40 tuổi rồi, hãy sống có trách nhiệm đi anh
Gần 40 tuổi rồi, nên biết suy nghĩ và sống có trách nhiệm chút đi anh. Người đàn ông trưởng thành luôn hiểu gái là thứ để chơi vui chơi qua đường, vợ con là gia đình, là nơi để quay về, anh thì sao?
ảnh minh họa
Một năm trôi qua từ ngày anh gục đầu thú nhận đã phản bội em và các con chỉ vì người đàn bà anh cho là không xứng đáng. Không nói đến những cái được của anh hay những cái mất em phải chịu đựng, chỉ biết các con mất đi mái ấm, nơi có cha mẹ, phải sống cuộc đời bất hạnh như vậy. Còn mấy ngày nữa con gái lớn sẽ ra nước ngoài sống, từ nay đến cuối đời, số lần được gặp con của anh chắc đếm trên đầu ngón tay, rồi tương lai những đứa con còn lại sẽ thế nào, chắc anh cũng chẳng ngạc nhiên nếu có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ!
Lỗi của em đã mềm lòng, thương hại, không dứt khoát với anh để gây bi kịch cho đời mình, cũng như vô trách nhiệm trong việc sinh ra các con mà không thể mang đến cho chúng một mái ấm, một gia đình có cha mẹ mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đáng được có một cách hiển nhiên. Còn anh, nếu biết mình không đủ khả năng, không đủ sức chịu đựng thì đừng cố thoả mãn, chứng tỏ, vì như thế là vô trách nhiệm với bản thân và những người bên cạnh.
Gần 40 tuổi rồi, nên biết suy nghĩ và sống có trách nhiệm chút đi anh. Người đàn ông trưởng thành luôn hiểu gái là thứ để chơi vui chơi qua đường, vợ con là gia đình, là nơi để quay về, anh thì sao? Nếu là người đàn bà tử tế, biết suy nghĩ, yêu thương người khác đã chẳng lăn lộn hết người này đến người khác, tầm tuổi như anh rồi mà cũng chẳng có chồng, không có con, ngang nhiên ăn ở với chồng người khác, kẻ ấy phù hợp với anh sao?
Video đang HOT
Chẳng ai phải mất mười mấy năm mới nhận ra không hợp nhau, những lời tráo trở ấy chỉ là nguỵ biện cho sự phản bội, hèn hạ của mình thôi. Là con người, phải biết có trách nhiệm với những việc mình làm, anh nhé.
Theo VNE
Mới tán mà trả tiền gì anh cũng bảo cưa đôi
Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền thì anh đều bảo cưa đôi.
Một câu chuyện như thế này mà tôi cứ suy nghĩ mãi, không biết có nên nói ra để chị em cho ý kiến hay không. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định tâm sự, để mong nhận được sự sẻ chia của chị em.
Tôi và anh mới quen nhau được tầm 5 tháng. Sau 3 tháng đầu quen biết, chúng tôi thường đi chung với đám bạn. Ngày ngày, có vụ gì tụ tập là cả hai chúng tôi đều xuất hiện. Tôi thì chơi thân với các anh trong nhóm, còn anh là người độc thân, lại chơi thân với một anh bạn thuộc nhóm này. Thấy anh vui vẻ, cởi mở nên chúng tôi cho gia nhập nhóm, và từ đó, bất cứ cuộc hẹn hò nào, chúng tôi cũng đều không vắng mặt.
Những lần đi chơi nhóm như vậy, chúng tôi thống nhất quan điểm cứ &'campuchia' cho sòng phẳng. Chuyện đó thì tôi tán đồng, vì chẳng ai có tiền mà cứ chi trả được. Vả lại, có sòng phẳng, có chia đều như thế thì bạn bè mới bền được.
Tôi và anh hài hước nhất đội nên hay trêu mọi người. Thấy hai người hợp nhau nên bạn bè trong nhóm có ý gán tôi và anh với nhau. Tôi cũng không phản ứng gì nhiều vì coi đó là chuyện vui đùa, không sao cả.
