45 tuổi không lấy vợ chỉ vì quá hận đàn bà
Đến bây giờ, khi đã ngoài 40, tôi cũng không muốn lập gia đình, mặc dù bố mẹ và họ hàng thúc giục liên tục.
ảnh minh họa
Vợ ngủ với tình cũ có bầu
Đến bây giờ, khi đã ngoài 40, tôi cũng không muốn lập gia đình, mặc dù bố mẹ và họ hàng thúc giục liên tục. Ai cũng bảo tôi không lấy vợ đi thì khéo ở vậy cả đời. Thật ra đâu phải tôi không muốn lấy vợ mà cũng đâu phải tôi chưa từng có vợ. Tôi đã có một đời vợ, cũng đã có mấy năm hạnh phúc, chỉ là, bây giờ, tôi không còn cảm giác muốn được gần gũi đàn bà nữa, tôi thấy họ đều khó tin như nhau.
Người vợ đầu tiên của tôi cũng là một cô gái xinh xắn, khá là cá tính. Tôi yêu cô gái này ngay từ những ngày đầu gặp mặt. Với một gã đàn ông như tôi, chuyện thích một cô gái và theo đuổi, rồi tính chuyện kết hôn thì quá dễ dàng. Bởi tôi cũng không phải là tuýp đàn ông nhát, cũng không phải là người nghèo khó gì nếu không muốn nói là khá giả. Công việc ổn định, hình thức ưa nhìn, tôi có thể tán được một cô gái mà tôi thích chỉ cần tôi kiên trì, nhiệt tình theo đuổi, và hơn hết là phải chân thành.
Tôi theo đuổi em được tầm nửa năm thì thành công. Em nhận lời yêu tôi khi biết chắc rằng, tôi sẽ lấy em nếu như chúng tôi là một cặp. Tôi không phải mẫu đàn ông lăng nhăng, thích ai vài ngày rồi lại chán. Khi đã xác định yêu ai, tìm hiểu về người ấy kĩ tôi mới tỏ tình và khi tỏ tình rồi, tôi xác định cưới xin. Tôi muốn vợ chồng phải xuất phát từ tình cảm chân thành, phải yêu thương nhau trọn vẹn và phải dành cho nhau những điều tốt nhất. Tôi muốn em tin tưởng tôi và muốn chúng tôi cưới nhau trên cơ sở tình yêu và sự thông cảm.
Tôi quyết định cưới người vợ này sau khi đã yêu nhau được 1 năm. Tình cảm của chúng tôi đã đủ chín để tiến tới hôn nhân và tôi cảm thấy hạnh phúc khi lấy được người con gái tôi yêu. Chúng tôi có tuần trăng mật ngọt ngào và hạnh phúc. Về cuộc hôn nhân này, bố mẹ tôi không có ý kiến gì cả. Yêu nhau chân thành, muốn được cưới nhau, bố mẹ tôi cũng vì thế mà chấp thuận. Dù khi tôi đưa vợ về ra mắt, bố mẹ có nói một câu &’con bé này cũng được thôi chứ bố mẹ chưa thực sự hài lòng’. Thấy tôi phật ý, bố mẹ không nói thêm nhiều vì gia đình tôi thường không can dự vào chuyện hôn nhân của con cái.
Được một năm, vợ chồng tôi kế hoạch không sinh con vì lý do, vợ tôi còn muốn thăng tiến trong công việc. Tôi đồng ý với yêu cầu của vợ nhưng thời gian trôi đi, hơn 1 năm rồi 2-3 năm, chẳng thấy vợ nói gì về chuyện sinh con, tôi sốt ruột giục vợ. Bảo vợ sinh con để cho bố mẹ yên tâm là có cháu bế, tôi cũng muốn có con lắm rồi. Gia đình có một đứa trẻ bi bô không thích hơn à. Tôi muốn vợ là phụ nữ thì cũng đừng quá mải mê công việc, cứ lo chu toàn chuyện con cái là tốt nhất. Vợ sưng mặt với tôi.
Video đang HOT
Vài tháng sau, vợ báo tin mình có bầu nhưng trớ trêu thay, cái thai không phải của tôi. Vợ thú nhận chuyện đó và xin lỗi tôi. Vợ bảo, đó là cái thai của người đàn ông cũ, đó là người mà vợ quá yêu thương, yêu đến muốn chết đi được. Người này đã phản bội vợ nhưng bây giờ đã quay lại vì ân hận và chấp nhận vợ đã có chồng. Vợ bảo, trước đây vợ chỉ cảm kích tôi mà thôi, vợ nghĩ tôi có ơn khi đã lôi vợ khỏi cuộc tình tuyệt vọng kia, nhưng sống với nhau, vợ không cảm nhận được tình yêu với tôi, nhất là khi người cũ quay về. Vì thế, vợ đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện có con, và giờ, vợ quyết định mang bầu nhưng không phải với tôi mà là với người cũ.
