33 tuổi, không còn bồng bột nữa
“Nếu như em còn ít tuổi thì có lẽ anh đã có thể tha thứ cho em, vì sự bồng bột và nông nổi của tuổi trẻ. Nhưng em cũng đã 33 tuổi, đã qua rồi cái tuổi bồng bột…”
Ảnh minh họa
Đã 2h sáng, tôi vẫn ngồi 1 mình, mặc cho 2 dòng nước mắt tuôi rơi lã chã. Không biết tôi đã ngồi thế này bao nhiêu tiếng đồng hồ để nghĩ về cái tổ ấm đã trở nên lạnh lẽo chỉ vì những sai lầm không thể tha thứ của tôi.
Bây giờ, trước mắt tôi là lá đơn ly hôn mà anh đã ký sẵn cùng với lá thư chỉ có vài dòng ngắn gọn:
“Anh đã soạn sẵn đơn ly hôn, em chỉ việc ký vào là chúng mình tự do. 3 năm đối với một cuộc hôn nhân là quá ngắn ngủi. Nhưng sự ghen tuông mù quáng của em đã khiến anh không chỉ mất hết bạn bè, mất đi cả sự nghiệp mà bao năm anh phấn đấu, em còn giết chết cả tình yêu của anh dành cho em. Nếu như em còn ít tuổi thì có lẽ anh đã có thể tha thứ cho em, vì sự bồng bột và nông nổi của tuổi trẻ. Nhưng em cũng đã 33 tuổi, đã qua cái tuổi bồng bột và suy nghĩ thiếu chín chắn rồi em ạ.”
Từng câu, từng chữ anh viết, ngắn gọn mà chua chát, cứ nhảy nhót trong đầu tôi, khiến cho hai dòng nước mắt cứ thế mà tuôn trào. Tôi biết tôi đã sai rồi, nhưng làm sao anh cho tôi một cơ hội nữa để sửa chữa?
Trước khi gặp anh, tôi đã từng bị đồng nghiệp liệt vào danh sách ế, vì đã gần 30 tuổi, họ vẫn thấy tôi đi về một mình, không người đưa đón. Thế rồi, tôi đã gặp anh, yêu anh qua sự giới thiệu của một người bạn. Thú thực ban đầu tôi bị anh làm cho say đắm, là bởi cái vẻ chững chạc, và cách nói chuyện có duyên, lại rất hiểu biết của anh.
Video đang HOT
Sau gần một năm tìm hiểu, tôi quyết định lên xe hoa theo anh về để sống chung với anh dưới một căn hộ rộng rãi đầy đủ tiện nghi trong sự ngưỡng mộ và có chút ghen tị của bạn bè.
Có thể nói, ở lứa tuổi của tôi, lấy được một người như anh coi như là mỹ mãn, bởi lúc nào anh cũng tỏ ra ân cần, quan tâm và chiều chuộng tôi hết mực. Thấy công việc của tôi khá vất vả, lương lại chẳng được bao nhiêu, anh khuyên tôi nghỉ việc, đợi một vài năm nữa anh thành lập công ty, tôi sẽ phụ giúp cho anh trong việc điều hành công ty mới này.
Nhưng cũng từ đó, áp lực công việc với anh dường như nhiều hơn, những buổi đi sớm về muộn của anh cũng bắt đầu xuất hiện. Có hôm, hai vợ chồng đã chuẩn bị đi ngủ thì bất chợt anh nhận được điện thoại của một ai đó, rồi lập tức anh phi ra khỏi nhà, chỉ với lời giải thích ngắn gọn: anh có việc đột xuất phải đi ngay bây giờ.
