40 tuổi liệu tôi có tìm được hạnh phúc?
Những điều chỉ trai ế mới hiểu
Ừ thì tôi sắp có biệt danh là trai ế vợ. Mà có khi ế thật vì đã 40 tuổi đầu, tôi thật sự đã không còn hứng thú gì với chuyện yêu đương, tán tỉnh ai cả. Trong tay cũng gọi là có chút của cải, chẳng phải là nhiều nhưng cũng không phải quá ít. Chẳng lẽ, một người đàn ông đã 40 tuổi rồi lại không có được cho mình một cơ ngơi để còn tính chuyện tương lai?
Công việc ổn định, ngoại hình cũng gọi là tạm được, trông đàn ông, nam tính, chỉ là, những nếp nhăn đã bắt đầu hằn lên khuôn mặt. Nhìn tôi có vẻ từng trải của một người đàn ông chịu nhiều sóng gió trong cuộc đời, người ta vẫn bảo vậy. Có vẻ, tôi già hơn tuổi một chút và đó là nhược điểm khiến tôi không có được cảm tình của các chị em. Hoặc là người ta chê tôi già, nhìn như ông cụ nên chẳng ai đoái hoài gì.
40 tuổi, bạn bè giục, người thân giục thì khỏi phải nói rồi. Nhưng mà giục mãi thì chán. Đến tuổi này, họ chỉ biết đến tôi với hình ảnh một ông cụ non, sáng dậy tập thể dục, rồi đi làm, tối về nhà lại lao đầu vào công việc.
40 tuổi, bạn bè giục, người thân giục thì khỏi phải nói rồi. Nhưng mà giục mãi thì chán. (ảnh minh họa)
Hồi tôi chuyển cơ quan, có một cô bạn sinh năm 83, chưa có người yêu. Mọi người thấy tôi cũng chưa có gì, ai cũng ngạc nhiên vì tuổi này lẽ ra phải có vợ con đề huề rồi chứ. Tôi nói chưa có gì họ còn không tin, có người còn âm thầm tìm hiểu đời tư của tôi qua các mối quan hệ để biết chắc rằng, tôi là &’trai tân’. Khi đã biết được sự thật đúng như tôi nói, họ bắt đầu lên kế hoạch mai mối tôi với cô gái sinh năm 83.
Cô này nhìn không được xinh xắn, nói chung là bình thường., ăn nói cũng không được duyên cho lắm, ngoại hình có vẻ nhỏ con. Nói chung, về ngoại hình thì cô ấy không hợp ý tôi, vì có thể không phải tôi chê bai gì cô ấy cả, chỉ là tôi không thích, vừa vào đến chỗ nào đó đã dính vào một cuộc tình chẳng ra đâu vào đâu, rồi người ta lại cười cho. Mình là người có tuổi, nên giữ thể diện với các anh chị em kém tuổi mình.
Họ mai mối, tôi ghi nhận tình cảm của họ, cũng là vì họ muốn đôi bên được kết tóc se duyên khi mà cả hai chưa có gì. Thôi thì phải nên cám ơn họ mới đúng…
Họ mai mối, tôi ghi nhận tình cảm của họ, cũng là vì họ muốn đôi bên được kết tóc se duyên khi mà cả hai chưa có gì. Thôi thì phải nên cám ơn họ mới đúng… (ảnh minh họa)
Nhưng mà, ở tuổi này rồi, thú thực, tôi chẳng hứng thú với cái gọi là tán tỉnh ai đó. Có cô em trong phòng chơi với tôi, cứ bảo tôi là có thích chị ấy không, nếu mà thích thì anh phải chủ động, phải nhắn tin, gọi điện thường xuyên, phải tặng hoa, phải thể hiện sự lãng mạn. Rồi cô em còn bảo, chị ấy có vẻ cũng ưng anh rồi đó…
Nói gì thì nói, tôi đã từng trải qua chuyện tán tỉnh yêu đương, cũng từng trải qua cảm giác đau khổ khi thất tình, cũng từng bị phụ tình, cũng đã yêu, nhưng mà bây giờ, khi đã 40 tuổi, tôi chẳng còn màng đến chuyện ấy nữa. Ngại cái kiểu &’em đang làm gì, ăn cơm chưa, có đi xem phim với anh không?’. Ngại cái kiểu &’anh đang đứng trước cổng nhà em, em xuống anh nhờ tí việc nhé’ và tặng một bó hoa. Những trò ấy tôi làm cả rồi, giờ lặp lại thấy sến sến và thấy mình không còn hợp tuổi. Tôi còn nghĩ, chẳng may ai nhìn thấy mình như vậy thì họ cười cho, bảo &’ông già rồi mà còn lãng mạn’.
