4 năm bỏ vợ theo gái giờ lại muốn quay về
Bị vợ chê bất tài, tôi bỏ đến sống với người tình trong 4 năm. Nhưng tôi nhớ vợ, nhớ con vô cùng.
Gần 1 năm trời qua đi, sống trong cảnh một thân một mình sớm tối đi về căn phòng trọ, tôi mới thấm thía cái cảm giác của một kẻ không nhà. Tôi nhớ vợ, nhớ con đến cùng kiệt. Tôi muốn quay về, muốn cầu xin vợ tha thứ sau khi bỏ vợ theo gái nhưng lại nghĩ đến cái sĩ diện của một thằng đàn ông mà không đủ quyết tâm. Tôi sợ cô ấy – người vợ tôi từng yêu sẽ cười vào mặt tôi vì sự đớn hèn này. Liệu tôi có nên quay về hay không?
Cách đây 5 năm, tôi bỏ nhà ra đi sau khi bị vợ chê là kẻ ăn bám. Đúng là vợ tôi đã sai lầm, đã quá quắt vì từ khi cưới xong, cô ấy luôn miệng chê bai tôi. Khi tôi lấy vợ, công việc của tôi chỉ lương tháng 3 cọc, 3 đồng. Chi tiêu trong nhà hầu như do vợ tôi đảm đương. Số tiền tôi kiếm được chỉ đủ để nuôi bản thân tôi. Thời điểm đó, điều tôi mong ngóng chính là vợ ở bên động viên, cùng tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này để tôi phấn đấu trong công việc. Nhưng có lẽ vì cuộc sống quá vất vả khiến vợ tôi sinh ra cáu gắt, khó chịu với tôi.
Lúc đầu vợ tôi chỉ khó chịu nhưng không nói chê bôi ra mặt. Càng về sau, khi đứa con gái lớn ra đời vợ tôi càng khinh thường tôi hơn. Tôi cú lắm. Công việc không được như mong đợi cũng không phải lỗi tại tôi. Tại sao vợ tôi lại cứ khinh thường tôi như vậy? Trong khi tôi ra ngoài, ai cũng nể, cũng quý trọng còn vợ thì cay ca, chê bai đủ đường khiến tôi chán lắm.
Bị vợ chê, tôi bỏ vợ theo gái 4 năm liền (Ảnh minh họa)
Cũng thời gian đó, có một cô làm cùng công ty cũ cứ thích và theo đuổi tôi. Cô này không những có điều kiện mà còn xinh đẹp nữa. Và rồi, trong một lần cãi nhau với vợ, cô ấy lại khinh tôi làm ra ít tiền, tôi đã quyết định dọn đồ ra đi. Ngay đêm ấy, tôi tìm đến nhà người tình ở. Tôi cảm thấy như chơi lại vợ mình một vố vì không có cô ấy, có cả tá những cô gái khác sẵn sàng mở cửa đón tôi giữa đêm khuya dù tôi không có tiền đi chăng nữa.
Những tháng ngày sau đó, tôi chờ vợ tôi khóc mếu điện thoại năn nỉ đòi về. Nhưng không, vợ tôi hoàn toàn im bặt. Cô ấy không cần tôi trong ngôi nhà đó nhưng cũng không làm đơn ly hôn. Được thể, tôi càng sung sướng ở bên người tình. Cô nhân tình cho tôi một cuộc sống vật chất sung sướng, lại chiều chuộng tôi chứ chẳng như người vợ lúc nào cũng khắt khe, khinh khi với tôi.
Tôi đi làm lương tháng chỉ việc giữ tiêu, không phải đóng góp với người tình. Tuy được chiều chuộng như vậy nhưng tôi cảm thấy nhớ vợ, nhớ con vô cùng. Tôi nhận ra người mình yêu là vợ nhưng vì xa vợ, tôi được chiều chuộng, nên cũng chẳng chắt bóp được gì. Tôi đã tự nhủ, một là vợ tôi năn nỉ tôi về, hai là tôi phải kiếm được thật nhiều tiền thì mới quay về. Nhưng đến giờ, mọi thứ vẫn không như mong đợi.