Không chỉ có vậy, tôi còn nhận ra tâm trạng của anh cũng thay đổi rõ rệt, anh hay buồn vui vô cớ. Có khi tôi phát hiện ra anh ngồi hàng tiếng đồng hồ ngoài lan can rồi chỉ nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Còn tôi, đang được cưng chiều, bỗng dưng anh thờ ơ với tôi hơn, sau nhiều trận cãi nhau liên tiếp, tôi giận và vờ coi anh như người xa lạ. Lâu dần, khi tôi tỏ ra muốn làm lành với anh thì lại đến lượt anh trở nên lạnh nhạt. Có khi cả tuần anh chỉ nói với tôi không quá 10 câu. Điều đó, càng khiến tôi như phát điên. Thà rằng anh cứ cáu, cứ giận, rồi nói rõ với tôi những bức xúc trong lòng anh thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng anh đã không làm như thế. Nỗi lo mất chồng càng ngày càng lớn dần trong tôi, sự ghen tuông cũng từ đó mà bùng nổ.
Tôi bắt đầu làm những việc mà trước đó tôi chưa từng nghĩ tới. Một mặt tôi nhờ người bạn đang làm tổng đài, kiểm tra cho tôi số điện thoại của tất cả những cuộc gọi, tin nhắn mà anh hay liên lạc. Mặt khác tôi thuê một cậu thanh niên thường xuyên theo dõi chồng. Những số điện thoại đáng nghi, tôi đều gửi tin nhắn để “dằn mặt” trước, mọi bước đi của chồng đều bị tôi kiểm soát từ xa.
Sau gần hai tháng thuê người theo dõi anh, cuối cùng tôi cũng nhận được một thông tin đắt giá. Anh đang đi vào khách sạn cùng một cô gái trên chiếc xe mới mua của chúng tôi. Ngay lập tức, tôi lao ra khỏi nhà, phóng thẳng xe đến khách sạn để “bắt quả tang” anh.
Không tìm được tên anh trong danh sách thuê phòng, tôi đành phải chờ đợi cho đến khi anh “xong việc”. Càng đợi lâu bao nhiêu thì máu ghen trong tôi càng sôi sục mấy nhiêu. Cho nên, vừa thoáng nhìn thấy anh bước ra từ thang máy, bên cạnh là một cô gái, tôi đã vội lao đến, vừa la hét, vừa cào cấu đứa con gái mất nết đã cướp chồng của tôi trong sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
Chỉ đến khi có người đến kéo tôi ra, chị ta ghé vào tai tôi nói rằng, hôm nay công ty đang tổ chức tiệc mừng sinh nhật, kia là con gái cả của sếp, vì thế đừng làm cho chồng mình xấu hổ nữa. Lúc đó tôi mới bừng tỉnh và nhận ra các đồng nghiệp của anh đã đứng xung quanh từ lúc nào, còn anh thì quay đi không nói với tôi nửa lời…
Đã một tuần trôi qua, anh chỉ trở về mỗi lần cần lấy một thứ đồ gì đó, tôi thèm khát được bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi, cho dù là ánh mắt giận dữ, nhưng không, anh không nói cũng không nhìn tôi bất cứ một lần nào, tất cả chỉ rơi vào im lặng.
Lá đơn này, tôi chưa một lần muốn ký, nhưng tôi sẽ phải làm thế nào đây khi mà ngọn lửa căm giận tôi vẫn đang ngùn ngụt cháy trong anh?
Theo Vietnamnet
Phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau
Sau một lần cãi vã, chúng tôi chia tay nhau. Lần cuối cùng ấy, tôi đã trót mang giọt máu của anh ta trong mình. Để dụ dỗ tôi phá cái thai, anh ta bảo "phá thai đi rồi chúng mình lại yêu nhau" và hứa hẹn đủ điều.
Tôi và người yêu tôi yêu nhau đã 7 năm. Dù yêu nhau lâu như vậy nhưng chúng tôi đều đang còn trẻ. 16 tuổi gặp nhau tại trường phổ thông, chúng tôi đem lòng yêu mến nhau từ đó. Tôi là mối tình đầu của anh ấy. Đến thời điểm này, hai chúng tôi đều đã ổn định công việc. Tôi làm kế toán một công ty tư nhân còn anh ấy làm cảnh sát khu vực tại nội thành Hà Nội.