Thì thật ra, người ta bảo, chắc là do tôi chưa yêu ai, chưa thích ai, chưa gặp ai hợp với mình nên mới vậy. Chứ nếu mà yêu rồi thì chẳng vấn đề gì. Cũng có thể là tôi chưa tìm được người con gái như ý, nhưng mà tuổi này rồi, tìm đến bao giờ nữa. Tôi cũng chán cái chuyện yêu đương, vợ con, vì căn bản, kiếm một người mình yêu thì quá khó, nhưng lấy một người vợ qua mai mối chỉ vì mình quá già càng chán hơn.
Thì thật ra, người ta bảo, chắc là do tôi chưa yêu ai, chưa thích ai, chưa gặp ai hợp với mình nên mới vậy. (ảnh minh họa)
Hôm rồi, mẹ tôi dắt về nhà một cô gái. Tôi còn tưởng đó là học trò của mẹ đến chơi, hóa ra không phải. Chẳng hiểu mẹ tìm được ở đâu cô gái đó, cũng không rõ lai lịch thế nào, nói là có người quen giới thiệu, mẹ ưng lắm nên đưa về nhà, mời cô ấy dùng bữa, nhân tiện gặp mặt tôi. Không phải tôi khó tính nhưng tôi rất dị ứng với cái kiểu người ở đâu đâu về nhà mình ăn cơm lại với mục đích mai mối thế này. Nên cả bữa cơm, tôi không dành cho cô này một cái nhìn thiện cảm, ngoài câu nói ‘em cứ tự nhien trò chuyện với mẹ anh’. Cô nàng chắc cũng ái ngại vì thấy tôi không tỏ ra gì cả, chắc họ nghĩ tôi đã 40 tuổi rồi nên chẳng kén chọn nữa, phải tính chuyện vợ con đi thôi. Tôi thì chẳng kén, chẳng chọn, chỉ là, cái gì tôi không thích mà cứ ép tôi thì dù thế nào cũng không có kết quả gì. Sau lần ấy, cô này không dám bén mảng gì tới nhà tôi nữa…
Tôi quyết định chẳng yêu đương, chẳng cưới xin gì hết, cái gì đến thì nó đến, còn nếu không đến được thì mình cũng phải chấp nhận, coi đó là số phận thôi. Bây giờ, tôi chẳng được trai tráng như xưa, con gái cũng có màng tới tôi đâu. Mai mối rồi người ta không thích thì cũng phiền. Có trai trẻ thì họ lấy chứ ai đi lấy một ông cụ như mình. Đúng là, qua cái tuổi thanh niên rồi, việc tán gái không còn là sở trường, cũng không còn là việc nằm trong kế hoạch của tôi nữa. Cưới vợ cũng là việc quá ngại với tôi lúc này. Thôi thì đành chấp nhận, không cưới thì thôi…
Tôi đành mang tiếng là trai ế…
Theo Him
Hãy yêu khi còn là sinh viên
Thời sinh viên, mỗi người đều sẽ có những rung động, có thể là rung động đầu đời, có thể là cuối đời của bạn, có thể là yêu đầu, có thể là yêu cuối, có thể là vài lần cuối... những bạn trai nào đang còn ngồi trên ghế trường đại học, đừng ngại ngùng mà bỏ lỡ mất cơ hội.
Thực ra, kể ra câu chuyện này lại làm tôi thấy khá thú vị. Cho dù rằng tới thời điểm này tôi vẫn còn nhớ về em, người con gái đầu tiên làm tôi yêu tới thế.
Tôi và em học cùng lớp. Cái thuở ban đầu của năm thứ nhất, với bao thứ hào hứng, tôi xung phong làm cán bộ lớp, và đụng phải em, em cũng xung phong làm cán bộ lớp. (Giờ mới nhớ lại lớp tôi có tới cả gần 20 mạng giơ tay xin làm cán bộ lớp đấy nhé).
