45 tuổi không lấy vợ vì quá hận đàn bà
Đến bây giờ, khi đã ngoài 40, tôi cũng không muốn lập gia đình, mặc dù bố mẹ và họ hàng thúc giục liên tục.
Vợ ngủ với tình cũ có bầu
Đến bây giờ, khi đã ngoài 40, tôi cũng không muốn lập gia đình, mặc dù bố mẹ và họ hàng thúc giục liên tục. Ai cũng bảo tôi không lấy vợ đi thì khéo ở vậy cả đời. Thật ra đâu phải tôi không muốn lấy vợ mà cũng đâu phải tôi chưa từng có vợ. Tôi đã có một đời vợ, cũng đã có mấy năm hạnh phúc, chỉ là, bây giờ, tôi không còn cảm giác muốn được gần gũi đàn bà nữa, tôi thấy họ đều khó tin như nhau.
Người vợ đầu tiên của tôi cũng là một cô gái xinh xắn, khá là cá tính. Tôi yêu cô gái này ngay từ những ngày đầu gặp mặt. Với một gã đàn ông như tôi, chuyện thích một cô gái và theo đuổi, rồi tính chuyện kết hôn thì quá dễ dàng. Bởi tôi cũng không phải là tuýp đàn ông nhát, cũng không phải là người nghèo khó gì nếu không muốn nói là khá giả. Công việc ổn định, hình thức ưa nhìn, tôi có thể tán được một cô gái mà tôi thích chỉ cần tôi kiên trì, nhiệt tình theo đuổi, và hơn hết là phải chân thành.
Tôi theo đuổi em được tầm nửa năm thì thành công. Em nhận lời yêu tôi khi biết chắc rằng, tôi sẽ lấy em nếu như chúng tôi là một cặp. Tôi không phải mẫu đàn ông lăng nhăng, thích ai vài ngày rồi lại chán. Khi đã xác định yêu ai, tìm hiểu về người ấy kĩ tôi mới tỏ tình và khi tỏ tình rồi, tôi xác định cưới xin. Tôi muốn vợ chồng phải xuất phát từ tình cảm chân thành, phải yêu thương nhau trọn vẹn và phải dành cho nhau những điều tốt nhất. Tôi muốn em tin tưởng tôi và muốn chúng tôi cưới nhau trên cơ sở tình yêu và sự thông cảm.
Được một năm, vợ chồng tôi kế hoạch không sinh con vì lý do, vợ tôi còn muốn thăng tiến trong công việc. (ảnh minh họa)
Tôi quyết định cưới người vợ này sau khi đã yêu nhau được 1 năm. Tình cảm của chúng tôi đã đủ chín để tiến tới hôn nhân và tôi cảm thấy hạnh phúc khi lấy được người con gái tôi yêu. Chúng tôi có tuần trăng mật ngọt ngào và hạnh phúc. Về cuộc hôn nhân này, bố mẹ tôi không có ý kiến gì cả. Yêu nhau chân thành, muốn được cưới nhau, bố mẹ tôi cũng vì thế mà chấp thuận. Dù khi tôi đưa vợ về ra mắt, bố mẹ có nói một câu &’con bé này cũng được thôi chứ bố mẹ chưa thực sự hài lòng’. Thấy tôi phật ý, bố mẹ không nói thêm nhiều vì gia đình tôi thường không can dự vào chuyện hôn nhân của con cái.
Được một năm, vợ chồng tôi kế hoạch không sinh con vì lý do, vợ tôi còn muốn thăng tiến trong công việc. Tôi đồng ý với yêu cầu của vợ nhưng thời gian trôi đi, hơn 1 năm rồi 2-3 năm, chẳng thấy vợ nói gì về chuyện sinh con, tôi sốt ruột giục vợ. Bảo vợ sinh con để cho bố mẹ yên tâm là có cháu bế, tôi cũng muốn có con lắm rồi. Gia đình có một đứa trẻ bi bô không thích hơn à. Tôi muốn vợ là phụ nữ thì cũng đừng quá mải mê công việc, cứ lo chu toàn chuyện con cái là tốt nhất. Vợ sưng mặt với tôi.
Vài tháng sau, vợ báo tin mình có bầu nhưng trớ trêu thay, cái thai không phải của tôi. Vợ thú nhận chuyện đó và xin lỗi tôi. Vợ bảo, đó là cái thai của người đàn ông cũ, đó là người mà vợ quá yêu thương, yêu đến muốn chết đi được. Người này đã phản bội vợ nhưng bây giờ đã quay lại vì ân hận và chấp nhận vợ đã có chồng. Vợ bảo, trước đây vợ chỉ cảm kích tôi mà thôi, vợ nghĩ tôi có ơn khi đã lôi vợ khỏi cuộc tình tuyệt vọng kia, nhưng sống với nhau, vợ không cảm nhận được tình yêu với tôi, nhất là khi người cũ quay về. Vì thế, vợ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có con, và giờ, vợ quyết định mang bầu nhưng không phải với tôi mà là với người cũ.
