40 năm tìm kiếm đứa con trai thất lạc, ngày gặp mặt, ông khóc nghẹn… rồi bỏ đi
Tháng ba tới mang theo những cơn mưa bất chợt, cái nồm ẩm ướt và thời tiết nóng lạnh thất thường. Giữa màu đỏ rực của những bông hoa gạo trên nền trời xanh ngắt, một ông cụ tóc đã bạc trắng, thân hình gầy gò.
Và khuôn mặt u sầu đang buồn bã vác sau lưng túi ve chai, bước đi với dáng vẻ cô độc trên con đường thênh thang nhưng vắng vẻ.
Người đàn ông ấy với cái tên dung dị – Cần, ông đã mưu sinh bằng công việc kiếm ve chai trong nhiều năm nay. Ở ông, ngoài cái khắc khổ và già nua theo năm tháng đã tạc trong từng nếp nhăn, người ta còn nhận thấy một nỗi buồn sâu thẳm và bao suy tư của một đời thăng trầm ẩn chứa trong từng ánh mắt.
Khi ông đang ngồi ở chỗ tập trung rác, lục tìm chai lọ nhựa và những vật dụng cũ kĩ còn dùng tốt mà người ta vất đi thì hai thanh niên chừng ngoài 20 đang vừa đi vừa cười nói, rồi bất chợt lượn xe lại gần chỗ ông. Cậu thanh niên ngồi sau nghiêng người ném vỏ chai nước và nói: “Của ông này!”. Chai nước rơi xuống đất, ông lão vội vàng nhặt lên, thấy bên trong chai vẫn còn hơn một nửa nước, ông mở nắp uống một hơi hết sạch.
Người đàn ông già nua, nghèo khổ mưu sinh bằng công việc nhặt ve chai đã nhiều năm. (Ảnh minh họa: Internet)
“Bố ơi, cõng con. Bố mau cõng con đi!”, âm thanh từ đâu vọng tới, ông lão vội nhìn xung quanh. Thì ra một bé trai đang nũng nịu đòi bố trên đường từ trường học về. Ông đứng lặng ở một góc đường dõi theo cảnh tượng vô cùng ấm áp ấy, và nước mắt ông bắt đầu rơi. Nước mắt tràn vào những vết chân chim nơi khóe mắt già nua của ông rồi lăn dài trên gò má gầy gò, hốc hác.
Ký ức 40 năm về trước bỗng chợt ùa về…
40 năm trước, gia đình ông đã xảy ra một biến cố kinh hoàng. Thiện Đạt, đứa con trai duy nhất của ông, năm đó mới lên hai tuổi, đã bị bắt cóc trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người.
Hôm đó là một ngày nắng gắt. Ông đang bận rộn công việc đồng áng thì bố mẹ ông hốt hoảng chạy đến: “Con hãy về nhà ngay đi, không thấy Thiện Đạt đâu cả”. Ông giật mình lặng người, không dám tin vào những gì vừa nghe được. Ông lao về nhà như tên bắn trong tâm trạng hoang mang, lo sợ và run rẩy.
Về đến nhà, ông thấy vợ đang nằm trên giường, vùi mặt vào gối và khóc. Sau khi phát hiện con trai biến mất, bà đã hoàn toàn mất bình tĩnh và ngất lịm ngay giữa sân. Bác sĩ trong thôn đang điều trị cho vợ ông. Vừa nhìn thấy ông, bà lập tức bật dậy, ôm lấy ông khóc rống.
Bà kể lại rằng sáng hôm nay bà ở trong nhà kéo sợi và chắc mẩm Thiện Đạt chơi ở dưới bếp với đám mèo con. Thấy trời càng lúc càng nắng nóng, bà dự định đứng lên đun nước để mang ra đồng cho ông. Khi xuống đến nhà bếp, phát hiện không thấy Thiện Đạt đâu, bà vội vàng sang nhà ông nội Thiện Đạt cách đó không xa để hỏi nhưng cũng không có Thiện Đạt ở đó.
Họ lo lắng và hoảng sợ chạy khắp thôn tìm kiếm bé nhưng vẫn bặt vô âm tín. Một đứa bé khoảng 7, 8 tuổi trong thôn cho biết nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt cõng một đứa bé hôn mê bất tỉnh đi ra khỏi cổng làng. Họ bàng hoàng và đau đớn. Con trai Thiện Đạt bé bỏng của họ đã bị người ta bắt cóc.
Bé Thiện Đạt đã bị một người đàn ông bắt cóc. (Ảnh minh họa: Internet)
Video đang HOT
Sau khi Thiện Đạt bị bắt cóc không lâu, cha của ông vì nhớ thương cháu nội mà mắc bệnh qua đời. Còn vợ ông luôn không ngừng trách móc và giày vò bản thân. Mỗi ngày bà đều ra cổng làng đứng ngóng trông từ sáng sớm tới tối mịt. Sự giày xéo tâm hồn khiến bà đánh mất lý trí và hóa điên dại.