Tôi được phân công làm "phó bí thư" - haha, phó thường dân hơn một tí thôi, nghe cho oai vậy. Còn em cũng là phó văn thể ăn chơi.
Video đang HOT
Thời đầu tôi và em cùng đi họp cán bộ lớp thay thằng lớp trưởng ham chơi, cùng đi tham gia các hoạt động tình nguyện của trường. Tôi và em cùng nộp phỏng vấn vào đội tình nguyện.
Cứ thế, quãng thời gian của năm 1 trôi đi trong thoáng chốc, kèm theo đó là việc tôi thành người bạn thân của em. Thân thật, các bạn đừng nghĩ linh tinh nhé. Lúc đó tôi vẫn còn ngu ngơ lắm, vẫn chở em bằng xe đạp, mà em còn ôm tay ngang hông tôi nữa, vậy mà tôi vẫn cứ liến thoắng chém gió, không hề nghĩ ngợi gì cả. Tôi còn nhớ như in là tôi còn chở em bằng xe đạp, ra tận bến xe để em đón người yêu nữa chứ. Mà tôi đến giờ vẫn chẳng hiểu, một thằng con trai có thể để đứa con gái ôm, thơm, vòng tay ôm mà vẫn coi là bạn thân. Có lẽ lúc đó tôi giới tính tôi chưa ổn định chăng :)))
Tôi còn nhớ, cuối kỳ 1 là em vẫn ở trong ktx. Tôi nhớ như in một buổi trưa, em bảo cả phòng con gái về quê hết rồi, còn mỗi em thôi (lớp chúng tôi thi ngay sát Tết), trưa thi xong, vào đấy mà nghỉ, chiều thi tiếp môn khác ngay đầu giờ. Tôi cũng ậm ờ, cũng vào phòng, còn ngại ko dám nằm giường người khác, thế là em bảo tôi nằm giường nào cũng ok.
Tôi nằm lên giường em, ngủ thiếp đi vì qua một môn thi với thời gian ôn tốn nhiều sức lực. Gọi là tốn thời gian, chư thực ra tôi ôn hết 2 ngày, ngủ 4 tiếng rồi cày thôi, sáng hôm đó đi thi vẫn còn ôn xuyên đêm.
Chợt tôi thấy ấm ấm, tôi chợt tỉnh thì thấy em nằm cùng giường và ôm tôi, còn thủ thỉ vào tai tôi: "Thấy cậu lạnh nên tớ ôm cho ấm".
Tôi: "Ờ, ngủ đi"
Hết!
Tỉnh giấc tôi đi thi tiếp.
Sau đó là đến kỳ 2 năm nhất, rồi năm 2, tôi không đăng ký học tín chỉ với lớp, mà tự đăng ký lịch riêng, rồi tôi đi làm thêm, tôi mải chơi điện tử. Cũng ít liên lạc dần với lớp, với bạn bè và với em.
Năm thứ 3, học chuyên ngành, tôi lại học cùng lớp và em. Thời điểm này tôi lại học cùng em nhiều môn, và cũng chơi khá thân lại với em. Cũng vẫn chỉ là bạn thân mà thôi, vì thời điểm này em yêu một anh hơn nhiều tuổi trong lớp, và tôi đang bận rộn học tiếng Anh cho công cuộc du học sau này. mà thực tế ra, thời điểm đó, tôi như là đang mẫn cảm và lãnh cảm với tình cảm yêu đương thì phải. Có lẽ do mục tiêu du học nó đè nặng quá.
Mà thời điểm này, tôi cũng nợ kha khá môn, hậu quả do đi làm và mê điện tử mấy năm trước.
Nhìn chung tôi tập trung học nhiều cho cái năm này để trả nợ.
Năm thứ 4, kỳ đầu tiên, tôi tập trung trả nợ, nhiều môn ko đk được, tôi lại phải nhờ em lên khoa xin hộ, thế là có cái cớ để gặp em. Rồi tôi học chuyên ngành kỳ này phải thuyết trình liên miên, tên em và tên tôi khá gần nhau nên toàn chung nhóm. Mà chúng nó lại toàn giao tôi nhiệm vụ thuyết trình và soạn bài bằng tiếng Anh, nên lại càng gặp em nhiều vì em là nhóm trưởng.
