40 tuổi, tôi vẫn chọn sai
40 tuổi, tôi không muốn đi trên con thuyền chòng chành. Tôi muốn lên bờ, muốn về nhà, nơi có hơi ấm của người tôi yêu thương.
Tôi 40 tuổi, có hai con, đủ nếp, tẻ. Công việc làm tự do. Học hết cấp 3, tôi nghỉ học đi làm kiếm tiền giúp đỡ bố mẹ. Mặc dù lực học của tôi thuộc top đầu trong lớp nhưng do điều kiện tôi không tiếp tục con đường sách vở. Việc tôi không thi vào đại học khiến cho bao thầy cô và bạn bè lấy làm nuối tiếc.
Đi làm kiếm được tiền, va chạm nhiều nên tôi kết hôn sớm so với chúng bạn. 20 tuổi tôi kết hôn. Anh là một người đàn ông đúng nghĩa của gia đình, yêu vợ, thương con và kiếm được tiền. Tôi quen anh trong một lần đi tiếp thị bia trong quán nhậu. Anh nhìn tôi khá lâu kiểu như quan sát một con bé không giống với các cô gái tiếp thị những mặt hàng này lắm. Tôi rụt rè mời khách thử sản phẩm và không có những hành động chèo kéo, lả lơi. Cũng vì ấn tượng đó mà anh để ý đến tôi. Tần suất đến quán của anh cũng nhiều hơn. Anh bắt chuyện làm quen. Chúng tôi tìm hiểu nhau 1 năm thì cưới.
Cuộc sống vợ chồng khiến tôi khá hài lòng. Tôi thực sự yêu anh, yêu gia đình bé nhỏ của mình. Anh cũng làm công việc tự do, liên quan đến tài chính cho nên mối quan hệ của anh cũng nhiều, đặc biệt là dân xã hội. Ở ngoài anh lạnh lùng trong làm ăn nhưng về nhà lại là một người chồng ấm áp. Anh vẫn thường bảo tôi “anh yêu em vì sự khù khờ, chân chất. Bao năm làm vợ anh, nhưng em vẫn không mất đi điều đó”. Tôi thực sự bằng lòng với cuộc sống của mình, ngủ yên trong vòng an toàn. Tôi dành toàn bộ thời gian ở nhà chăm con, chu toàn gia đình nhà chồng, thi thoảng hẹn hò đám bạn cái buôn bá café. Cuộc sống của tôi chỉ quanh quẩn thế, giờ nhìn lại thấy thực sự nhạt nhẽo.
Dường như chả bao giờ có gì là vĩnh cửu, nhất là tình yêu. Anh nói yêu tôi là vậy nhưng rồi tôi đau khổ khi phát hiện anh có tình cảm ngoài luồng. Người phụ nữ đó kém tôi 10 tuổi, trẻ trung, xinh đẹp. Và rồi anh lạnh lùng tuyên bố ly hôn. Tôi thực sự sụp đổ. Cuộc đời tôi còn gì nữa đâu. Công việc không, của cải không, giờ gia đình tan nát, con cái chia đôi. Tôi hận người đàn bà kia. Hận nhưng tôi không chiến đấu được, không giành được anh về với mình. Trước khi bước ra khỏi cuộc đời anh cùng với sự thất bại ê chề, tôi chỉ nói được câu với “tiểu tam”: “Tôi hận cô. Con tôi hận cô. Gia đình tôi hận cô. Đời cô sẽ gặp quả báo”.
Ly hôn cưỡng chế, cuộc đời tôi tuột dốc không phanh. Tôi biết uống rượu, hút thuốc và chửi bậy vô đối. Tôi như thành một con người khác, chỉ có sự ngây ngô trong tình cảm có lẽ không thay đổi.
