40 tuổi, tôi muốn hủy hôn vì vẫn yêu tha thiết người cũ
Gần 40 tuổi, tôi sắp cưới nhưng lòng chỉ đau đáu nhớ về người yêu cũ. Tôi muốn hủy hôn. Vì nếu tôi vẫn cứ tiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi sẽ làm đau khổ người phụ nữ khác.
Ảnh minh họa
Cuộc đời này lắm trớ trêu, 40 tuổi đầu mà tôi vẫn còn loay hoay với tình cảm của chính mình. Tôi là người đàn ông thành đạt về kinh doanh, quyết định nhanh chóng và luôn luôn chính xác trong công việc nhưng giờ này phải ngồi đây để xin ý kiến của mọi người về chuyện tình cảm của mình.
Tôi tình cờ quen biết em khi gặp đối tác cũng là người bạn làm ăn để bàn về công việc, em là người trợ lý của bạn tôi. Ấn tượng lần đầu về em chính là giọng nói. Em nói chuyện rất hay và lễ phép, cả về tiếng Anh và tiếng Việt. Đến lần thứ hai gặp lại tôi mới để ý nhìn kĩ em nhiều hơn, em không đẹp hoàn hảo như các cô gái trước giờ tôi quen và từng gặp nhưng lại thu hút tôi nhất, tôi cảm giác em toát ra vè thánh thiện đến lạ lùng.
Thông qua công việc và bạn tôi biết nhiều về em. Em 23 tuổi, vẻ bên ngoài trẻ hơn tuổi, tuy nhiên suy nghĩ và cách sống vô cùng trưởng thành. Từ ngày biết em, tôi không cần tài xế riêng, tự chạy xe đi làm. Tôi tranh thủ rời công ty sớm để đợi em đi làm về, chỉ dám bám theo phía sau xe em. Sau 2 tuần tôi đã có được mọi thông tin và giờ giấc sinh hoạt của em, cả ngày ở công ty, tối về đi dạy thêm, đi học và về nhà.
Vô tình em phát hiện ra khi tôi bám theo em đến khu chợ ở quận 7, cảm giác của tôi khi đó cứ như đi ăn trộm và bị phát hiện. Kết thúc buổi nói chuyện hôm đó em nói với tôi “Anh nên xác định tình cảm rồi đưa ra quyết định. Em không hoàn hảo. Một là cả đời. Hai là chơi bời. Và em không thuộc nhóm thứ hai”.
Đó là ngày hạnh phúc nhất của tôi khi nhận được lời đồng ý của em. Tôi vui còn hơn ký được hợp đồng mới. Cách em yêu tôi không vồ vập và quá mức cần thiết. Em vẫn đi dạy thêm tuần 3 buổi, học thêm 2 buổi và 2 ngày cuối tuần tôi mới được có thời gian thoải mái để bên cạnh em. Nhiều lần tôi đề nghị em nghỉ làm vì tôi có dư điều kiện để lo cho em nhưng em không muốn. Dù em bận và mệt vì công việc nhưng mỗi khi tôi nói công việc không tốt hoặc bị stress, nửa tiếng sau em đã có mặt và mang theo thứ gì đó như đồ ăn hay đơn giản ly nước kèm tờ giấy note. Tôi yêu em vì sự đơn giản từ hình thức đến con người và cách sống của em, luôn cười và làm tôi cười.
Video đang HOT
Ngày dẫn em về ra mắt gia đình, tôi vô cùng tự hào và sung sướng vì cả nhà đều hài lòng về em, lễ phép và ngoan, em được sinh ra và giáo dục trong một gia đình tốt. Và bố mẹ tôi hối tôi kết hôn càng sớm càng tốt vì ông bà đã mong có cháu, và tôi cũng chẳng còn trẻ trung gì. Và chúng tôi quyết định sẽ tổ chức lễ cưới vào cuối năm nay.
