35 tuổi và 3 cuộc hôn nhân đổ vỡ
Cuộc hôn nhân thứ nhất đến khi anh ở tuổi 25 tuổi. Chỉ sau một năm chung sống, anh cảm thấy ngột ngạt và bí bách không thể chịu đựng nổi. Vợ đối xử với anh như một đứa con nít đôi ba tuổi luôn cần chăm sóc, trông coi. Vợ quản lý giờ giấc, mọi sinh hoạt, những mối quan hệ của anh. Anh phản kháng thì vợ bù lu bù loa, đay nghiến, chì chiết và nghi ngờ mọi lúc mọi nơi.
Một ngày mùa thu, anh đã đặt lá đơn ly hôn lên bàn. Vợ đọc lướt qua, nhìn thẳng vào mắt anh cười khẩy: “Có bồ mới rồi à? Chẳng đứa nào bằng con này đâu. Cứ thử mà xem!”. Rồi vợ lấy bút kí tên roẹt một cái. Ngay hôm sau vợ xách va li đi, không ngoảnh đầu nhìn lại.
29 tuổi, anh kết hôn với một người phụ nữ hơn anh một tuổi. Sau gần một năm chung sống, anh bày tỏ niềm mong ước muốn có một đứa con. Vợ anh “khất” với lí do: “Em muốn học lên tiến sĩ đã. Còn trẻ, con cái để thư thư nhé anh!”.
Sau nhiều lần tha thiết thuyết phục, vợ anh vẫn không suy chuyển tí tẹo nào. Một lần, vô tình nghe thấy vợ nói chuyện điện thoại với một cô bạn: “Lão cứ đòi có con, chết thật. Chả lẽ xổ toẹt ra là đời này tao không thích sinh con. Tao ghét trẻ con lắm, khóc lóc nhức đầu, bẩn ơi là bẩn, đẻ xong còn xấu xí cả người nữa!”.
Anh ngán ngẩm tột độ, ngay hôm sau đặt ngay lá đơn ly hôn trước mặt vợ. Vợ nhìn anh dò xét: “Anh có người khác à?”. “Không”. “Vậy thì vì sao?”. “Anh rất muốn được làm bố!”. “Ừm, vậy thì em xin lỗi, thẳng thắn thì em không muốn có con”. Rồi vợ nhanh chóng kí vào vào lá đơn ly hôn.
Năm 32 tuổi, một lần nữa anh kết hôn, với một người phụ nữ trẻ. Hơn 1 năm sau khi chung sống, anh phát hiện ra vợ ngoại tình. Và người đó chẳng phải ai khác chính là giám đốc công ty anh.
Anh giận dữ ném tờ giấy ly hôn xuống trước mặt vợ. Vợ anh thản nhiên đọc và bảo: “Vâng, em cũng chẳng muốn sống với một người đã đổ vỡ trong hôn nhân hai lần lại tài hèn sức mọn như anh nữa đâu”. Và vợ anh kí tên.
Anh xin nghỉ việc ở công ty đó. Nỗi thất vọng và chán chường đè nặng tâm trí, anh lao đầu vào công việc mới để quên đi tất cả. Nhiều lúc anh đã mơ về một tình yêu và gia đình hạnh phúc. Nhưng rồi lý trí lại bảo với anh rằng nên chấm dứt ước mơ viển vông đó đi vì anh sẽ chẳng bao giờ có được điều đó cả đâu.
Càng ngày anh càng nhận ra, tình yêu và hạnh phúc là thứ quá xa xỉ với một thằng đàn ông thất bại như anh (Ảnh minh họa).
Anh dần có thói quen đi bar sau giờ làm việc căng thẳng, gặp gỡ những cô gái trẻ ở đó. Chẳng bao lâu sau, cô người tình theo anh về nhà, sống chung và không ràng buộc. Một cô, hai cô, ba cô, bốn cô, năm cô… người này đi lại có người khác thay thế ở bên anh.
Nhưng người ở với anh lâu nhất chỉ 5 tháng, còn lại chỉ sau 1 hoặc 2 tháng họ đều rời đi như vốn lẽ nó phải vậy. Anh không có tình cảm với bất cứ trong số họ, họ cũng vậy. Càng ngày anh càng nhận ra, tình yêu và hạnh phúc là thứ quá xa xỉ với một thằng đàn ông thất bại như anh.
Rồi một ngày, anh đăng kí tham gia đi phượt cùng những người xa lạ. Trong chuyến đi đó, anh đã gặp một cô bé 19 tuổi, đang là sinh viên đại học. Anh xin được số điện thoại, địa chỉ trường của cô bé, nói chuyện khá nhiều nhưng cũng chỉ nghĩ đó như một trò đùa cợt cho vui.