Video đang HOT
2 năm sau, nhờ mai mối, bố mẹ ép tôi quen một người. Bố mẹ bảo, cô gái này là người tốt, có nhan sắc và đặc biệt là rất lễ phép, ngoan ngoãn. (ảnh minh họa)
Tôi đau khổ vô cùng. Tôi nhận ra, không phải sự chân thành nào cũng được đối đãi lại bằng sự chân thành. Tôi cảm thấy mệt mỏi, bực bội, chán nản và cảm thấy tủi nhục vô cùng. Hóa ra lâu nay tôi &’nuôi ong tay áo’, nuôi và chăm sóc một người đàn bà không hề yêu tôi mà lại có con với người đàn ông khác. Tôi vật vã trong nỗi đau khi kí vào tờ đơn ly hôn. Tôi còn yêu vợ nhưng yêu thế nào được khi trong bụng cô ấy lại là đứa con của kẻ khác. Và cô ấy cũng không muốn ở lại bên tôi, không muốn tôi níu kéo cô ấy. Cuộc hôn nhân kết thúc lãng xẹt, chẳng để làm gì…
Tôi chia tay cuộc hôn nhân đó khi tình yêu chưa hết. Bố mẹ hiểu tâm trạng của tôi nên không ai nói gì. Khi đó tôi lấy vợ đã muộn rồi sống với nhau 3 năm và chia tay. Lúc ở một mình, tôi đã không còn trẻ nữa, 33 tuổi.
Người yêu tham vật chất nên từ hôn
2 năm sau, nhờ mai mối, bố mẹ ép tôi quen một người. Bố mẹ bảo, cô gái này là người tốt, có nhan sắc và đặc biệt là rất lễ phép, ngoan ngoãn. Cô này chưa có chồng nhưng cũng không ngần ngại xem mặt tôi. Bố mẹ muốn tôi lấy vợ để có cháu vì ông bà lo lắng lắm rồi. Tôi cũng đồng ý xem mặt.
Thú thực, cô gái này khá ấn tượng. Tôi cũng không dám tin là người con gái này lại đồng ý xem mặt tôi khi mà tôi sắp thành một lão già rồi. 35 tuổi đâu phải là trẻ nữa. Dù đã qua một đời vợ nhưng chưa con cái gì, tôi giống như người độc thân vậy, trong khi cô ấy trẻ xinh lại chưa có chồng. Cũng có thể là tôi đa nghi quá nên khi cô ấy nói thích tôi, tôi hơi ngượng ngùng, thậm chí còn không biết có nên tin hay không.
Sau một thời gian tìm hiểu và nói chuyện, chúng tôi yêu nhau. Cô gái này nói yêu tôi vì tôi là mẫu đàn ông cô ấy thích, chững chạc, điềm đạm, với lại điều quan trọng là tôi có kinh tế. Cái sự thẳng thắn của cô ấy không làm tôi quan ngại, tôi thấy đó là điều thành thật đáng khen. Vì dù sao, tuổi không còn trẻ nên cái chuyện thẳng thắn về cuộc sống vật chất kinh tế không có gì đáng phê phán cả.
Đàn bà nhiều chuyện, đàn bà cũng ghê gớm và đàn bà cũng dễ phụ tình. Vậy mà nhiều người cứ nghĩ đàn ông chúng tôi hay phản bội hay này kia. (ảnh minh họa)
Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi tính chuyện cưới xin. Khi đề xuất về việc ở chung nhà chồng, vì nhà chỉ có bố mẹ tôi, cô ấy giãy nảy lên. Cô ấy bảo &’em tưởng anh có điều kiện như thế, lấy anh về thì sẽ sống riêng chứ, sống chung thì em lấy anh làm gì. Em ghét nhất là cảnh sống chung nhà chồng. Nếu anh còn ý định ấy, em sẽ không cưới xin gì hết’.
Tôi cố gắng giải thích rằng, bố mẹ già rồi, ở thế cho vui với bố mẹ cũng đâu khó tính gì. Sau này có con cái, còn có bố mẹ lo cho, cứ ra ngoài thì đến bao giờ mới lại về thăm ông bà được, khéo lại lười không chịu về. Với lại, tôi có điều kiện nhưng cũng chưa có nhà riêng. Cô ấy bảo đàn ông như tôi, nhiều tuổi thế rồi sao lại chưa có nhà riêng trong khi gia đình khá giả. Tôi thấy ái ngại với lời của người yêu. Thế hóa ra cô ấy yêu tôi vì tiền?