Liệu tôi có nên quay về cầu xin vợ tha thứ không? Hay là cứ sống như thế này để chờ vợ mở lời. (Ảnh minh họa)
Sống với người tình được 4 năm, cuối cùng cô ta bỏ tôi đi lấy chồng. Tôi nghĩ đó cũng là một kết cục nên như vậy. Dù sao tôi cũng không thể lo cho cô ấy được cả đời thì nên để cho người đàn ông khác. Nhưng đớn đau là ở chỗ, khi cô ta đi, cô ta còn lừa của tôi một khoản tiền không hề nhỏ (Đó là số tiền trong những tháng sống cùng cô ta tôi để dành được từ đồng lương ít ỏi của mình. Tôi định dùng chúng để mang cho con gái). Tôi cay đắng chấp nhận vì thực ra cô ta cũng nuôi tôi nhiều. Chẳng qua là cô ta đòi lại những gì mình đã bỏ ra.
Từ đó tới nay tôi thuê nhà sống một mình. Cuộc sống khá chật vật nhưng cái chính vẫn là tôi cảm thấy cô đơn, nhớ vợ, nhớ con. Nhưng xa nhau quá lâu rồi, tôi sợ vợ tôi không còn muốn chấp nhận tôi nữa. Vả lại, nếu tôi có quay về, chắc cô ấy lại khinh tôi không kiếm ra tiền, về ăn bám cô ấy. Nhưng tôi nhớ vợ con lắm, tôi thực sự khao khát được về với gia đình của mình. Liệu tôi có nên quay về cầu xin vợ tha thứ không? Hay là cứ sống như thế này để chờ vợ mở lời. Tôi biết cô ấy yêu tôi, chỉ có tình yêu mới khiến hơn 4 năm qua cô ấy không hề viết đơn ly dị. Có lẽ cô ấy cũng đợi tôi quay về sau khi tôi bỏ vợ theo gái.
Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này?
Theo Khampha
Đàn bà dễ có mấy tay!
Trong cuộc tình ấy, chưa thể biết là Hân nanh nọc sẽ thắng hay cô gái khờ khạo như Trang có thể mỉm cười!
- "Hân à, mình có chuyện này muốn nói với cậu..."
Video đang HOT
- "Cậu nói đi"
- "Mình và anh Hải đã yêu nhau rồi. Anh ấy ngỏ lời yêu với mình tuần trước và mình đã nhận lời"
Cuối cùng thì câu chuyện này cũng đã được kể ra từ Trang. Hân thấy mặt nóng lên dù cô biết sớm hay muộn gì thì cô cũng phải nghe những lời này. Chỉ có điều, khi sự thật đến, nó vẫn khó chấp nhận với cô.
- "Chúc mừng hai người! Hạnh phúc nhé! - Hân cố tỏ ra bình thản và mỉm cười nhưng nụ cười ấy đầy gượng gạo.
- "Cậu không vui sao?" - Trang lúc nào cũng ngây thơ như thế và chính sự ngây thơ đó làm Hân cảm thấy căm ghét.
- "Không, vui chứ, có gì mà không vui!"
Hân ra về, trong lòng ngổn ngang những nỗi tủi hờn. Hân có gì để thua kém Trang? Ngoại hình, tài năng, công việc, sự giàu có... Không, tất cả đều không. Nếu có thua thì chắc là do Hân không thể có cái vẻ ngoài ngây thơ, trong trắng được như Trang. Trang lúc nào cũng như một thánh nữ mong manh và điều đó làm đám con trai mê mệt. Hân căm ghét điều đó. Căm ghét sự hiền lành, nhu mì, ngây thơ và hồn nhiên của Trang. Nó làm Hân thấy ghê tởm, giống như một sự giả tạo vậy. Mà Hân cũng không rõ nó có phải là giả tạo không, chỉ là cô không thể như Trang nên cô thấy ghét.