Yêu nhau lâu vậy, chúng tôi dự định tầm 24 hoặc 25 tuổi sẽ kết hôn. Người tính không bằng trời tính. Tôi phát hiện anh ta lằng nhằng với một cô gái khác và chúng tôi đã cãi nhau một trận rất to. Không thể thỏa hiệp, chúng tôi đã quyết định sẽ chia tay nhau. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần tha thứ cho anh ấy, nhưng lần này thì mọi thứ không thể duy trì được nữa. Tôi chỉ không ngờ, lần gặp nhau cuối cùng đó tôi đã có thai.
Anh ấy không chối bỏ nhưng tỏ thái độ rất giận tôi vì đã không phòng tránh cẩn thận. Trước đây, tôi vẫn chủ động phòng tránh kỹ càng. Lần này, do tâm lý xác định là chia tay, chẳng cần đề phòng gì nữa nên tôi đã ngừng uống thuốc. Tôi rất đau khổ và tự trách móc bản thân đã để xảy ra chuyện này khi hai đứa quyết định chia tay.
Ảnh minh họa.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, bố mẹ anh ấy và gia đình tôi đã gặp nhau 2 lần để bàn chuyện nhưng cả hai lần anh ấy đều vắng mặt. Sau khi im lặng và trốn tránh không gặp gỡ tất cả mọi người, kể cả gia đình anh ấy, gia đình tôi và tôi. Anh ta quyết định gặp tôi và tuyên bố là không muốn cưới vì chưa sẵn sàng.
Muốn con mình sinh ra được khai sinh đầy đủ nên tôi đề nghị anh ta đăng kí kết hôn, không cần cưới. Dù vậy, anh ta nhất quyết từ chối với lí do anh ta là công an, phải làm thù tục thẩm tra lý lịch rất mất thời gian. Tôi thừa biết, đó chỉ là lí do để anh ta chối bỏ đứa con, trốn tránh trách nhiệm của mình. Đồng thời không muốn ràng buộc gì với tôi và đứa con.
Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều.Thời gian mang thai, tôi nghén và không ăn uống được. Anh ta không bội bạc đến mức không nhắn tin, hỏi han, quan tâm hay mua đồ ăn chăm tôi dù cũng chỉ được... 2 lần. Nhưng tôi hiểu anh ấy muốn gì. Anh ta chỉ muốn dỗ dành tôi để tôi phá bỏ cái thai. Vì nếu tôi sinh con, anh ấy sẽ bị đuổi ra khỏi ngành nếu không chịu đăng ký kết hôn. Ấm ức, tôi nói anh ta nhiều câu không ra gì.
Điều tôi không thể tưởng tượng nổi là anh ấy buông 1 câu đầy thách thức: Tôi không cưới, cũng không đăng ký, nhà cô muốn kiện thì cứ kiện, thằng này không cần. Nghe xong, tôi thực sự thất vọng và đã khóc rất nhiều.
Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho anh ấy nói rằng sẽ bỏ cái thai để tìm một tương lai mới bên người đàn ông tử tế khác. Anh ta giả đò nhắn tin lại bảo nếu tôi bỏ thai rồi thì quay về tiếp tục yêu anh rồi năm sau cưới. Tôi thừa biết đấy chỉ là lời có cánh để tôi an tâm. Thực tế, tôi quyết định sẽ không làm chuyện tội lỗi và giữ em bé lại nhưng anh ấy thì không biết gì và vẫn đinh ninh là tôi sẽ bỏ con.
Hiện giờ đã 1 tuần hai chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Bố mẹ anh ấy cũng không còn gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe và đi khám của tôi. Dù buồn nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn khi gia đình luôn ở bên và tạo điều kiện để tôi có đủ khả năng làm mẹ đơn thân. Tôi không còn yêu, cũng không còn muốn cưới đề chung sống với người đàn ông bội bạc đó, Nhưng tôi không muốn đứa con mình sinh ra chịu thiệt thòi, điều tiếng và giấy khai sinh của con bị trống. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Cai game cho chồng bằng cách trở thành game thủ Giờ tôi mới hiểu cái cảnh "có chồng hờ hững cũng như không" khi suốt ngày chồng chỉ chăm chăm vào máy tính để chơi game, mặc vợ kêu gào thảm thiết. Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào, giữa cuộc sống độc thân và đã có gia đình quả thực khác nhau. Không ít người vỡ mộng khi bước vào...