44 tuổi có nên yêu lần nữa?
Tôi là người phụ nữ đã ly hôn khá lâu, công viêc làm ăn khá tốt. Một lần vui vẻ và vào mạng, tôi đã găp anh, môt doanh nhân thành đạt.
Lúc đầu chúng tôi chỉ vui vẻ trao đổi thông tin với nhau qua tin nhắn, những công việc làm ăn, chuyện tình cảm cá nhân riêng tư…. Rồi tình cảm đến với nhau lúc nào không rõ, anh ấy nói thấy nhớ tôi mỗi khi lên mạng và tôi cũng thấy mến anh đôi chút.
Nhưng tôi từng là 1 phụ nữ đã thất bại trong hôn nhân nên rất cẩn trọng trong tình cảm, tôi lúc nào cũng giữ khoảng cách với anh. Mặc dù trong thâm tâm tôi cũng mến anh, nhưng thực tế không cho phép chúng tôi được tọai nguyện vì anh đã có gia đình và có 1 đứa con. Qua trao đổi, tôi biết anh rất quý gia đình của mình, còn tình cảm đối với tôi thì anh không lý giải được. Tôi quý anh, và cũng rất tôn trọng gia đình của anh, tôi không muốn phá vỡ nó, vì tôi không muốn gia đình anh tan vỡ giống như vết xe đổ của tôi ngày trước. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh, và cùng chia sẻ vui buồn với anh qua tin nhắn.
Thời gian qua đi, anh nói anh càng mến tôi nhiều hơn, anh quý tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, vượt qua nỗi đau của chuyện gia đình, mạnh mẽ thành đạt trong cuốc sống và nuôi dạy các con nên người. Tuy vậy chúng tôi chỉ biết mặt nhau qua WC trên net, chưa từng gặp nhau ngoài đời 1 lần nào cả. Tôi đã từ chối gặp mặt anh vì nhiều lý do… Tôi sợ mình không làm chủ được bản thân mình… Tôi không tự tin vì tôi chỉ kém anh 1 tuổi (riêng vợ của anh còn khá trẻ, nhỏ tuổi hơn anh nhiều)… và tôi sợ sự thật khi gặp nhau rồi, có thể làm thất vọng hình tượng của nhau và rồi tình cảm dành cho nhau trước đây sẽ không còn nữa…. Tôi không tự tin.
Tôi đã yêu anh từ lâu rồi nhưng không dám gặp mặt (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi viện đủ lý do để từ chối gặp anh. Cho đến 1 ngày tôi không còn thấy anh lên mạng nữa, liên lạc với anh nhiều lần thì không được, tôi cứ tưởng anh cũng như bao người đàn ông khác, khi chinh phục phụ nữ không thành thì bỏ cuộc… Nhưng sự thật không phải như vậy, thời gian qua lâu, tôi có tìm hiểu, được biết rằng anh bị đột quỵ và tai biến nặng, không còn làm chủ bản thân mình được nữa.
Tôi hối hận vô cùng, tôi trách móc mình đã nghĩ sai về anh và giờ đây tôi không biết phải giúp anh bằng cách nào để anh vượt qua khỏi cơn bạo bệnh. Tôi âm thầm lặng lẽ theo dõi anh từng ngày qua 1 người bạn, giúp anh điều trị châm cứu và chạy chữa nhiều nơi….. Thời gian qua, trời thương cho sự vượt khó của anh và lòng kiên trì của tôi nên đã cho anh khỏi bệnh. Anh nói được nhiều hơn và tập đi lại dần dần. Khi thật sự bình phục trở lại, anh mới biết được sự thật rằng thời gian vừa qua tôi đã giúp anh tìm lại niềm vui sống.
Anh khát khao được gặp mặt tôi dù chỉ 1 lần, còn riêng tôi, tôi đã gặp mặt anh trong 1 lần đưa anh đi điều trị nhưng anh không hề hay biết. Đến lúc này đây, tôi không thể từ chối anh được nữa, tôi cho anh cái hẹn. Chúng tôi gặp nhau, anh ôm chầm lấy tôi trong sự ngỡ ngàng của tôi và bao nhiêu người khác chung quanh. Anh không hề mắc cỡ, còn riêng tôi cứ chết lặng trong vòng tay của anh. Anh nói tôi ác với anh lắm, đã 7 năm trôi qua rồi, sau bao nhiêu sóng gió, giờ tôi mới cho anh gặp mặt. Anh hiểu hết sự âm thầm lặng lẽ của tôi đã giúp anh 1 phần nào khỏi bệnh.
Giờ tôi không biết phải làm sao? Riêng anh, rất có trách nhiệm với gia đình của mình, với vợ của anh, anh rất tôn trọng. (ảnh minh họa)
Anh quý mến tôi rất nhiều và nói không thể nào xa tôi. Còn riêng tôi đã buông xuôi tất cả, việc gì đến cứ đến, tôi cũng không kiềm chế được tình cảm của mình.
Chúng tôi đến với nhau, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh. Chúng tôi chưa vượt qua giới hạn cho phép. Chỉ những cái ôm siết nhẹ của anh và những nụ hôn cháy bỏng.
Hai năm nữa trôi qua, tình cảm của anh và tôi không hề thay đổi và có chiều tiến triển hơn. Tôi không biết phải làm sao để từ chối anh được nữa, nếu đến với anh, tôi sẽ có tội rất lớn với gia đình anh, vợ anh.