Hân ghé vào một quán nhậu ven đường. Ở Hà Nội này, kiếm một quán ăn để có thể ngồi, uống rượu nhâm nhi đâu có khó. Tự nhiên Hân thèm cái vị cay xè của rượu, nốc cạn một ly, để cho miệng cay, cay đến cháy lòng. Có thể nó sẽ khiến Hân vơi đi phần nào cảm giác tức tối.
Hân tưởng uống rượu vào cô sẽ quên được Hải và Trang. Nhưng không, hình ảnh hai người họ cứ hiển hiện ra trước mắt như trêu ngươi một trái tim đang rỉ máu. (Ảnh minh họa)
Hân gọi một chai rượu và chút đồ nhắm. Nhưng Hân không có để tâm tới mấy món đồ đó. Hân uống một mạch 3 chén rượu và thấy cổ mình khé lại. Cái cảm giác này không dễ chịu như Hân nghĩ. Cô tưởng uống rượu vào cô sẽ quên được Hải và Trang. Nhưng không, hình ảnh hai người họ cứ hiển hiện ra trước mắt như trêu ngươi một trái tim đang rỉ máu.
Chơi thân với Trang bao năm nay, Hân có cảm giác hai người giống như đại diện của hai thế giới quá khác nhau. Trang lúc nào cũng hiền dịu, ngoan ngoãn còn Hân thì gai góc, lì lợm hơn. Hân không biết như thế nào mới tốt nhưng dường như vẻ ngoài dịu dàng đó của Trang khiến cô được nhiều gã đàn ông si mê hơn. Nhưng Hân sẽ mặc xác những gã đàn ông đó, cô chỉ cần một người không si mê Trang thôi. Đó là Hải. Vậy mà thật tiếc, Hải cũng nằm trong số những gã đàn ông đó...
Hân cười khẩy và thấy khinh bỉ cái kiểu yêu của những gã đàn ông đó. Lẽ nào họ nhạt đến thế sao? Lẽ nào Hải cũng chỉ là kẻ thích một cô gái lúc nào cũng cười hiền khô nhưng chẳng có lấy chút xíu bí mật cho riêng mình để tạo ra sự hấp dẫn?
*****
Hân gọi điện cho Cường. Gã đàn ông nằm trong số nhiều kẻ si mê Trang. Chừng 15 phút, Cường có mặt ở quán nhậu.
- "Trang nhận lời yêu Hải rồi đó, ông biết chưa?"
- "Biết, nhìn điệu bộ này của Hân là tôi biết"
- "Vậy không định làm gì à? Ông yêu Trang lắm cơ mà?"
- "Theo Hân tôi phải làm gì?"
Hân không trả lời mà cạn một chén rượu với Cường:
- "Với loại con gái như Trang, nếu không thể níu giữ tình cảm thì chỉ có thể dùng tình dục. Cô nàng trong trắng, ngây thơ ấy sẽ không dám làm vợ ai nếu như không còn trinh nguyên đâu. Tuy có tiểu nhân, nhưng cách đấy có thể khiến ông chinh phục được người trong mộng đấy".
Hân cay đắng khi bị chính màn kịch của mình làm hại (Ảnh minh họa)
- "Hân đang lợi dụng tôi để giành Hải về tay mình đấy à?"
Hân cười:
- "Nếu ông không thích, tôi có thể gọi cho một gã khác. Có nhiều gã giống như ông đang chờ đợi cơ hội để được đưa em Trang lên giường lắm đó. Ông có gì để hối tiếc khi có được người tình lại còn được nhận một khoản tiền từ tôi?".
- "Ờ, được. Để thử xem".
