm đang, giống như mẹ tôi, không nhòm ngó túi tiền của tôi mà yêu tôi chân thành.
Nhưng số tôi khổ, gặp phải cô nào cô ấy cũng đòi hỏi mua bán mọi thứ, cũng cần tôi mang số tiền của mình ra để phục vụ các cô ăn chơi nhảy múa. Còn những cô gái chân chất, chân thành thì lại cho rằng, họ không thể với tới tôi, bởi họ nghĩ tôi thuộc hạng giàu sang, sẽ chẳng bao giờ màng tới họ. Nếu có chủ động màng tới họ, họ lại coi rằng tôi có tiền, thích làm gì thì làm, định mang tiền của ra để mua chuộc lòng người. Và tất nhiên họ chẳng tin tưởng tôi chút nào.
Đàn ông thành đạt như tôi, những mối tình đến rồi đi cũng rất nhiều nhưng lại không tìm được một người thật sự chân thành. Vì thế, tôi không có niềm tin vào con gái và cũng nghi ngờ tất cả. Tôi đã sống độc thân đến giờ, khi tôi đã 45 tuổi.
Video đang HOT
Gia đình tôi thúc giục nhiều, có lúc tôi không muốn lấy vợ, chỉ muốn lo cho các cháu của anh chị, làm ăn rồi truyền lại nghề, tiền của cho các cháu. Nhưng bố mẹ không hài lòng, đã dẫn mấy cô gái đến cho tôi xem mặt. Thật lòng, dù ở tuổi này nhưng tôi cũng không biết nên chọn cô nào và không thể nhìn được người ta có thật sự tốt với tôi không, vì lâu lắm tôi không tìm hiểu, không tán tỉnh bất kỳ ai.
Lấy vợ ư, tuổi này tôi lấy vợ có được không, có ngại không? Tôi thật lòng khổ sở vì quyết định này của bố mẹ. Có lẽ bao nhiêu năm cô đơn đã khiến tôi quen rồi, giờ tôi không muốn trở thành người bị ràng buộc nữa, cứ sống và vui vẻ với bạn bè, đồng nghiệp, dù đôi lúc cũng chạnh lòng lắm!
Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo Eva
2 đời chồng, tôi vẫn không hạnh phúc
Chia tay người chồng thứ hai, tôi đã suy nghĩ đến cả tháng trời và tôi biết, chấm dứt cuộc hôn nhân này chính là chấm dứt cuộc đời của tôi ở đây.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện đi bước nữa hay tái hôn với ai. Giờ nhiệm vụ duy nhất của tôi là trong con, nuôi con khôn lớn trưởng thành. Hi vọng sau này con sẽ hiểu và thông cảm cho tôi, người mẹ tội nghiệp của chúng.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ phải chịu điều tiếng là người đàn bà lăng nhăng, hay những câu đại loại như: "Có sao thì người ta mới bỏ, đàn bà gì mà lấy hai chồng đều bỏ cả hai". Nhưng không sao cả, tôi chấp nhận, vì tôi không thể nào cố gắng được thêm nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Người chồng thứ nhất của tôi chia tay tôi, cũng vì anh chủ động. Sinh cho anh ta một đứa con trai nhưng đó không phải là lý do khiến tôi và con tôi được ở lại trong căn nhà ấy. Anh đi làm, có tiền, giàu có và có bồ. Cô bồ có thể sinh cho anh cả hai đứa con trai chứ đừng nói là một. Và vì vậy, anh ngang nhiên ngoại tình và bỏ bê mẹ con tôi. Anh còn đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa cô bồ về sống. Tôi dù có trơ trẽn đến cỡ nào, có mong muốn đến cỡ nào cũng không thể sống chung nhà với chồng và người đàn bà đó. Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn.