Có lẽ, thời gian này tôi phát triển tâm sinh lí đầy đủ rồi nên mới bắt đầu rung động với em.
Tôi vẫn nhớ những buổi chiều mùa thu, đứng nghỉ giải lao ở ban công nhà D, nắng xuyên qua khe lá và lấp lánh trên tóc em (thực ra em nhuộm tóc nên tóc lại chả vàng, hehe).
Rồi cảnh em rối rít chỉ gọi điện thoại cho tôi để chạy vào điểm danh khi học ở giảng đường Phương Nam (thói quen của tôi là học 4 tiết thì 2 tiết ngồi canteen một mình tự đọc giáo trình, đọc sách, trừ môn nào thầy giáo thực sự dạy hấp dẫn tôi).
Đôi khi buổi sáng mùa đông nào đó, tôi vẫn chợt tỉnh giấc vì tiếng chuông nhắn tin đinh đinh từ em iP báo em nhắn tin gọi tôi dậy đi học. (Cho đến giờ, đã vài năm rồi nhưng dù dùng IP hay đổi máy tôi vẫn cố dùng âm báo tin nhắn đó, thậm chí có thời kì đăng ký dịch vụ tin nắm SMS100 của Vịt ten để sáng sáng nó tự động gia hạn bằng tin nhắn cho mình).
Nhiều hôm tôi đi học sớm quá (nhà tôi đi đường hay tắc đường nên hay đi sớm trước cả 40 cho ăn chắc), lại ngồi ở bậc thang chỗ nhà văn hóa, rồi phone em lồm cồm bò dậy, từ ktx ra đấy sớm ngồi mua bánh mỳ ở cantin rồi ra đó gặm gặm.
Rồi lại có những lúc tôi ngồi buồn suy tư (tính tôi là thế, kẻ có nhiều nhân cách và suy nghĩ cùng một lúc, nên hay suy tư lắm). Em lại búng tai tôi một cái.
Lại nhớ em và tôi hay ngồi ở mấy cái bồn nước chỗ khu nhà hành chính, để tôi thuyết trình nháp cho em xem và dạy em học tiếng Anh. Nghe em phát âm tiếng Anh mà tôi nghe như là tiếng phanh kêu vậy. Hehe.
Thật là nhiều kỉ niệm thời sinh viên gắn với em ùa về khi tôi viết những dòng này. Ôi cái thời sinh viên thật đẹp và vô tư lự. Giờ giữa dòng đời bận rộn và lo toan cơm áo gạo tiền, chẳng tìm nổi thời sinh viên như thế. Các bạn sinh viên còn cơ hội hãy tận hưởng dù chỉ 1 vài ngày cái thời sinh viên sung sướng ấy nhé.
Dần dần, tôi và em cảm nhau nhưng lại không nói. Lúc đấy, tôi còn biết em có một người khác đang thích (em chia tay với anh cùng lớp bởi anh này vì việc gia đình nên phải vào Nam sống).
Kể như ngày đó tôi ngỏ lời ngay có lẽ đã khác. Nhưng tôi nhát, thực sự là thế, thời sinh viên, đi làm ở công ty lớn, tôi có nhát đâu, vẫn tán gái thô, bạo và ngu như bao gã trẻ, bao gã nhân viên văn phòng khác. Nhưng trước mặt em thì tôi như bị câm khi muốn nói lời đó ra.
Gần hết kỳ 1, lớp tập trung đi chụp kỷ yếu. Em mặc áo dài, em thật xinh.
Sau kỷ yếu, lớp tôi đi chơi dã ngoại một chuyến cắm trại qua đêm. Cơ hội để tôi nói lời yêu thật nhiều trong đêm đó. Nhưng tôi lại im lặng.
Rồi tôi cũng đánh liều thổ lộ với em vào ngày giáng sinh.
Em im lặng...
Im lặng...
Im lặng...
Cứ vậy trong 3 ngày. Tôi vẫn chờ, vẫn im lặng đợi câu trả lời của em.
Cho tới ngày thứ 4, em nói với tôi là em yêu tôi. Em yêu tôi từ ngày học năm đầu.