Để chăm sóc cho vợ, ông Cần phải tạm thời gác lại việc tìm kiếm cậu con trai. Một hôm, vì quá mệt mỏi sau những ngày gắng gượng nên buổi trưa, ông đã ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, ông thấy đầy sự bất an và cả những lần giật mình sợ hãi. Những tiếng lao xao càng lúc càng rõ ràng bên tai, ông giật mình tỉnh giấc. Em trai ông hớt hải chạy vào nhà và thông báo với ông một tin sét đánh: Vợ ông đã tự vẫn. Thế giới trước mặt ông hoàn toàn sụp đổ. Quá nhiều khổ đau, mất mát cứ không ngừng giày xéo cuộc đời ông, vắt kiệt trái tim vốn đã nhiều vết thương của ông.
Sau khi lo tang lễ cho vợ xong, ông quyết định lên đường tìm kiếm con trai. Ông đã tự nhủ với lòng mình, dù khó khăn vất vả đến mấy cũng nhất định tìm bằng được con trai, đưa con trở về.
Chiếc điện thoại trong túi áo bỗng đổ chuông inh ỏi, ông Cần chợt bừng tỉnh khỏi ký ức. Đặt túi ve chai xuống đất, ông móc chiếc điện thoại cũ kỹ ra khỏi túi và dán mắt vào màn hình để xem đó là cuộc gọi từ ai.
“Chào ông, ông có phải ông Cần không? Chúng tôi gọi điện từ Phòng điều tra Công an tỉnh. Một năm trước, ông đã lấy máu ở đây. Chúng tôi muốn thông báo cho ông tin vui, chúng tôi đã tìm được con trai của ông”.
Nghe tới đó, nước mắt ông không ngừng chảy. Đó là những giọt nước mắt mà ông đã chờ đợi biết bao năm tháng qua, là giọt nước mắt hạnh phúc vì sắp được đoàn tụ, vì sắp được về bên con và nương tựa vào nhau.
Công an nói với ông: “Con trai Thiện Đạt của ông đã đổi tên thành Quang Minh. Mẹ nuôi của anh trước khi qua đời đã nói anh chỉ là con nuôi do ông bà mua và bảo Quang Minh hãy đi tìm bố mẹ ruột của mình”.
Con trai ông đã vô cùng kinh ngạc khi biết được sự thật. Giờ đây, anh đã làm cha và anh hiểu nổi đau xót của cha anh năm xưa khi anh bị bắt cóc. Vì vậy sau lễ tang của mẹ nuôi, anh vội tìm đến cảnh sát nhờ họ tìm cha giúp anh.
Điện thoại lại rung, vẫn là công an gọi đến, họ nói: “Thiện Đạt sau khi biết sự thật rất muốn tới để gặp lại bố mẹ. Ông hãy cho chúng tôi địa chỉ để cung cấp cho anh ấy”.
Thế nhưng ông Cần đã từ chối. Ông muốn tự đi tìm con trai để tận mắt chứng kiến cuộc sống của con.
Ngày hôm sau, ông mặc chính chiếc áo hôm con bị bắt cóc và bắt chuyến tàu sớm đi tìm con. Ông không rời mắt khỏi tờ gấy ghi địa chỉ nơi con trai ông đang sống. Niềm hạnh phúc của người cha sau bao năm đau đớn, dằn vặt vì đã không bảo vệ, chở che cho con tới ngày này mới trở lại.
Ông bắt chuyến tàu hỏa để đi tìm con trai của mình. (Ảnh minh họa: internet)
Vì muốn mau chóng được gặp con nên vừa ra khỏi ga tàu, ông mạnh dạn dùng số tiền ông chắt chiu được trong mấy tháng qua để bắt taxi. Tài xế sau khi nhìn địa chỉ ông cần đến tỏ vẻ hoài nghi hỏi: “Ông có nhầm địa chỉ không?”. Mặc dù sau đó ông đã khẳng định chắc chắn, người tài xế vẫn không khỏi nghi ngờ và vẫn cho rằng ông đang nhầm lẫn gì đó.
Quãng đường từ ga tàu hỏa tới nhà con trai ông khá dài. Khi bước xuống xe, ông Cần nhìn xung quanh rồi ánh mặt lộ vẻ kinh ngạc. Đó là khu nhà ở cao cấp với những dãy biệt thự cao rộng và tráng lệ.