Tôi bỗng từ người đầu tiên lại trở thành người thứ ba một cách vô duyên. Và tôi phải ra đi, sau đó hơn 1 tháng thì chúng tôi làm thủ tục li hôn. (ảnh minh họa)
Rồi hơn 1 năm sau, có một người đàn ông cũng từng có gia đình, giàu có và biết hoàn cảnh của tôi, ngỏ lời với tôi. Anh ta biết tôi từng có chồng và đang nuôi con nhỏ, nhưng anh ta cũng có con nhỏ, và bỏ vợ nên rất muốn tái hôn với tôi, làm một gia đình. Ban đầu, tôi sợ lắm, không đồng ý, vì không muốn đi bước nữa quá vội vàng. Hơn 1 năm mà đã lấy chồng hai, tôi cảm thấy không hay ho cho lắm. Nhưng những người xung quanh cứ động viên tôi nhận lời, vì họ bảo, anh ấy có điều kiện kinh tế, có thể lo cho tôi cuộc sống tốt hơn. Tôi còn có con, không thể một mình nuôi con, kiếm tiền thì không hề dễ. Vả lại, người đàn ông đó cũng từng đổ vỡ nên họ sẽ biết trân trọng người vợ hai hơn.
Nghe mọi người nói, tôi mủi lòng. Tôi cũng tính tới chuyện lấy chồng. Và sau một thời gian tìm hiểu, thấy anh ta quan tâm mình, lo lắng cho mình, lại còn hay quà cáp, yêu chiều tôi, nên tôi đã đồng ý. Tôi chấp nhận lấy chồng lần nữa và hi vọng sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đúng là, ông trời trêu người. Người chồng mà tôi nghĩ giàu có, thực ra chẳng có gì mấy. Anh ta chỉ được cái mã, chỉ có cái nhà, còn lại thì không có gì. Công việc kinh doanh thì nay được, mai không. Tuy nhiên, tôi không cho đó là điều to tát, vì nếu anh ấy thật lòng yêu thương quan tâm tôi, thì tôi không để ý làm gì.
Nhưng anh ta coi tôi như ô-sin trong nhà, có việc gì cũng đến tay. Anh ta lấy một người giúp việc về, chăm con cho anh ta chứ không phải là lấy một người vợ. Tôi đi làm, kiếm tiền, lại còn một nách hai con, chăm con chồng và cả con mình. Còn anh ta thì chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt với bạn bè. Làm ăn thua lỗ thì về kêu trời rồi vòi tiền của tôi. Hình tượng người đàn ông tôi yêu thương, người mà luôn nói sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi, không làm tôi thất vọng là thế này sao. Suốt ngày anh ta chỉ biết chìm trong men rượu, say khướt rồi còn về nhà đánh đập tôi. Với con tôi, từ ngày cưới nhau, anh ta chưa có một lời ngọt ngào, chứ đừng nói là quan tâ hay lo lắng. Tôi cảm thấy bất lực về người chồng này. Tưởng là giàu có ra sao nhưng ngoài cái nhà, anh ta không có gì hết, chỉ là lừa dối mà thôi!
Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi! (ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng để bớt gánh nặng cuộc sống nhưng có vẻ, gánh nặng còn nhiều hơn khi tôi làm mẹ đơn thân. Giờ tôi phải nuôi thêm con chồng và một người chồng nghiện rượu, còn vũ phu. Tôi chán nản lắm rồi, mệt mỏi lắm rồi! Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy, nhưng lại ly hôn lần nữa thì còn mặt mũi nào. Tôi có nói với bạn thân của tôi, cô ấy bảo tôi cố chịu, chứ nếu ly hôn hai lần, người ta cười vào mặt tôi. Nhưng liệu có thể không, sao tôi còn dám nghĩ tới chuyện sống với anh ta nữa. Vậy thì cả đời này tôi chấp nhận cô đơn, đau khổ và mệt mỏi hay sao? Tôi đang đau khổ vô cùng, suy nghĩ về cuộc hôn nhân thứ hai này một cách nghiêm túc. Ly hôn, có lẽ chỉ còn đường như vậy và tôi thề là sẽ không bao giờ lấy chồng lần nữa.
Chỉ hi vọng là sau này, con tôi sẽ thông cảm cho người mẹ này, đừng nghĩ tôi là một kẻ không ra gì mà thôi. Liệu tôi có thể tiếp tục cuộc sống với người chồng chỉ coi tôi là người giúp việc không. Một mình tôi nuôi con đã mệt rồi, chỉ muốn có người nương tựa, giờ lại nuôi thêm chồng và con chồng, chắc là chỉ còn đường chết. Thôi thì chấp nhận làm mẹ đơn thân như ông trời đã sắp đặt. Có lẽ đó là số phận của tôi rồi!
Theo VNE
Trong chuyện này, làm sao có thể trách mẹ? Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: "Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên". Tôi nói rằng tôi không mơ giàu...