Nói thật, tôi như đang bay vậy, ngày em nói với tôi cũng là ngày bắt đầu kỳ thi cuối cùng của đời sinh viên. Lúc đó, điểm phẩy của tôi sau mấy năm ăn chơi và đi làm đang có tổng kết là 6.5 (Sau này tính điểm kỳ đó - tôi học full 35 credits cho cả kỳ đó và cộng điểm thực tập nữa là tôi lên được 7.3, một kỷ lục mà mọi người vẫn còn sợ).
Suốt cả kỳ thi, tôi lâng lâng, sung sướng, ôn đâu vào đó, học gì nhớ nấy. Đi thi làm bài trôi chảy và còn nhắc bài lũ bạn. Cả lớp bảo nó đi thầy nên biết trước đề, mọi lần toàn thấy nó đi chép bài, hôm nay cho người khác chép. (Bọn tôi thi môn chuyên ngành thì toàn đề mở, hoặc là thầy cô trong khoa coi nên cũng dễ coi trộm bài nhau).
Suốt cả kỳ thi, ngày nào chúng tôi cũng đi chơi với nhau, cặp kè như hình với bóng vậy. Tôi thì cười ha hả, em thì đôi lúc ánh lên nét buồn trong đôi mắt cười của em.
Rồi trước hôm tôi thi môn toán thông kê (tôi học lại môn này), là môn cuối cùng của kỳ thi, em nói với tôi rằng em đã nhận lời người kia trước tôi 1 ngày. Chỉ 1 ngày thôi. Nhưng không dám làm tôi buồn vì biết kỳ thi này vô cùng quan trọng. Trong cả 4 năm học, em luôn yêu và thích tôi. Luôn đợi một lời ngỏ lời từ tôi, em thích tôi nhưng không đủ can đảm nói trước, vì em là con gái! Nhưng đợi chờ mà không thấy thì em như mất đi hi vọng, em không đủ kiên nhẫn và em tưởng với tôi, em chỉ là bạn. Em nhận lời người kia! Vậy là tôi chậm, kẻ chậm chân trong tình cảm.
Sự chần chừ trong tình cảm đôi khi sẽ tước đi của bạn không phải chỉ một đoạn tình cảm mà là cả trái tim.
Tôi quay ra nghĩ rằng em bắt cá hai tay, em lừa dối tôi. Tôi hận em và không nói chuyện với em một từ nào kể cả qua tin nhắn. Gặp trong buổi nhận bằng tốt nghiệp, tôi chỉ cười nhếch mép và bắt tay em mà thôi. Như hai người xa lạ gặp nhau trong đên năm mới và chào nhau happy new year - như cái cách tôi chúc mừng năm mới ở xứ người xa lạ khi du học sau này. Thật là xa cách, trước mặt thôi mà như trong sương mù không thấy nhau.
(sau này tôi mới biết, cử chỉ đó của tôi làm em đau khổ tới nỗi ghét tôi và cũng chia tay luôn cả bạn trai vì không tin vào tình cảm nữa)
Tốt nghiệp 2 tuần, tôi lên đường vào Nam làm việc vài tháng, tôi cũng không liên hệ với ai trong lớp. Rồi tôi đi du học.
Cho tới năm ngoái tôi học xong (học Master ở UK chỉ mất 1 năm thôi), tôi trở về Việt Nam.
Ban đầu cũng nghĩ liên hệ với em, nhưng lại vẫn hận chuyện ngày xưa, tôi chỉ nhắn tin vu vơ.
Thời gian đó, nhà em có chuyện, tôi cũng thường hay nói chuyện và tâm sự lại với em. Nhưng tôi vẫn giận em, vẫn nghĩ em có người yêu rồi, tôi luôn giữ khoảng cách.
Thật sự thì, khoảng thời gian này, mà như sau này em kể cho tôi, em lại yêu tôi! Nhưng tôi như người xa lạ, xa quá, xa về tính cách, xa về cách nhìn đã mới sau quãng du học. Nên em chỉ biết yêu thầm mà thôi. Rồi cũng dần dần em chỉ thấy yêu và nhớ về tôi của ngày xưa mà thôi.
Rồi tôi đi làm, công việc cuốn đi làm tôi không còn dành thời gian cho ai cả. Những dòng chat facebook, tin nhắn cũng ít dần, cả mấy tháng liền tôi không liên lạc với em. Kéo theo đó là tôi ít nhớ về em hơn. Thời gian đi làm, đi học xa nhà, gặp nhiều hoàn cảnh, có một đêm tôi không ngủ được, chợt ngồi nghĩ lại về thời sinh viên. Nhiều nhất vẫn là em, kỉ niệm với em, và tôi chợt nhận ra mình ích kỷ. Em đã nghĩ cho tôi, tại sao tôi còn hận em, còn giận em.