Giờ tôi không biết phải làm sao? Riêng anh, rất có trách nhiệm với gia đình của mình, với vợ của anh, anh rất tôn trọng. Chúng tôi không còn trẻ nữa (anh 45 còn tôi 44). Hãy cho chúng tôi 1 lời khuyên chân thành nhất vì hiện giờ tôi đang từ chối anh. Anh thì không muốn mất tôi 1 lần nào nữa…..
Theo VNE
Cô đơn đến già vì quá xấu
Cô bạn nói "sao mày không đi làm phẫu thuật thẩm mỹ đi?". Nghe câu nói ấy tôi xót cả lòng, bởi thật sự người ta đã thấy mình thật xấu, xấu tới nỗi mà chẳng có anh chàng nào muốn yêu, muốn theo, thế nên, người ta mới xúi mình đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nói nghe như đi ra chợ mua mớ rau. Vì sao người ta phẫu thuật được, làm đẹp nhân tạo được, vì người ta có tiền, còn mình có tiền hay không?
Nếu như tôi có tiền, có đủ điều kiện để làm cho mình đẹp hơn, tôi đã đi phẫu thuật, không còn chần chừ, chờ đợi gì nữa. Liều một lần để sướng một đời có phải là ai cũng làm được đâu. Nhưng giờ thì, tôi chỉ là cô gái xấu, xấu chẳng ai muốn yêu, xấu tới nỗi người ta phát ngán.
Ai bảo đàn ông hám sắc. Nếu đàn bà không đẹp, ai muốn yêu. Nói thật, với một cô gái xinh đẹp và một cô gái xấu ngồi cùng nhau, cùng tìm hiểu một anh chàng, các bạn có dám nói rằng, người ta sẽ chọn tôi, chọn người con gái xấu? Làm gì có chuyện đó, bản thân con gái cũng vậy thôi, họ luôn thích những chàng trai đẹp, họ cũng sẽ chọn và yêu trai đẹp. Người ta chẳng cần bận tâm tính nết họ ra sao, đó là bước tiếp theo, còn ban đầu, cứ đẹp ăn chắc đã.
Có người còn nói &'xấu thế này sao mày giới thiệu cho tao?'. Tôi hiểu cảm giác của người ta, ai mà muốn yêu đứa con gái xấu thế này, ở đời thiếu gì con gái? (ảnh minh họa)
Khuôn mặt tôi không có nét gì. Đã thế còn có mụn, không thuộc hàng nhẵn nhụi hay trắng trẻo. Vì thế, đã xấu càng thêm xấu. Người tôi bậc trung, không cao cho lắm, chưa được 1m60, thế nên bạn bè ai cũng hơn tôi cả.
Và cũng vì thế gần 30 tuổi, tôi chưa có nổi một mối tình vắt vai. Ai cũng hỏi tôi có người yêu chưa, có lẽ đó là người họ quan tâm nhất. Tôi cố tỏ ra vui vẻ, cố tỏ ra là cô gái mạnh mẽ, không ngại gì thị phi, không ngại người đời nghĩ mình xấu, tôi cứ làm đúng trách nhiệm, đúng bổn phận của tôi, đối xử tốt và thân thiện với những người luôn bên cạnh tôi. Bạn trai tôi có nhưng chẳng ai yêu tôi, họ cũng chỉ coi tôi là bạn. Thấy tôi tuổi này chưa có ai, họ có nhã ý giới thiệu nhưng rồi họ lại ái ngại vì tôi quá xấu, chẳng may làm mất mặt họ.
Có người còn nói &'xấu thế này sao mày giới thiệu cho tao?'. Tôi hiểu cảm giác của người ta, ai mà muốn yêu đứa con gái xấu thế này, ở đời thiếu gì con gái?
Tôi chỉ muốn có một người đàn ông bên cạnh, yêu thương và quan tâm tôi. Tôi muốn có một mái ấm, một thứ gọi là tình yêu thực sự, nhưng ai lấy tôi chứ. Rồi có miễn cưỡng lấy, họ cũng sẽ chán tôi mà đi ngoại tình. Họ nói, tôi nên bằng lòng, nên lấy người đã có vợ, bỏ vợ, kiếm đứa con rồi ra sao thì ra. Tôi chán nản vô cùng, không biết cuộc sống này sẽ đi đâu về đâu. Bản thân tôi thấy ở đời nhiều trái ngang. Có những đêm tôi nằm khóc một mình, khóc cho cạn khô đi nỗi khổ nhục, đắng cay. Tôi hận ông trời, hận số phận đã khiến tôi như thế này, không được như bao người khác. Tôi thường xuyên mơ mình có người yêu, nhưng giấc mơ đó với tôi giờ thành ác mộng. Tôi sợ hãi vô cùng, muốn vứt bỏ tất cả, muốn từ bỏ cuộc sống này nhưng lại thương người đã sinh thành ra tôi. Chỉ mong sao, ông trời nhân từ, tìm cho tôi một bờ vai để tựa.
Theo VNE
Anh không cưới vì sợ tôi không sinh được con Tôi đã 35 tuổi. Chưa từng lập gia đình. Cũng chưa có lần nào trót dại để rồi phải phá thai. Vậy mà anh cứ lần lữa mãi không chịu cưới tôi, vì anh sợ tôi lớn tuổi, không sinh con được. Ai cũng nói tôi là một phụ nữ thành đạt. Sau khi học xong đại học, tôi sang Úc học cao...