Tôi yêu em vì sự đơn giản từ hình thức đến con người và cách sống của em, luôn cười và làm tôi cười. (Ảnh minh họa)
Chẳng hiểu vì lý do gì càng ngày tôi càng cáu gắt với em. Tôi tự biện minh rằng do tôi thương em quá nhiều, tôi luôn lo sợ sẽ mất em. Tôi bắt em nghỉ dạy và nghỉ học, chỉ đi làm ở công ty của thằng bạn tôi, đi làm về em phải qua nhà tôi ăn cơm tối và tôi sẽ đưa em về đến tận nhà. Tôi trở nên ghen tuông với tất cả mối quan hệ của em dù tôi biết em rất chung thủy và không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi.
Ngược lại với thái độ của tôi, em không cãi lại mà chỉ im lặng và nghe lời tôi. Em ngưng tất cả công việc và dành trọn thời gian bên tôi. Em đưa ra ý kiến khi tôi cần, trợ giúp và tư vấn khi tôi hỏi, câu chốt lại của em luôn là đó là ý kiến của riêng em, quyền quyết định là của anh nha. Tôi phải thừa nhận em thông minh và có em bên cạnh tôi luôn gặp may mắn.
Thú thật lúc đó tôi như người bị điên, tôi bắt em phải cưới sớm, không đợi đến cuối năm nữa, thu xếp giữa năm sẽ cưới. Em hỏi tôi lý do vì sao tôi thay đổi, tôi nói sợ mất em, vì quá yêu em, sợ đợi lâu như vậy em sẽ chán tôi vì tôi đã già mà em còn trẻ…
Sau đó em tránh gặp tôi trong vòng một tuần, trong một tuần đó tôi sống như người cõi trên. Khi gặp lại em vẫn nở nụ cười đó với tôi, và nói có lẽ chúng tôi nên ngưng lại. Em có thể hy sinh và chấp nhận tất cả dù cho người đó không thương mình, nhưng không thể sống bên cạnh người không đặt niềm tin vào em. Và em lạnh lùng bước đi.
Tôi suy sụp và bỏ qua nước ngoài sống gần một tháng để lấy lại tinh thần, tự tay tôi đánh mất chính người con gái tôi thương nhất, bố mẹ cũng thất vọng về chính tôi. 5 tháng sau khi xa em, tôi quyết định cưới một người phụ nữ theo sự sắp đặt của bố mẹ. Đó là một người phụ nữ hoàn hảo, hơn em, nhưng tôi không thể thương cô ấy như em. Cô ấy cũng biết điều đó và vẫn đồng ý vì yêu tôi. Em không nghe điện thoại và trả lời tôi từ ngày đó, em chỉ trả lời điện thoại của mẹ tôi và nói chuyện với bà. Tôi đã nhờ bà giúp tôi hẹn gặp em với lý do mời đám cưới.
Khi thấy em tôi chỉ muốn lao vào ôm chặt em vào lòng, 5 tháng vừa qua em có biết đã làm tôi khổ sở như thế nào để quên em hay không? Vậy mà em vẫn tươi tỉnh và chúc mừng tôi, em không hứa sẽ đến tham dự lễ cưới nhưng thực lòng chúc phúc cho tôi hạnh phúc. Em không cho tôi có thời gian kịp để nói lời xin lỗi và mong em quay lại.
Đám cưới của tôi đang đến gần, vào tháng 10 tới, vậy mà giờ đây lại đang đắn đo trong lòng, một thằng đàn ông 40 tuổi già dặn nhưng không thể tự quyết định và tìm ra hướng đi cho hạnh phúc của chính. Tôi vẫn còn nhớ và thương em đến kinh khủng. Tôi có ý định muốn hủy cưới với người phụ nữ sắp cưới và sống một mình, dõi theo em, không được bên cạnh em nhưng thấy em hằng ngày bình an tôi cũng đã mãn nguyện. Còn nếu tôi vẫn cứ tiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi sẽ làm đau khổ người phụ nữ khác.
Mọi người có thể nói tôi lụy, nhưng em là người con gái đáng để tôi phải lụy như vậy, người con gái chỉ có một. Tôi nên sống độc thân hay kết hôn đây? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên! (Bạn đọc)
Theo Eva
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...