Ừ thì không cưới thì thôi, tôi đây cũng chẳng bận lòng. Thôi thì nếu cô ấy thích thế thì thôi vậy. Tôi không cưới thì hơn, vì lấy một người vợ tính toán vật chất và coi bố mẹ chồng như thế thì sau này bố mẹ tôi chẳng được nhờ.
Đàn bà nhiều chuyện, đàn bà cũng ghê gớm và đàn bà cũng dễ phụ tình. Vậy mà nhiều người cứ nghĩ đàn ông chúng tôi hay phản bội, hay này kia. Với trường hợp như thế này, tôi chẳng thiết tha gì. Tôi quyết định không cưới vợ.
2 cuộc tình trôi qua nhanh chóng, có kỉ niệm có niềm vui, có nhiều điều đáng nhớ nhưng cũng có quá nhiều điều đáng buồn. Tôi quyết định không vợ con gì hết, sống như thế này thôi. Không phải tôi không muốn có một gia đình mà bởi vì, tôi không còn niềm tin vào phụ nữ nữa, nhất là khi tôi đã chẳng còn trẻ trung gì. Thôi thì đành chấp nhận chuyện này, 45 tuổi rồi, tôi mang mối hận đàn bà và rất có thể sẽ hận cả đời, chẳng vợ con gì nữa.
Theo Ngoisao
'Chồng ơi, tới nước này mẹ con tôi cũng không cần anh nữa'
Tôi có cố gắng, chồng vẫn hư và thủ đoạn hơn. Anh vẫn cặp với người phụ nữ khác, và người đó không ai ngoài chị trưởng phòng vẫn giả vờ diễn trò trước mặt tôi.
Tôi và chồng cưới nhau được 4 năm, hiện đã có 2 con trai. Từ nhỏ chồng tôi vốn được bố mẹ nuông chiều nên anh chẳng biết làm gì cả. Khi tốt nghiệp Đại học anh được bố mẹ lo cho chỗ làm việc ổn định, thu nhập cũng khá. Còn tôi thì ngược lại, từ nhỏ đã sống bươn chải hết nơi này nơi nọ. Chỉ khi ra trường cầm tấm bằng giỏi, tôi mới xin được việc làm tại một công ty kế toán.
Từ khi cưới anh cho tới khi có hai con tôi mới hiểu ra rằng, lựa chọn của mình quá vội vàng. Anh hào hoa và không chỉn chu như lời anh nói. Anh ở ngoài xã hội và anh ở nhà là hai người khác nhau.
Anh đi làm về, không bao giờ giúp vợ làm việc nhà, anh chỉ biết bắc chân lên ghế lướt web, chơi game. Có hôm anh còn không chịu thay quần áo đi làm, mà nhảy luôn lên sofa ngồi ôm cái điện thoại cho tới khi cơm tối bê ra tận bàn. Khi tôi nhờ anh giúp anh đều tìm cách chối từ "Em làm đi, ở nhà mẹ có bao giờ bắt anh làm đâu". Nếu có làm anh cũng cau có này nọ.
Cứ tưởng có con anh sẽ thay đổi, nhưng anh không hề như thế. Con khóc con đòi, anh cáu. Khi tôi ở cữ, mẹ anh đến chăm, tôi nhờ anh rửa bát, giặt quần áo anh hờn dỗi. Mẹ anh thấy vậy lại cáu tôi "Cô cũng khỏe rồi, sinh được 1 tháng rồi, dậy vận động đi, đừng để thằng T nó làm. Đàn ông không lo chuyện của đàn bà". Nói rồi bà bảo anh vứt đó, anh được thể nhìn tôi cười thầm rồi lại ôm điện thoại ra ghế ngồi.
(Ảnh minh họa)
Thực sự tôi thấy mình rất khổ tâm. Mẹ chồng đến chăm cháu, bà chỉ chực bế lúc em ngoan, còn lúc bé khóc, bé tè, bé ị bà lại kêu tôi "nhanh ra mà làm đi này" rồi miệng lầm bầm "ị gì thối thế không biết". Nói thật tôi cũng chỉ mong con mau lớn để tôi bớt khổ.