2 năm sau, nhờ mai mối, bố mẹ ép tôi quen một người. Bố mẹ bảo, cô gái này là người tốt, có nhan sắc và đặc biệt là rất lễ phép, ngoan ngoãn.(ảnh minh họa)
Tôi đau khổ vô cùng. Tôi nhận ra, không phải sự chân thành nào cũng được đối đãi lại bằng sự chân thành. Tôi cảm thấy mệt mỏi, bực bội, chán nản và cảm thấy tủi nhục vô cùng. Hóa ra lâu nay tôi &’nuôi ong tay áo’, nuôi và chăm sóc một người đàn bà không hề yêu tôi mà lại có con với người đàn ông khác. Tôi vật vã trong nỗi đau khi kí vào tờ đơn ly hôn. Tôi còn yêu vợ nhưng yêu thế nào được khi trong bụng cô ấy lại là đứa con của kẻ khác. Và cô ấy cũng không muốn ở lại bên tôi, không muốn tôi níu kéo cô ấy. Cuộc hôn nhân kết thúc lãng xẹt, chẳng để làm gì…
Tôi chia tay cuộc hôn nhân đó khi tình yêu chưa hết. Bố mẹ hiểu tâm trạng của tôi nên không ai nói gì. Khi đó tôi lấy vợ đã muộn rồi sống với nhau 3 năm và chia tay. Lúc ở một mình, tôi đã không còn trẻ nữa, 33 tuổi.
Người yêu tham vật chất nên từ hôn
2 năm sau, nhờ mai mối, bố mẹ ép tôi quen một người. Bố mẹ bảo, cô gái này là người tốt, có nhan sắc và đặc biệt là rất lễ phép, ngoan ngoãn. Cô này chưa có chồng nhưng cũng không ngần ngại xem mặt tôi. Bố mẹ muốn tôi lấy vợ để có cháu vì ông bà lo lắng lắm rồi. Tôi cũng đồng ý xem mặt.
Thú thực, cô gái này khá ấn tượng. Tôi cũng không dám tin là người con gái này lại đồng ý xem mặt tôi khi mà tôi sắp thành một lão già rồi. 35 tuổi đâu phải là trẻ nữa. Dù đã qua một đời vợ nhưng chưa con cái gì, tôi giống như người độc thân vậy, trong khi cô ấy trẻ xinh lại chưa có chồng. Cũng có thể là tôi đa nghi quá nên khi cô ấy nói thích tôi, tôi hơi ngượng ngùng, thậm chí còn không biết có nên tin hay không.
Sau một thời gian tìm hiểu và nói chuyện, chúng tôi yêu nhau. Cô gái này nói yêu tôi vì tôi là mẫu đàn ông cô ấy thích, chững chạc, điềm đạm, với lại điều quan trọng là tôi có kinh tế. Cái sự thẳng thắn của cô ấy không làm tôi quan ngại, tôi thấy đó là điều thành thật đáng khen. Vì dù sao, tuổi không còn trẻ nên cái chuyện thẳng thắn về cuộc sống vật chất kinh tế không có gì đáng phê phán cả.
Đàn bà nhiều chuyện, đàn bà cũng ghê gớm và đàn bà cũng dễ phụ tình. Vậy mà nhiều người cứ nghĩ đàn ông chúng tôi hay phản bội hay này kia. (ảnh minh họa)
Yêu nhau một thời gian thì chúng tôi tính chuyện cưới xin. Khi đề xuất về việc ở chung nhà chồng, vì nhà chỉ có bố mẹ tôi, cô ấy giãy nảy lên. Cô ấy bảo &’em tưởng anh có điều kiện như thế, lấy anh về thì sẽ sống riêng chứ, sống chung thì em lấy anh làm gì. Em ghét nhất là cảnh sống chung nhà chồng. Nếu anh còn ý định ấy, em sẽ không cưới xin gì hết’.
Tôi cố gắng giải thích rằng, bố mẹ già rồi, ở thế cho vui với bố mẹ cũng đâu khó tính gì. Sau này có con cái, còn có bố mẹ lo cho, cứ ra ngoài thì đến bao giờ mới lại về thăm ông bà được, khéo lại lười không chịu về. Với lại, tôi có điều kiện nhưng cũng chưa có nhà riêng. Cô ấy bảo đàn ông như tôi, nhiều tuổi thế rồi sao lại chưa có nhà riêng trong khi gia đình khá giả. Tôi thấy ái ngại với lời của người yêu. Thế hóa ra cô ấy yêu tôi vì tiền?
Ừ thì không cưới thì thôi, tôi đây cũng chẳng bận lòng. Thôi thì nếu cô ấy thích thế thì thôi vậy. Tôi không cưới thì hơn, vì lấy một người vợ tính toán vật chất và coi bố mẹ chồng như thế thì sau này bố mẹ tôi chẳng được nhờ.
Đàn bà nhiều chuyện, đàn bà cũng ghê gớm và đàn bà cũng dễ phụ tình. Vậy mà nhiều người cứ nghĩ đàn ông chúng tôi hay phản bội, hay này kia. Với trường hợp như thế này, tôi chẳng thiết tha gì. Tôi quyết định không cưới vợ.
2 cuộc tình trôi qua nhanh chóng, có kỉ niệm có niềm vui, có nhiều điều đáng nhớ nhưng cũng có quá nhiều điều đáng buồn. Tôi quyết định không vợ con gì hết, sống như thế này thôi. Không phải tôi không muốn có một gia đình mà bởi vì, tôi không còn niềm tin vào phụ nữ nữa, nhất là khi tôi đã chẳng còn trẻ trung gì. Thôi thì đành chấp nhận chuyện này, 45 tuổi rồi, tôi mang mối hận đàn bà và rất có thể sẽ hận cả đời, chẳng vợ con gì nữa.
Theo VNE
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...