Nhưng qua những lần nói chuyện hài hước, thông minh nhưng cũng không kém phần sâu sắc của cô bé, anh nhận ra anh rất thích nói chuyện với cô bé này. Nhìn bức ảnh cô bé trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, gương mặt trong sáng, nụ cười tươi tắn, anh như bị hớp hồn.
Video đang HOT
Anh kể cho cô bé nghe về công việc và hôn nhân của mình. Anh hỏi: “Em có nghĩ một người như anh sẽ lại có thể tìm được hạnh phúc không?”.
“Hạnh phúc được chia đều cho tất cả mà. Chỉ là anh có thật sự muốn có nó không thôi. Với lại ly hôn thì đâu có nghĩa là xấu nhỉ?” – Cô bé trả lời.
Cô kể rất nhiều chuyện cho anh nghe, mang thời sinh viên hồn nhiên ngày nào về với anh khiến lòng anh thấy ấm áp vô cùng – thứ cảm giác đã rất lâu rồi anh không có được.
Và rồi anh ngỡ ngàng nhận ra, trái tim anh không thôi gào thét tên cô hằng đêm. Anh không muốn thừa nhận mình đang yêu, nhưng sự thực là như thế. Anh rất sợ mình sẽ làm tổn thương cô, tổn thương trái tim thuần khiết ấy. Anh đã đổ vỡ nhiều lần trong tình yêu và hôn nhân. Còn cô, cô là cô bé 19 tuổi, cô vẫn không thể hiểu hết cuộc sống vô cùng này…
Anh hay sang trường thăm cô. Được nghe thấy giọng cô, được nhìn thấy cô là trái tim anh bình yên và thanh thản lạ thường. Cô kể cho anh nghe, cô mồ côi cha mẹ và sống với anh trai của mình từ nhỏ, đồng nghĩa với không còn người thân nào ngoài anh trai mình. Cô đã từng đi làm thêm để tự lập trước khi vào đại học. Tuổi thơ khốn khó và nhiều bất hạnh nhưng chưa bao giờ cô đánh mất hy vọng về hạnh phúc.
Anh lặng người đi khi biết những chuyện về cô. Thương cô một, anh cảm phục cô mười. Một cô bé đầy can đảm và chín chắn trước tuổi. Thấm thoắt cũng đã hơn một năm trôi qua, cô gái đã bước sang năm học thứ ba đại học và bước vào tuổi 20 – dấu mốc quan trọng của cuộc đời mỗi con người.
Ngày sinh nhật 20 tuổi của cô, anh mang đến một bó hoa hướng dương – loài hoa luôn hướng về phía mặt trời, cũng là loài hoa cô yêu nhất. Cô ôm bó hoa, nhìn anh đầy xúc động. Anh, 35 tuổi, đã trải qua biết bao cuộc tình, nhưng lại giống như một chàng trai 20, nhút nhát và ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình.
Anh lấy hết can đảm để nắm tay cô: “Anh yêu em, từ rất lâu rồi. Làm người yêu anh nhé?”.
Đáp lại anh là một nụ cười – chính là nụ cười đã làm anh phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên: “Vâng, em cũng yêu anh! Em đợi câu nói này của anh lâu rồi”.
Trái tim anh sau bao năm giờ lại đập rộn rã. Anh ôm chặt lấy cô, thủ thỉ với cô và cũng là tự nói với lòng mình: “35 tuổi, phía trước vẫn là bầu trời phải không cô bé của tôi?”.
Theo VNE
Chán nản vì mẹ vợ tương lai quá tham lam
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng. Bố tôi là bác sỹ, lại có phòng khám riêng. Mẹ tôi kinh doanh nhà hàng và cửa hàng trang sức. Thế nên mặc dù sống ở quê nhưng gia đình tôi thuộc dạng khá giả.
Nhà tôi có mấy mảnh đất ở quê, lại thêm 1mảnh đất ở Mỹ Đình đã mua từ lâu. Bố mẹ tôi mới xây nhà cách đây vài năm để cho tôi học trên Hà Nội. Tôi lại là đứa con trai duy nhất. Do bố mẹ mải làm ăn và hiếm muộn, nên tuy ở quê nhưng cuộc sống của tôi khá màu hồng.
Được bố mẹ chăm lo tận răng, nhưng tính cách của tôi cũng vô cùng độc lập, ngang bướng. Không vì hoàn cảnh gia đình sẵn có mà tôi ăn chơi đua đòi như 1 số bạn bè khác. Còn nhớ năm tôi học lớp 12, bố mẹ bắt tôi thi Y Hà Nội để theo nghiệp bố. Tôi cũng đồng ý thi, tuy nhiên tôi thi thêm đại học kiến trúc nữa. Và rồi tôi đỗ cả 2 trường.