Lần theo địa chỉ, ông đến trước một căn biệt thự. Nhìn qua song cửa sắt bên ngoài, ông thấy một cặp vợ chồng cùng một bé trai hơn 10 tuổi đang ngồi trò chuyện trên ghế đá trong vườn của căn biệt thự.
Người đàn ông tầm trung tuổi đang ôm con trai trong lòng, khuôn mặt sáng sủa nho nhã. Ông lão tay run run, lấy điện thoại ra ấn một dãy các con số. Lúc này, ở trong vườn, người đàn ông ngay lập tức đứng bật dậy, cầm chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, giọng anh nghẹn ngào xúc động: “Cha ơi, là con đây”. Người đàn ông chính là đứa con trai đã bị bắt cóc 40 năm trước: Thiện Đạt.
Đứng ngoài cửa sắt, nước mắt ông không ngừng rơi. Ông nhìn con trai không rời mắt, miệng ông mấp máy điều gì đó, giống như một câu chào, cũng giống như một lời tạm biệt. Ông tắt điện thoại ngay lập tức, lòng tự nhủ rằng ông đã tìm thấy con trai, như thế đã đủ mãn nguyện rồi. Con trai ông vẫn sống tốt và khỏe mạnh, đó sẽ là niềm an ủi và hạnh phúc trong phần đời còn lại của ông. Bất chợt ông nhìn bộ đồ cũ kỹ mặc trên người mình rồi lặng lẽ rời đi…
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại rung, là điện thoại của con trai ông gọi đến.
“Cha, cha ơi!”, sau lưng ông vang lên tiếng gọi nghẹn ngào của con trai. Quay đầu lại, ông thấy con trai đang giang tay chạy về phía ông. Anh ôm lấy ông và nghẹn ngào nói: “Cha ơi, cuối cùng chúng ta đã được trở về bên nhau!”
ĐKN/Sưu tầm
Bất ngờ phát hiện bí mật động trời vợ hiền che giấu suốt 10 năm
Tôi choáng váng không tin nổi vào tai mình. Đứa con trai bao năm tôi chăm chút, yêu thương thế mà bây giờ, cô ta bảo không phải con tôi thì nó là con ai?
Chào mọi người, tôi tên là Đặng Duy Linh, năm nay tôi 40 tuổi. Khi viết những lời này ra, tôi biết mọi người sẽ ái ngại cho tôi khi rơi vào hoàn cảnh hiện tại. Thế nhưng, mọi thứ đang bế tắc vô cùng, tôi không thể nào che giấu mọi chuyện được nữa. Tôi đang cần lắm một lời khuyên lúc này để có thể thoát ra khỏi bế tắc hiện tại.
Tôi quen và lấy vợ cách đây 10 năm. Vợ tôi là một cô gái quê hiền lành, trong trắng, theo suy nghĩ của tôi lúc đó. Nhìn vẻ ngoài mỏng manh, nhẹ nhàng ấy, không chỉ tôi mà có rất nhiều gã đàn ông khác mê mệt.
Tôi cũng theo đuổi suốt gần 2 năm trời mới tán đổ cô ấy. Đấy là lúc cô ấy chia tay mối tình đầu vì gã kia đi du học và không trở về Việt Nam nữa.
Sau khi yêu nhau 1 năm, chúng tôi làm đám cưới. Lấy được vợ xinh lại hiền thảo, công việc cũng tử tế (vợ tôi làm ngân hàng), tôi sung sướng đưa vợ đi giới thiệu với bạn bè, đồng nghiệp hầu hết mọi cuộc hội họp.
Thời gian đầu, vợ chồng tôi khá hạnh phúc khi nhà cửa đủ đầy, chúng tôi có một con gái và một trai. Hai vợ chồng lại sống hòa thuận với nhau. Ảnh minh họa.
Nhà cửa đủ đầy, vợ sinh được một trai một gái, cuộc sống của gia đình tôi sẽ là niềm mơ ước của nhiều người nếu nhưng không xảy ra biến cố.
Cũng có thể do mấy năm nay, tôi vì bận việc quá nên không có thời gian quan tâm vợ nhiều như trước. Rồi tôi đi công tác nước ngoài 1 năm theo dự án mới. Vợ tôi ở nhà thiếu vắng tình cảm nên qua lại với tình cũ.
Lần đầu tiên, tôi nghe thấy điều đó là nhờ đứa em gái gọi điện sang, nó bảo tôi về nhà quản lý vợ con, vợ tôi thời gian này thường xuyên đi ra ngoài và không chú ý chăm sóc con cái như trước. Thậm chí, em gái tôi còn bắt gặp cô ấy bước xuống xe của một người đàn ông khác.
