38 tuổi, em còn trẻ đúng không anh
Em nhỏ người, da trắng, không đẹp, dễ nhìn, biết nấu ăn, hiện làm việc cho một công ty nước ngoài tại khu công nghiệp gần nhà.
Thật sự em cũng trăn trở nhiều khi viết những dòng tâm sự lên đây, nhưng rồi với suy nghĩ: dù không tìm được người đồng cảm thì đây cũng là cơ hội để nói lên nỗi lòng mình. Nay em mạnh dạn gửi thư lên theo đúng tinh thần: dẫu anh đang ở đâu, ta cũng có thể gặp nhau nếu là duyên.
Chồng mất đột ngột, ở tuổi 36, làm mẹ đơn thân của 2 đứa trẻ tuổi tiểu học với em không quá khó khăn, bởi sau bao nhiêu năm làm việc, nhà cũng đã có, công việc ổn định để có thể cho 2 con cuộc sống bình yên. Nay, sau 2 năm biến cố xảy ra, nhiều người thân, bạn bè khuyên nhủ em nên đi bước nữa bởi thật sự em và chồng đã ly hôn trước khi anh ấy mất. Nhưng những tổn thương từ ba tụi nhỏ mang lại, làm em cảm thấy bất an khi nghĩ về người đàn ông tương lai mà mình sẽ gặp. Bất an bởi không phải mình tìm bạn đường, bạn đời của mình, mà còn là người bạn, người cha cho 2 đứa trẻ. Liệu người ấy sẽ thật sự yêu thương em, yêu thương con em? Người ấy sẽ bao dung, vị tha và đón nhận mẹ con em chứ? Tổn thương nhiều rồi, giờ nhìn đâu sao em cũng thấy nhiều bất an anh ạ.
Các con em dễ thương, ngoan ngoãn, học tốt, hiểu và yêu thương mẹ. Trong mùa dịch này, các cháu ở nhà, có đôi lúc cũng làm em tức giận khi nhìn đâu trong nhà cũng thấy các loại đồ chơi, hoặc cùng những đứa em họ rủ nhau bày sân nhà như “bãi chiến trường sau trận đánh”. Mệt lắm anh, bực đấy nhưng cũng thấy hạnh phúc vì con. Anh có thấy vậy không?
Em nhỏ người, da trắng, không đẹp, dễ nhìn, biết nấu ăn, hiện làm việc cho một công ty nước ngoài tại khu công nghiệp gần nhà. Công việc có thu nhập ổn định, lại gần nhà, thuận tiện cho em chăm sóc con lúc cần. Mỗi năm đôi lần, em lại sắp xếp đi du lịch cùng con đến những điểm con muốn đi, đa số là đi biển, tất nhiên là trong nước, bởi kinh tế chưa cho phép em đưa con đi du lịch nước ngoài. Nhưng cuộc sống như vậy, mình cũng nên thấy hài lòng rồi anh.
Từng nghĩ rằng cứ ở vậy cùng con thôi, em sẽ chăm sóc con tốt, làm tốt cả phần của người cha. Nhưng rồi nhìn các cháu hâm mộ khi thấy bạn bè xung quanh có ba che chở, bảo ban, em lại thấy chạnh lòng cho con. Những việc đó, vài năm trước các cháu không thiếu, nhưng giờ nhìn bạn bè mà ước ao… Thực ra, em – người phụ nữ 38 tuổi, còn trẻ đúng không anh? Cảm giác cô đơn trong em không phải luôn có, nhưng chỉ cần đôi lúc nó chợt đến thôi cũng đủ khiến em thấy chạnh lòng cho mình.
Có câu nói: đúng duyên tự nhiên sẽ tới. Em vẫn mong có một ai đó sẵn lòng đón nhận em, đón nhận con em, bằng cả tấm lòng. Tất nhiên, là một người mẹ, nếu người ấy cũng có những đứa con, em cũng sẽ tận lòng yêu thương bằng khả năng tốt nhất mình có thể làm.
Video đang HOT
Mong anh ở đâu đó đọc được tâm sự này của em, đồng cảm và chấp nhận một người mẹ đơn thân với những điều kiện rất đỗi bình thường từ em, sẽ gởi cho em những dòng chia sẻ đầu tiên, để biết và hiểu nhau hơn, anh nhé.
Bức xúc với em chồng, vợ dắt tay đuổi khỏi cửa
Em đã xin lỗi nhưng vợ tôi cương quyết, hành xử với em như thể không còn chút tình nghĩa nào khiến tôi rất nóng mặt.
Đọc bài viết Cháu 9 tuổi đến chơi 1 tháng, vợ yêu cầu phải đóng tiền ăn, thấy nhiều độc giả phê phán, chê trách anh chồng vô tâm nhưng tôi lại thấy cô vợ đã ứng xử không hề khéo léo.
Sở dĩ tôi nói như vậy vì gia đình tôi cũng đang trải qua một đợt sóng lớn, sự việc liên quan đến chuyện người thân ở nhờ nhà chúng tôi và vợ tôi đã không biết cách cư xử.
Tôi và vợ lấy nhau 11 năm. Trải qua nhiều khó khăn vất vả, cách đây 2 năm, chúng tôi mới mua được một mảnh đất và xây căn nhà 2 tầng với 3 phòng ngủ.
Căn nhà hoàn tất thì em gái tôi thi đỗ đại học. Bố mẹ gọi 2 vợ chồng tôi về quê và nói, chúng tôi có nhà thì cho em ở cùng, vừa đỡ đần bố mẹ tiền thuê trọ cho em, vừa ở bên dạy dỗ, chỉ bảo em giúp bố mẹ.