Nửa năm sau, tôi có bạn trai. Giống như kẻ thất bại tôi yêu điên cuồng. Chúng tôi dọn về ở chung sống với nhau được một năm. Tôi chăm bẵm, chiều chuộng người đàn ông của mình. Tôi cưng nựng anh như một cánh hoa mong manh. Ở đây tôi dường như không phải là phụ nữ mà là đàn ông thì đúng hơn. Có lẽ vì quá chiều chuồng, quá nhún mình vì anh nên tôi giống kẻ hèn hèn trong tình cảm. Anh nói gì tôi cũng nghe. Anh bảo gì tôi cũng làm. Có bao tiền anh moi sạch từ tôi. Nào tiền để mua sắm cho làm ăn, tiền hùn vốn cùng đối tác…đủ các thứ tiền anh cứ moi từ tôi giống như đang rút ra từ ngân hàng vô điều kiện. Tôi yêu anh nên cũng chả tiếc anh điều gì kể cả tính mạng chứ đừng nói đến tiền. Nhưng một ngày tôi lại té ngửa trong đau đớn, tôi đã bị anh lừa. Có bao tiền anh moi sạch và cao chạy xa bay không lời từ biệt. Tôi ốm liệt giường mất 1 tháng. Tỉnh lại trong đau đớn nhưng tôi vẫn phải gượng sống vì con. Tôi ngu vì tôi đã yêu sai.
Thời gian cũng nguôi ngoai, nửa năm sau, tôi gặp anh người đàn ông thứ 3 trong cuộc đời. Anh không hào nhoáng, chăm chỉ cục bột, thích nấu ăn, quan tâm người khác. Trong một đêm say, mượn rượu anh đã tỏ tình và tôi đồng ý. Chúng tôi cũng mất đôi tháng hẹn hò yêu đương theo kiểu bọn trẻ teen, đi chơi, cafe, đi ăn, xem phim. Nhưng có lẽ ở cái tuổi gần 40, chúng tôi không còn thích kiểu lượn lờ cá cảnh như thế. Và chúng tôi lại chọn cách sống về chung 1 nhà. Lần này tôi nghĩ sẽ chắc chắn và tính chuyện lâu dài.
Thời gian đầu tình yêu vẫn màu hồng. Anh vẫn đi làm kiếm tiền dù chả được là bao. Còn tôi công việc làm tự do kiếm tốt hơn anh. Tính tôi hào phóng nên tiêu cũng bạo tay. Mọi chi tiêu trong nhà đều lấy tiền từ ví tôi. Cứ thế thành quen, anh cũng chả may may có ý định đưa tiền đóng góp. Làm ăn thua lỗ, anh chán ở nhà dài dài, không thấy có ý định đi làm. Tiền chi thì nhiều chỉ một mình tôi gánh. Anh nói đến 100 lần là sẽ đi làm kiếm tiền đỡ tôi nhưng chỉ nói để đấy. Một đồng muốn tiêu cũng móc từ ví tôi. Thực lòng, tôi yêu và thương anh nhưng mà cuộc sống tầm gửi cả nửa năm trời như này khiến cho mọi cảm xúc trôi tuột. Giờ trong tôi nhìn anh bằng ánh mắt thương hại và luôn đặt câu hỏi “tại sao anh có thể ăn bám phụ nữ lâu như vây?”.
Trước đi đâu cũng có nhau, nay chỉ thích đi một mình.
Khi tình cảm đã hết thì nhìn đâu cũng thấy chướng mắt, “không ưa thì dưa cũng có dòi”. Trước đi đâu cũng có nhau, nay chỉ thích đi một mình. Rồi còn khoe ảnh ngập tràn trên facebook với bao lời lẽ yêu thương. Đúng là bị ảo ảnh tình yêu khiến cho mù quáng, lao vào như thiêu thân. Giờ ngồi tiếc nuối, giá như tôi bình tình hơn, sáng suốt hơn trong tình yêu thì đã không như thế này. Có lẽ tôi đã quá vội vã để đưa đến quyết định hai đứa về sống cùng một nhà để rồi vỡ lở bao tật xấu không thể nào bỏ qua.
Đàn ông có thể ẩu, có thể đoảng, có thể vô tâm nhưng không thể bất tài. Ông trời như quá thử thách chuyện tình cảm của tôi, chưa cho tôi có bến đỗ bình yên.
40 tuổi, tôi không muốn đi trên con thuyền chòng chành. Tôi muốn lên bờ, muốn về nhà, nơi có hơi ấm của người tôi yêu thương. Tôi giận chính mình vì sự vội vã. 2 tháng nay, tôi tự gặm nhấm nỗi buồn một mình. Tôi nhìn lại quá khứ với những việc mình đã làm. 40 tuổi, 3 người đàn ông đi qua cuộc đời. Và giờ đây tôi vẫn tay trắng bởi sự lựa chọn theo bản năng. Thực là nực cười nếu tôi tự hỏi: “40 tuổi, liệu tôi đã trưởng thành, đã chín chắn trong tình yêu hay chưa?”.