Tôi nghe xong chỉ muốn bay ngay về nhà để nói chuyện với vợ, nhưng sau một đêm thức trắng suy nghĩ, tôi cứ cho rằng vợ mình ngoan như thế không thể có chuyện cặp kè với người khác được.
Chính vì lẽ đó mà tôi dành nhiều thời gian gọi điện về hơn, cũng không quên nhắc nhở vợ chú ý đến con cái. Lúc đó chỉ còn 2 tháng nữa là tôi hết đợt công tác về nước.
Đến lúc bàn giao công việc xong, tôi tức tốc về nhà để xem vợ con bây giờ thế nào. 1 năm tôi đi vắng mà hai đứa nhỏ gầy sút đi nhiều, thằng lớn học hành chểnh mảng hơn, con gái của tôi gầy hơn cả lúc tôi đi.
Nhìn các con mà tôi xót xa vô cùng. Đúng 10 giờ tối, khi cho hai con đi ngủ xong, vợ tôi mới về nhà. Người nồng nặc mùi rượu, tôi không báo hôm nay về nên cô ấy khá bất ngờ. Thế nhưng chỉ nhìn tôi cười mỉm hỏi một câu "anh về lúc nào đấy?" là cô ấy lên giường nằm ngủ luôn.
Tôi không ngờ, 1 năm đi xa nhà mà cô ấy thay đổi chóng mặt như vậy. Còn đâu người vợ xinh đẹp, hiền thảo ngày trước nữa.
Từ hôm đó, tôi âm thầm thuê thám tử theo dõi vợ. Nhận những hình ảnh thám tử gửi sang, điều tôi không muốn nghĩ và nhiều lúc còn mong rằng nó không xảy ra, thế mà thực sự nó đã đến.
Vợ tôi không chỉ thường xuyên qua lại với tình cũ mà còn đi hú hí với nhau ở tận Nha Trang. Tôi đau đớn không kìm được lòng mình, chỉ muốn cho cô ta một cái bạt tai rồi tống cổ ra khỏi nhà. Nhưng điều tôi nhận được không chỉ dừng lại ở đó.
Tối hôm thứ 7, sau khi tôi đã nhắn tin và hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện với nhau, chúng tôi đã đến một quán cà phê yên tĩnh. Vợ tôi nhìn tôi như kẻ vô tội hỏi: "Sao anh lại bảo em đến đây?"
Sau khi tôi đưa những hình ảnh đó ra, cô ấy im lặng một lúc rồi bảo: "Bao năm nay anh không quan tâm đến tôi thì tôi phải ra ngoài tìm chỗ bù đắp chứ. Anh sang bên kia không nói ra chứ làm gì mà chẳng tìm đến chỗ khác. Chúng tôi đã xa nhau hơn chục năm nay rồi, anh ấy quay về vừa có thể bù đắp cho tôi, vừa còn giúp anh đỡ vướng bận còn gì".
Lúc đó, vì nóng giận quá mà tôi cho cô ấy một cái bạt tai rồi hỏi: "Tại sao cô làm mẹ mà lại bỏ mặc hai đứa như thế?" Lập tức, vợ tôi cãi lại: "Nó là con tôi, tôi có quyền làm gì mặc tôi. Anh có phải là cha nó đâu mà anh lớn tiếng. Thằng Anh nó không phải con anh".
Tôi choáng váng không tin nổi vào tai mình. Thằng con bao năm tôi chăm chút, bố mẹ tôi còn vui mừng vì có cháu đích tôn, thế mà bây giờ, cô ta bảo không phải con tôi, thì nó là con ai?
Tôi không ngờ, đứa con trai mà tôi yêu thương bao năm qua lại là con người khác. Và vợ tôi có thể che giấu bí mật tày đình như vậy suốt chục năm qua. Ảnh minh họa.
Tôi hoảng sợ mang tóc nó đi xét nghiệm ADN nhanh. Kết quả khiến tôi choáng váng, tôi và nó đúng là không cùng huyết thống thật. Vậy nó là con ai? Tại sao vợ tôi dám lừa dối tôi suốt chục năm qua như vậy? Vì sao cô ấy lại nỡ đối xử với tôi như thế?
Tôi phải làm sao lúc này đây? Cứ nhìn thấy hai đứa con tôi hết mực yêu thương bao năm qua là tôi không kìm nén được cảm xúc. Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo PNVN
Tôi phải xử lý 'hậu quả' của đứa con trai hư hỏng như thế nào Gia đình tôi hoảng hốt khi bố mẹ của một cô gái đến nói con trai tôi đã làm con gái họ mang thai, thai được 4 tuần. Cái thai chỉ là hậu quả mối tình một đêm của con trai tôi. ảnh minh họa Tôi có một đứa con trai khá quậy, không lo học hành. Dù vậy, gia đình vẫn tiếp...