Bố mẹ bắt tôi học Y, nhưng tôi từ chối. Tôi nói: "Con thi Y chỉ vì theo ý nguyện của bố mẹ mà thôi. Còn con sẽ học kiến trúc - khoa mà con thích". Bố tôi vô cùng nóng tính, nổi trận lôi đình đánh tôi 1 trận. Họ hết đánh rồi khuyên nhủ nhưng đều không làm tôi lay chuyển.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng (Ảnh minh họa)
Cuối cùng bố tôi ra nước bài: Nếu như tôi học Y, bố sẽ xây nhà trên Hà Nội cho, mỗi tháng chu cấp đầy đủ tiền tiêu, lại mua xe máy, điện thoại, laptop xịn... Còn nếu học kiến trúc, bố sẽ không chu cấp cho 1 xu, xem tôi sống thế nào. Tuy nhiên, tôi đã quyết thì không ai thay đổi được.
Tôi quyết đi làm thêm kiếm tiền nhập học và dự định lên Hà Nội sẽ dạy gia sư, làm thêm... Không gì có thể ngăn nổi quyết tâm của tôi. Rồi tôi tìm mối dạy gia sư. Tôi dạy 2 đứa, tuần 4 buổi. Hồi ấy mỗi buổi dạy được 10.000 đồng. Thời gian rảnh còn lại, tôi đi phụ hồ vất vả, chân tay đau nhừ.
Sau hơn 10 ngày, thấy không thể thay đổi quyết định của tôi và thêm lời của mẹ nữa (đúng là mẹ thương con nhất) thì bố tôi đành phải xuôi theo quyết định của tôi. Ông xoa đầu tôi cười xòa: "Tao đã cứng đầu rồi, không ngờ đẻ ra thằng truyền nhân còn xuất sắc hơn cả tao".
Vào đại học, do không phải lo lắng các chuyện mưu sinh, nên tôi học hành kết quả khá tốt và cũng tham gia nhiều hoạt động Đoàn. Ra trường với tấm bằng khá và vốn tiếng Anh cũng như kinh nghiệm thực tế, tôi nhanh chóng xin cho mình công việc ở 1 công ty nước ngoài. Mức lương và công việc của tôi hoàn toàn thỏa đáng. Bố mẹ rất tự hào về tôi.
Lại thêm cái nhà mới xây lại do chính tôi thiết kế, nên bố mẹ rất hài lòng. Ai hỏi, họ cũng nói nhà do thằng Súp (biệt danh của tôi) thiết kế và không còn 1 chút nào muộn phiền vì ngày xưa không nghe theo lời bố nữa.
Nhưng có 1 điều duy nhất bây giờ tôi rất khó xử và đang không biết nên làm thế nào. Đó là người yêu tôi. Cô ấy là 1 cô gái hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi học năm thứ 4.
Hôm ấy, khi đi lang thang siêu thị thì gặp em bán hàng ở đó. Và sau khi mua hàng của bên em, tôi có để lại số điện thoại của khách hàng. Và rồi em nhắn tin cho tôi, chúng tôi nói chuyện hàng ngày. Tôi cũng yêu em lúc nào không hay.
Cô ấy nếu như theo tôi nhận xét thì cũng ưa nhìn, vẻ bề ngoài trước khi quen tôi có thể nói là cũng được. Nhưng sau đó, tôi có đầu tư cho em nên ngoại hình của em khá hơn hẳn, tính cách thì ngoan ngoãn, có hay nũng nịu 1 chút. Em không thông minh và kiếm ra nhiều tiền nhưng tôi nghĩ đó là bình thường, vì lo kinh tế chính là đàn ông mà.
Cô ấy sinh ra trong 1 gia đình nghèo, bố cô ấy lại bị nghiện. Sau đó, ông làm nghề đâm thuê chém mướn rồi chết vì căn bệnh thế kỉ. Mẹ cô ấy thì bán hàng cá ở chợ và nói thật cũng khá chợ búa, tham lam.
Nhiều lần bác vay 5, 10 triệu của tôi rồi quên trả. Do nhà cũng dư giả, lại đi làm thêm dự án, mở shop từ hồi sinh viên nên tôi cũng có đồng ra đồng vào. Tôi cũng chẳng tính toán gì những món nợ đó với bác. Nhưng được 1 lần rồi sẽ có nhiều lần.
Bác thường xuyên vay, làm tôi cũng nản và nhắc khéo về những lần nợ trước làm bác không dám vay thêm. Nhưng không vay thêm thì bác nghĩ ra cách khác. Ví dụ mỗi lần chúng tôi về quê, bác lại dặn tiện thể mua hộ bác bộ chăn ga mới, hay cái cáo rét bác đi ăn cưới, hay cái túi xách bác đi chùa...