Điều đó cũng chưa bằng nỗi đau tinh thần anh mang lại cho tôi. Khi tôi sinh đứa thứ 2, chồng tôi có với cô bạn cũ. Tôi biết chuyện đã làm ầm lên, chuyện đến tai mẹ chồng bà không những bênh con trai mà lớn tiếng với tôi "nó chỉ trót lỡ thôi, giờ nó đã thôi và về với vợ con rồi, cô đừng chì chiết nó nữa". Tôi nghe thế mà nước mắt lưng trào. Nói thật, chuyện chồng cặp bồ khiến tôi suy sụp rất nhiều. Chồng tôi thấy thế, cũng xin tha thứ, sửa đổi.
Sau lần đó, tôi để ý hơn tới mọi hoạt động của chồng ở cơ quan, và khi ra ngoài. Nói thật, vì ít gặp nên tôi chỉ có số mỗi chị trưởng phòng cơ quan chồng. Vì gần đây, thi thoảng chị ta có đôi lần gọi điện hỏi thăm tôi, có hôm chồng quên điện thoại ở nhà, chị ta gọi tôi cũng nghe máy. Dần dần tôi với chị ta trở thành bạn của nhau. Một dạo chị ta thường ghé qua nhà tôi chơi, còn mua quà và cho tiền con tôi nữa. Thấy chị ta khen chồng tôi ngoan hiền, và không dám ho he với cô nào ở cơ quan tôi cũng yên tâm.
Ở nhà, tôi cũng không phàn nàn tính lười nhác của chồng nữa, nói mãi rồi cũng chỉ tôi làm, tôi khổ. Vì thế, tôi lại ôm đồm hết, chỉ mong chồng đừng làm gì quá đáng. Cứ nghĩ, mình chịu khó để giữ chồng là đủ, nhưng tôi đã nhầm. Tôi có cố gắng, chồng vẫn hư và thủ đoạn hơn. Anh vẫn cặp với người phụ nữ khác, và người đó không ai ngoài chị trưởng phòng vẫn giả vờ diễn trò trước mặt tôi. Bao lâu nay người tôi tin tưởng, tôi thường tâm sự là chị ta, nhưng tôi đâu ngờ chị ta lại chính là ả hồ ly
Hôm đó tan ca sớm nên tôi qua cơ quan chồng rủ anh đi uống nước. Khi tôi đi đến ngõ cách cơ quan chồng 100m thì thấy chồng tay trong tay với chị ta - trưởng phòng. Họ còn vừa đi vừa đút thịt xiên cho nhau ăn, trông rất tình cảm. Thi thoảng chị ta còn nũng nịu, lau mồ hôi cho chồng tôi.
Tôi không nói gì mà phóng xe thẳng vào trước mặt họ, bất ngờ cô ta ngã, rồi la hét ầm ĩ lên. Chồng tôi chạy lại ôm lấy vợ kéo đi nơi khác để tránh mọi người nhòm ngó, dị nghị.
Thì ra họ thi nhau tung hô trước mặt để khiến tôi không nghi ngờ. Bản tính ngoại tình, phản bội ăn sâu vào máu chồng tôi và anh cũng không muốn dừng lại. Một lần tha thứ, hai lần thứ tha và giờ anh vẫn khiến tôi thất vọng. Tôi nói với chồng "Tới nước này mẹ con em không cần anh nữa. Em thà ở vậy nuôi con, còn hơn có một người chồng như anh. Con em cũng không cần người bố tồi như vậy".
Chồng tôi không nói gì lặng lẽ cầm đơn ly hôn ra ngoài từ đó, tới hôm nay chồng tôi vẫn chưa nói gì. Nhưng thật lòng tôi không còn tình yêu với anh nữa, tôi cũng không muốn gắn bó với anh thêm một ngày nào. Đối với tôi một người đàn ông đã nhẫn tâm lừa dối vợ hết lần này, đến lần khác thì không còn hi vọng thay đổi. Chấp nhận sống tiếp cùng anh ta, thì chấp nhận cay đắng cả đời. Tôi còn trẻ, tôi đã có niềm vui là hai đứa con thì còn gì phải mong chờ hơn nữa. Tôi có nên cố gắng làm mẹ đơn thân nuôi con dù biết còn nhiều khó khăn phía trước?
Theo Ngoisao
Mệt mỏi vì lấy phải... chồng đảm Tuấn hơn Liên 5 tuổi, cái tuổi để người chồng có thể đủ chín chắn và già dặn hơn người vợ để lo cho cuộc sống gia đình trên mọi mặt. Hơn nữa, hai người lấy nhau vì yêu, chứ cũng không phải ai ép uổng gì. Cái thời này, nói chuyện ép uổng cưới nhau e là chuyện hiếm. Nghĩa là có...