40 tuổi đã đi được quá nửa đời người, vậy mà tôi vẫn chọn sai./.
Video đang HOT
Chỉ cần nhìn vào điểm này, biết chính xác ngay phụ nữ có vận mệnh tốt không?
Phụ nữ nên làm gì để được hưởng phúc báo, sống hạnh phúc, may mắn.
Người phụ nữvận mệnh tốt hay không, từ lời nói và việc làm cũng có thể biết được rõ. Cử chỉ, trang phục, lời nói, động tác của một người sẽ bộc lộ ra thân phận và phẩm vị của người đó.
Không cần phải "mở miệng", đi vài bước đã biết rõ vài phần cảnh giới của người đó. Điều này cho dù có được "ngụy trang" đi nữa thì thực sự cũng không thể che dấu được!
Thế nên chỉ cần nhìn vào điểm này sẽ đoán ngay người ấy có vận mệnh tốt hay không?
Cách ăn mặc
Những ngày hè nóng bức, chị em phụ nữ thường thích ăn mặc "mát mẻ",trang phục càng ngày càng hở hang. Theo nhân tướng học thì những phụ nữ như vậy sẽ không vượng phu.
Hơn nữa những người phụ nữ ăn mặc như vậy, sắc thân đều có rất nhiều quỷ dâm dục đi theo, hết thảy khí chất đều trở nên dung tục thấp kém.
Cổ nhân có câu: "Phụ nữ nên phải bồi dưỡng đàn ông thành bậc thánh hiền chứ không phải biến người đàn ông thành cầm thú chỉ ham muốn thân thể người phụ nữ".
Câu nói này mặc dù không được lịch sự nho nhã nhưng lại rất chân thật. Người phụ nữ phải kín đáo trong ăn mặc và cách sống thì mới đem lại sự hưng thịnh cho một gia tộc.
Trang phục của người phụ nữ nhất định không được quá hở hang, lộ liễu, tốt nhất là càng kín đáo càng tốt. Phụ nữ ăn mặc hở hang không khác gì đất bị hoang mạc hóa, mà đất bị hoang mạc hóa thì sao có thể có cây sinh trưởng?
Nhưng ngày nay, phụ nữ càng ngày càng không kín đáo, phụ nữ ăn mặc quá hở hang lộ liễu thường thường là không có phúc báo. Một người phụ nữ sống càng kín đáo thì phúc báo càng lớn. Đây cũng chính là kiểu phụ nữ ẩn được mình.
Giữ khẩu đức
Trong một gia đình, nếu như người phụ nữ có cái miệng không tốt thì gia đình ấy sẽ khó mà thịnh vượng.
Vì vậy, người phụ nữ phải giữ khẩu đức. Có người nói: "Tôi không sát sinh, không phạm tội trộm cắp, không tà dâm chỉ là nói miệng một chút thôi thì có thể tổn hại đến phúc báo không?"
Kỳ thực, mọi người không để ý rằng lời nói ra là xuất phát từ tâm, tâm niệm một khi đã xuất ra là truyền tới toàn thể vũ trụ rồi. Phúc báo của người phụ nữ là đến từ người chồng giàu có sao?
Hay là đến từ ông chủ? Hết thảy đều không phải, nó là đến từ chính bản thân mình. Phúc báo của chúng ta là do chúng ta tích góp, nó đến từ thiện tâm, thiện hành và những nỗ lực tích cực. Nó còn đến từ ngôn hành và cử chỉ của chúng ta!
Tu dưỡng
Phúc báo lớn hay nhỏ của bản thân mỗi người phụ nữ thường thường sẽ được hiển lộ rõ nhất ở mỗi hành vi, lời nói trong cuộc sống hàng ngày.
Khi nói chuyện, tiếp xúc với người phụ nữ có tu dưỡng, người nghe có thể cảm nhận thấy rằng, họ nói không nhiều lắm nhưng từng lời đều là trí tuệ, từ ngữ không nhiều lắm nhưng mỗi từ đều tựa như châu ngọc.
Người phụ nữ có tu dưỡng lại hiểu thấu được sự trân quý và gìn giữ, nắm giữ được, buông bỏ được, nội tâm phong phú. Họ có thể trợ giúp chồng, đồng cam cộng khổ với chồng và có thể đối đãi tốt với cha mẹ đôi bên.