Vợ chồng tôi đồng ý ngay.
Vì tính chất công việc làm nghề vận tải, tôi thường xuyên vắng nhà. Tôi đã nói với vợ rằng, tôi là anh cả trong gia đình, nay bố mẹ già nên tôi sẽ nhận trách nhiệm nuôi nấng, dạy dỗ em gái. Vợ không được lấy của bố mẹ một đồng. Chị em ở với nhau, có gì không nên không phải thì bảo ban em.
Nhưng khi sống chung một thời gian, vợ tôi liên tục cằn nhằn với tôi về chuyện em lười, không chịu giúp chị làm việc nhà, không quý các cháu, thấy các cháu là quát mắng... Tôi đã gọi em gái ra nói chuyện, khuyên nó nên sống có trách nhiệm. Lúc bận học thì thôi, thời gian rảnh phải biết giúp chị lau dọn nhà cửa. Đồng thời, tôi cũng bảo vợ, từ lần sau, nếu có gì thì cứ nói thẳng với em, không phải thông qua tôi.
Việc thông qua tôi vừa khiến tôi đau đầu bởi chuyện nhỏ nhặt, vừa khiến chị em thêm khoảng cách với nhau.
Từ đó, vợ tôi không nói với tôi những chuyện liên quan đến em nữa. Cho đến thời gian gần đây, cô ấy nói với tôi rằng, em gái tôi đã có bạn trai, bảo tôi liệu mà dạy em, không có ngày hối hận.
Tôi nghĩ, em đã là sinh viên năm thứ 2, việc có bạn trai cũng là chuyện bình thường nên chỉ nhắc em phải biết điểm dừng, đừng để ảnh hưởng đến học tập.
Mới đây, tôi đang đi làm thì em gái gọi điện. Trong điện thoại, em gào khóc bảo tôi hãy vào mạng mà xem người vợ yêu quý đã đối xử với ruột thịt của anh như thế nào?
Tôi đang lái xe mà phải táp vội vào lề đường để xem. Hóa ra, vợ tôi đã dắt tay em chồng đuổi khỏi nhà. Cô ấy còn cầm hết quần áo của em ném ra khỏi cửa. Toàn bộ sự việc được em gái tôi quay video, gửi cho cả nhà.
Trong video, em đã xin lỗi nhưng vợ tôi cương quyết, hành xử như thể không còn chút tình nghĩa nào khiến tôi rất nóng mặt.
Về nhà, tôi tát vợ hai cái rồi hỏi cô ấy tại sao lại đối xử với người thân của tôi như vậy. Nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi chừng chừng mà không thèm trả lời.
Đúng lúc đó, bố mẹ gọi tôi về quê. Tôi về thì mẹ khóc vật vã. Mẹ nói, chắc vì phải nuôi em nên vợ tôi hậm hực. Nhiều lần, em đã nói với mẹ về chuyện vợ tôi đối xử với nó không tốt... nhưng mẹ khuyên em nên nhẫn nhịn. Khi nào ra trường, đi làm thì chuyển ra ngoài ở. Không ngờ, mới 2 năm ở chung đã xảy ra chuyện tày đình này.
Nghe mẹ nói vậy, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tôi vội trở lại Hà Nội, bắt vợ phải về quê nói rõ ràng và xin lỗi gia đình tôi.
Vợ tôi đồng ý về nhưng cô ấy nói, sẽ không xin lỗi ai.
Trước mặt bố mẹ, anh em nhà tôi, cô ấy bảo, em gái tôi rất hỗn. Gần 20 tuổi nhưng không hề có ý tứ, chị nói thì cãi. Đã vậy, cô ấy còn có quan hệ yêu đương với một tay xăm trổ. Nhiều lần em đưa bạn trai về nhà. Vợ tôi không đồng ý thì em nói, đây là nhà của anh trai, anh trai không cấm, chị không có quyền.
Hôm đó, vợ tôi đi làm về thì phát hiện em đưa bạn trai về phòng ngủ, đóng chặt cửa. Vợ tôi đuổi người đó ra khỏi nhà thì em lại bênh, lớn tiếng cãi và thách thức nên chị mới không kiềm chế được.
Như vậy, em tôi cũng có cái sai, nhưng trong chuyện này, vợ tôi là người lớn mà hành xử như thế là không ổn. Tôi bảo vợ, nếu như vậy thì phải nói với tôi hoặc bố mẹ tôi để giải quyết. Chị em trong gia đình, không thể vì nóng giận mà hành xử không nghĩ trước nghĩ sau.
Tôi ra điều kiện, nếu vợ không xin lỗi bố mẹ thì cuộc hôn nhân này không thể tiếp diễn được.
Cô ấy nói, cô ấy cần suy nghĩ 1 tuần. Sau 1 tuần đó, cô ấy sẽ làm những gì cần làm.
Hiện tôi vẫn đang chờ câu trả lời của cô ấy. Tôi nghĩ, anh bạn trong bài Cháu 9 tuổi đến chơi 1 tháng, vợ yêu cầu phải đóng tiền ăn muốn ly hôn vợ cũng có lý của anh. Không thể lấy cái sai của người khác để cho phép mình được làm sai. Mong mọi người hãy bình tĩnh, nhìn thấu đáo sự việc.
Chỉ cần anh thương em Em là cô gái sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Phú Thọ - nơi có rừng cọ, đồi chè, hoa sim tím... Chào anh - người lạ. Em đắn đo hồi lâu mới quyết định đăng bài. Mong tìm được một người có thể chia sẻ và cảm thông, thấu hiểu và có công việc ổn định, biết yêu thương và...