Tôi mua hộ không thấy bác trả, tôi biết ngay đó là trò mới của bác. Tôi có nói giá trị những vật dụng đã cái mua thì bác ậm ừ rồi nói để 2,3 hôm nữa bác lấy tiền hàng rồi trả. Nhưng lần nào cũng mất hút thôi.
Thêm nữa, đi đâu bác cũng khoe có thằng con rể nhà giàu, nó mua sắm cho hết. Lại thêm bác có tính khinh người ra mặt. Từ ngày có đồ đạc, quần áo mới, con rể hờ, bác rất hay chê những người trong xóm lôi thôi, những đứa con gái nhà khác kém cỏi chịu cảnh nghèo nàn. Thực sự tôi cũng phát nản.
Tôi nói lại với em thì em chỉ biết cười trừ xin lỗi. Em bảo tôi đừng bao giờ mua cho mẹ cái gì và để em bảo mẹ. Chưa hết, chị gái cô ấy làm ở quán bar, nghề gì thì chắc có lẽ mọi người cũng đoán ra. Nhưng tôi luôn tự dặn lòng, nhà cô ấy thế chứ cô ấy có thế đâu.
Khi tôi đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối vô cùng. Mẹ nói tôi bị cô ấy làm mờ mắt. Gương mặt cô ấy cũng ưa nhìn, nhưng mẹ nói cô ấy có gò má cao, tướng sát chồng. Mẹ nói mắt cô ấy láo liên, nhìn gian xảo. Rồi nhà cô ấy không môn đăng hộ đối so với nhà tôi. Cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng. Rồi thì cô ấy hơn tôi tận 2 tuổi, nhìn bên ngoài đã thấy già hơn tôi nhiều...
Vì tính cách tôi ngang bướng, nên bố mẹ dù có ghét bỏ cũng không thay đổi được tôi. Rồi bố mẹ tôi nói muốn đến nhà cô ấy để thăm và xem nhà.
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì cuối tuần hôm ấy, mẹ em gọi chúng tôi về. Về tới nhà thấy nhà cửa ngổn ngang, nào bàn, ghế, giường, máy giặt mới... Mẹ em đon đả chạy ra đón tôi. Bà nói biết thông gia chuẩn bị sang nên phải gấp rút chuẩn bị sang sửa lại nhà cửa.
Tôi ngó ra ngoài sân thì có mấy ông đang hì hụi vôi vữa sửa lại nhà vệ sinh với bếp. Nhìn góc nhà thì 1 đống gạch hoa mới, chắc mẹ em định lát lại nhà. Rồi mẹ em đưa tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Tôi vẫn còn đang trố tròn mắt nhìn bà, thì bà vẫn tiếp: "Khổ quá, dạo này mẹ lại làm ăn khó khăn nên cũng không có tiền, nhưng vì tương lai 2 đứa mẹ vẫn phải cố. Hai đứa có thì cho mẹ vay, tháng sau mẹ trả liền".
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? (Ảnh minh họa)
Em thì cũng lí nhí, bối rối bảo: "Sao mẹ làm không bảo tụi con, tổng tiền con tiết kiệm chỉ được có gần 10 triệu. Hay là mẹ trả đồ về cho người ta đi".
Thấy tôi có vẻ chán nản, không nói gì, mẹ em giận dỗi nói: "Tất cả mẹ làm vì 2 đứa, vậy mà chẳng đứa nào chịu cảm ơn còn khó chịu quay đi". Tôi nói không có sẵn tiền trong người, bà xởi lởi nói cây rút tiền cách nhà cũng có 5km thôi.
Tôi đưa cho bà 5 triệu, rồi nói: "Con đợt này làm ăn thua lỗ, cũng đang bí tiền". Nói rồi tôi xin phép lên Hà Nội có việc gấp, em cũng lên cùng tôi ngay hôm đó. Tôi biết, mặt mẹ em chắc chắn sẽ chảy dài, nhưng tôi chẳng để bà nài nỉ, bước đi 1 mạch. Bà làm tôi thấy chán ghê gớm.
Nói thật, số tiền mẹ em đưa ra cũng không là quá lớn với tôi. Nhưng hết lần này đến lần khác bà làm tôi vô cùng chán nản, chắc chắn là ảnh hưởng tình cảm của tôi với em, chưa kể mẹ tôi suốt ngày gọi điện khuyên răn.
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? Hay tôi nên tìm cho mình con đường khác?
Theo VNE
"Tôi chỉ yêu, không bao giờ cưới xin, sinh nở" Xin đừng vội dè bỉu quan điểm sống của tôi mà hãy nghe tôi giải thích. Dưới đây là vài lý do tôi đưa ra tuyên bố này. Tại sao lại phải lấy chồng? Câu trả lời phổ biến thứ nhất, để có bờ vai vững chắc làm điểm tựa, có người làm trụ cột trong gia đình để dựa vào. Quan điểm...