Tôi như người điên, giận bản thân mình, hận bản thân nhiều lắm. 2 ngày sau, tôi nhấc điện thoại và gọi cho em. Tôi hẹn em đi cafe, tôi không thể hiện điều gì cả, chỉ nói chuyện vu vơ, và tôi hỏi em
- Có người yêu chưa H? Chống lầy đi chớ, lớp mình mấy đứa rục rịch rồi.
- Ừ, cũng đang tính.
- Hả, có thật à - tim tôi như thắt lại (đây là lần thứ hai tôi có cảm giác như thế, lần đầu là em nói tôi đã chậm)
- Ừ, chứ đùa à, yêu mấy tháng rồi.
Lại một lần nữa, tôi chậm.
Lễ cưới của em, tôi vẫn về (tôi đang làm việc ở Sài Gòn), trước đó 1 tuần, tôi bay về và gặp riêng em. Tôi kể lại hết mọi chuyện, tôi và em như 2 người câm, không còn biết nói gì nữa, em là người đứng dậy về trước, và không quên thơm vào má tôi, đúng vị trí mà em thường hay làm thế như thời năm nhất. Và tôi khóc, vì tôi tiếc, tôi đã làm mất một mảnh của đời mình.
Tôi bay vào SG ngay đêm đó, trong lúc đợi máy bay cất cánh là tin nhắn của em: thật tiếc nhưng phải như vậy thôi, cảm ơn anh.
Lễ cưới của em, tôi cười rất nhiều, tôi mừng cho em, vì chú rể là người tốt, mừng vì em cũng cười rất nhiều.
Một tháng trước,
Tôi về lại miền Bắc làm việc và chuẩn bị kế hoạch du học tiếp, thì em gọi điện. Tôi và em lại cafe, lần này tôi thấy em mặc style khác đi rồi.
- Có bầu rồi hử?
- Ờ, có rồi mà.
- Tưởng 2 vợ chồng định đi học tiếp cơ mà.
- Nhưng lỡ mà, thôi học sau, nuôi con đã.
- Để tao nuôi, mày đi học đi, hê hê.
- Được thế thì phúc.
- Zai hay gái thế?
- Mới siêu âm, zai, nhưng tầm này chưa biết chuẩn không.
- Kaka, zai hử, chắc đẹp như bố thôi.
- Ừ, này, tao hỏi anh ấy rồi, hay mày làm bố đỡ đầu nhé?
- Hả....
Hôm nay Hà Nội mưa, tôi đang chuẩn bị lên đường đi học tiếp. Tiếng chuông điện thoại reo, là số của em, "Alo, bố đỡ đầu xin nghe, ừ chuẩn bị xong hết rồi. Mai tao bay, cafe hả, Hà Nội mưa lạnh mà. Ừ, ok, để tao ra cafe gần nhà mày".
Vậy đó, em và tôi!
Thời sinh viên, mỗi người đều sẽ có những rung động, có thể là rung động đầu đời, có thể là cuối đời của bạn, có thể là yêu đầu, có thể là yêu cuối, có thể là vài lần cuối.
Nhưng...
Các bạn trai nào nếu có lỡ thích như tôi, hãy thổ lộ nhé, đừng dừng lại. Bởi bạn hãy nhớ, hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ, kể cả trong cuộc sống và tình yêu. Tuổi trẻ mà. Dại khờ và khát khao đi nhé. Đừng để lỡ rồi lại tiếc nhé các bạn.
Chúc các bạn tìm được mảnh của các bạn đang gửi đâu đó.
Theo Him
Không muốn cưới chỉ vì sợ chăm bố mẹ chồng Em và người yêu đã quen nhau được hơn 3 năm, tình cảm đã đến lúc đi đến hôn nhân, nhưng khi em ngỏ lời với cô ấy thì cô ấy lại từ chối. Em đã hỏi nguyên nhân tại sao cô ấy bảo sợ gia đình em, và cô ý chưa chăm sóc người bệnh bao giờ Gia đình thuộc dạng bình...