Họ không bởi vì sự xa xỉ của người khác mà ngưỡng mộ hay ghen tị cũng không bởi vì bản thân có tiền của mà cố tình làm ra những việc vô nghĩa, xem thường người khác. Đây chính là tu dưỡng nội tâm của họ toát ra bên ngoài.
Phụ nữ làm gì để có vận mệnh tốt?
Cần tu khẩu trước khi tu nhân tích đức
Lời nói như bát nước, đổ đi rồi khó mà lấy lại được, dẫu có lấy lại được rồi cũng không còn nguyên vẹn. Vì thế, trước khi tu thân, cần phải học cách tu cái miệng, tránh nói những lời dưới đây.
Khi nói Khẩu nghiệp là có ý nói: Khẩu ác nghiệp. Khẩu ác nghiệp có 4 tội:
- Vọng ngữ (nói láo),
- Ỷ ngữ (nói thêu dệt),
- Lưỡng thiệt (đâm thọc),
- Ác khẩu (chửi rủa).
"Lời nói không thể thấy, không thể cầm nắm được, hình như không có tướng, thế mà tự xưa nay đã gây nên biết bao nụ cười và nước mắt. Có phản ứng tức có tác nhân. Nói đến nhân là nói tướng.
Vậy tướng của lời nói là gì? Người nóng nảy thì hay nói lời xúc xiểm, người dối trá thì lời nói trơn tuột, chẳng thể bắt bẻ họ, nhưng cũng không thể hiểu tâm họ ra sao? Người thâm hiểm thì nói xúc phạm đến kẻ khác bằng giọng nói như hiền từ... tất cả ngôn ngữ này đều phát sinh từ một gốc, đó là Tâm; Và do đó tướng của ngôn ngữ là Tâm.
Tâm Phật thì lời nói là pháp thiện, Tâm chúng sanh thì lời nói thành ác nghiệp. Tâm chúng sanh có muôn ngàn tướng thì lời nói cũng gây muôn ngàn nghiệp báo.
Tu tâm dưỡng tánh để thay đổi vận mệnh
Liệu có phải rằng vận mệnh của một người từ khi sinh ra đến lúc lìa đời đều là đã được định sẵn từ trước? Và từ đó về sau, trong cả cuộc đời là không có cách nào thay đổi được?
Đương nhiên là không phải vậy! Nếu thực sự vận mệnh của chúng ta đã được định sẵn từ trước và không có cách nào có thể thay đổi được thì chẳng phải chúng ta sẽ không cần phải tích cực làm việc sao? Bởi vì dù làm việc gì thì cũng sẽ không sản sinh ra sự thay đổi, sao không để cuộc đời giống như "nước chảy bèo trôi", thuận theo quỹ đạo của số mệnh mà sống?
Từ hàng ngàn năm qua, có rất nhiều người trong xã hội chúng ta đã dựa vào cách thông qua nỗ lực của bản thân mà khiến cho vận mệnh của mình được cải biến khá lớn. Những tình huống, những ví dụ như vậy có rất nhiều và chắc hẳn chúng ta đã từng bắt gặp trong xã hội.
Vận mệnh của một người tuy rằng đã được định sẵn từ trước nhưng vẫn có thể cải biến được, vậy phải làm sao mới cải biến được?
"Mệnh là do Trời định, vận là do chúng ta nắm giữ". Vận mệnh có thể được ví như con thuyền, lên hay không, chèo lái như thế nào là do bản thân mình đối đãi.
Nếu một người trong lòng tràn ngập oán khí, tràn đầy những suy nghĩ độc ác thì sẽ khiến cho vận mệnh trở nên xấu, rất không tốt. Ngược lại, một người trong lòng hàm chứa thiện ý thì vô tình sẽ khiến vận mệnh của người đó chuyển biến tốt đẹp.
* Thông tin chỉ mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm
Minh Ngọc
Theo Khỏe & Đẹp
Hậu vận của đàn ông ngoại tình chính là nỗi cô đơn của tuổi già Ông đã tìm gặp vợ con, mong muốn được sum vầy nhưng họ cự tuyệt. Những đứa con của ông cũng tránh mặt cha, bảo rằng không bao giờ tha thứ cho một người đàn ông ngoại tình. Ngàn đời nay, gia đình vẫn luôn luôn là điều cốt lõi làm nên hạnh phúc. Lắm tiền nhiều bạc, địa vị cao sang, người...