Uống một cốc cà phê anh cũng đòi cưa đôi tiền (Ảnh minh họa)
Thế rồi, sau một thời gian đi chơi chung, chúng tôi đã cảm tình với nhau. Anh có ý quan tâm, tán tỉnh tôi. Nhiều lần, anh rủ tôi đi chơi riêng. Có lần anh mời tôi đi ăn, đi uống cà phê. Nhưng những lần đó, khi tôi chủ động đứng lên trả tiền, vì nghĩ là sẽ mời anh, anh đều bảo cưa đôi. Anh không muốn tôi tốn tiền, cũng không tự động trả. Có khi anh cứ ngồi ỳ ra, hỏi là bao tiền nhưng không thấy trả nên tôi mới chủ động. Những lúc đó, anh cứ để tôi trả, xong rồi anh đưa lại cho tôi một nửa số đó, anh nói là chia.
Tôi thấy cứ kì kì làm sao đấy. Ai cũng nhìn chúng tôi vì rõ là giống hai người đang hẹn hò, quán ấy cũng chỉ dành cho cặp đôi yêu nhau. Thế mà, chúng tôi chia nhau vài chục bạc trả tiền cà phê, có lẽ họ đang cười thầm trong bụng. Nhưng thiết nghĩ, có cười thì họ cười anh, chứ cười gì người con gái như tôi. Họ lại thương cảm cho tôi cũng nên.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ.(ảnh minh họa)
Sau lần ấy, tôi cũng không thấy anh tiến triển gì. Thật ra, đi đông thì mình nên chia nhưng đi hai người như thế, chia thấy hài hài sao ấy. Tôi bèn chủ động đứng dậy tranh trả tiền và nhất định không cho anh trả, rồi anh cũng chịu thua. Thế nhưng, lần sau đi cùng anh, anh cũng không có ý định trả dù trước đó tôi đã trả rồi. Nhớ có hôm đi ăn lẩu, hai người vào quán lẩu 1 người, ăn hết nổi lẩu tầm hơn 3 trăm nghìn. Ăn xong anh cầm hóa đơn "cưa đôi nhé" làm tôi ngại chín mặt. Thật ra, nếu người ta không biết chúng tôi là đôi yêu nhau thì cũng coi như bạn bè đi ăn cùng, nhưng những gì chúng tôi thể hiện giống với một đôi tình nhân hơn là bạn bè. Tôi đành ngậm ngùi đưa tiền cho anh.
Nhiều lần quá, tôi bức xúc và nói thẳng với anh. Anh nói, sau này lấy nhau về cũng cứ chia đôi tiền nong, cái gì cũng sòng phẳng. Vợ chồng cũng phải sòng phẳng về kinh tế, không nên phụ thuộc ai hết, vì như thế mới tự do được. Cần làm việc gì lớn thì bàn kĩ với nhau rồi góp tiền tính toán. Tôi hơi choáng, thật ra anh còn tính cả tới chuyện sẽ lấy tôi, vậy mà còn kiểu chi li như vậy.
Đồng ý hôn nhân là hôn nhân, nhưng khi yêu nhau anh không nên cư xử như vậy mới đúng. Chí ít anh cũng nên thể hiện sự ga lăng của một kẻ đang tán gái chứ. Tôi không hiểu anh suy nghĩ thế nào mà lại nói, làm như thế cho tôi quen. Tôi buồn lắm, dù là có tình cảm với anh, nhưng thật tình, tôi đang muốn chia tay lắm rồi. Các bạn nói xem, tôi nên làm gì lúc này?
Theo VNE
"Mày đã ngủ với nó chưa?" Thật chẳng thể ngờ, mẹ anh gọi riêng anh vào bếp và hỏi câu đó, mẹ không hay biết tôi đứng sát cửa và nghe được tất cả. Tôi buồn chán vô cùng. Còn nhớ ngày đầu tiên về ra mắt nhà anh, gặp bố mẹ và anh chị anh, tôi choáng váng và đau khổ vô cùng khi nghe mẹ anh lén...