*****
Kết thúc bữa tiệc sinh nhật, Trang say mèm. Tửu lượng của Trang vốn không khá, mà có khá thì cũng không thể chống lại được khi Hân liên tục đưa ra lí do để Trang phải uống. Trang quá hiền lành để phân biệt được đâu là sự sắp đặt.
Tất nhiên, sau màn say khướt đó, Hân đứng mỉm cười khi Cường là người đèo Trang về nhà. Trước khi Cường vút xe máy phóng đi, Hân cười và nói:
- "Vậy là ông thỏa tâm nguyện rồi chứ"
- "Không, phải nói là chúng ta thỏa tâm nguyện chứ" - Cường phóng xe đi đầy vẻ đắc thắng.
4 ngày sau, Hân gặp lại Cường ở quán cà phê:
- "Thế nào, chuyện sao rồi. Từ hôm đó tới nay không thấy Trang điện thoại. Có vẻ như cô nàng đang lo sợ. Giữ đúng lời hứa, tôi sẽ gửi trả ông số tiền còn lại khi cô nàng quyết định chia tay Hải".
- "Thực ra thì, tôi nghĩ... tôi không hẳn đã cần tiền"
- "Ý ông là sao?"
- "Những gì chúng ta trò chuyện đã được lưu hết ở đây, tôi nghĩ Hải chắc không dám tiếp đón một người như Hân và cũng càng không có ý định yêu đâu. Và mọi người không hiểu sẽ nghĩ gì về một kẻ bán đứng bạn bè như Hân nhỉ?"
- "Anh muốn nhiều tiền hơn đúng không đồ khốn? Muốn bao nhiêu nói đi?"
- "Tôi nói rồi, tôi không cần tiền"
- "Vậy muốn gì?"
- "Một đêm với Hân. Trang nhạt nhẽo lắm nhưng Hân thì cá tính mạnh hơn. Tôi thích thế hơn. Tôi nghĩ chúng ta sẽ có một đêm vui vẻ đấy".
- "Đồ tồi"
- "Tất nhiên, chúng ta tồi giống nhau mà. Chúng ta còn lạ gì nhau nữa. Nhưng người khác thì sẽ bị sốc khi tôi tung những bằng cớ này ra đấy. Nghĩ kĩ đi nào, cô nàng cá tính của tôi".
Hân không hề hay biết rằng, Trang cũng không hề hiền như cô nghĩ (Ảnh minh họa)
Hân ngồi thất thần. Cô không ngờ cô lại bị chính cái gã mà cô tin tưởng chơi một đòn như vậy. Cô không dám đối diện với mọi người nếu như họ biết được sự thật này. Dù nhục nhã, Hân cũng không còn đường lùi:
- "Được, đi thôi. Tôi muốn ngay bây giờ và anh phải hoàn trả tôi đoạn băng".
Cường cười khoái trá và ôm bờ vai Hân kéo đi. Nét mặt Hân đầy một vẻ tủi nhục.
Hân đi rồi, ngồi bàn bên cạnh, Trang uống cạn ly trà đắng ngắt: "Xin lỗi cậu. Tôi không thể tha thứ cho kẻ làm hại mình. Là tại vì cậu đã tàn nhẫn với tôi trước. Nhưng lẽ ra cậu nên biết, cái giá để đánh bại tôi cần nhiều tiền hơn thế. Ít ra, cũng nhiều như số tiền mà tôi trả cho anh ta. Cậu định giá cho tôi quá thấp. Vì thế mà cậu thua".
Theo Khampha
Vợ già, chồng trẻ: "Chuyện ấy" buồn tẻ! Lấy chồng ít tuổi hơn, mặc dù chồng yếu sinh lí nhưng vợ không dám góp ý vì sợ chồng xấu hổ. Tình yêu vốn không phân biệt tuổi tác, bởi thế mới có chuyện nhiều cặp đôi lệch nhau nhiều tuổi vẫn tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn và nên nghĩa vợ chồng. Tuy nhiên, cũng có một thực tế...