31 tuổi, người yêu bỏ, cưới ai bây giờ?
Ngọc khóc ngất sau khi anh nói lời chia tay. Với Ngọc mà nói, đây là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời cô. Không có lý do gì Ngọc có thể lý giải được nguyên nhân tại sao tình yêu đang mặn nồng mà cuối cùng người yêu cô tha thiết lại quyết định chia tay.
Đã từng yêu một người suốt bao nhiêu năm nhưng bị người ta phản bội, Ngọc mang trong lòng nỗi đau lớn vô bờ bến. (Ảnh minh họa)
Ngày đó, khi Ngọc gặp anh, cô đã nói với anh rằng, cô đã không còn trẻ nữa, đã nhiều tuổi và thật sự muốn tìm một mối tình nghiêm túc. Đã mấy năm nay, cô chưa từng có cảm tình với ai như với người đàn ông này, thế nên, khi có được tình cảm ấy, cô thật sự rất trân trọng. Người đàn ông đến với cô đúng là người tuyệt vời, chỉ sau mối tình đầu của cô.
Đã từng yêu một người suốt bao nhiêu năm nhưng bị người ta phản bội, Ngọc mang trong lòng nỗi đau lớn vô bờ bến. Người ngoài nhìn vào không hiểu được tại sao Ngọc lại đau như vậy, chỉ có cô thấu hiểu được chính tâm can của mình. Cô gần như mất heetsn iềm tin, lý trí, mất cả tình yêu và không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai khác sau khi cuộc tình này chấm dứt.
Ngọc đã từng yêu người ấy điên cuồng, thề nguyện sống chết vì người ấy. Cô nghĩ, cả đời này sẽ khó lòng gặp được người đàn ông nào yêu thương mình như thế. Tưởng chừng anh có thể hái được sao trên trời xuống cho Ngọc. Thế mà đùng một cái, người tình lại bỏ Ngọc chạy theo một người đàn bà giàu có hơn. Ngọc nhận ra, mình đã quá si tình, yêu mù quáng để rồi khổ đau. Giá như Ngọc không tin tưởng, không yêu anh ta nhiều như thế thì bây giờ sẽ không đau khổ như vậy. Ngọc cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Là người con gái mạnh mẽ, Ngọc vốn tin rằng, mình sẽ vượt qua mọi khó khăn gian khổ và không bao giờ chịu khuất phục dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng nào ngờ, Ngọc bị sa vào lưới tình và đến lúc Ngọc nhận ra, mình không còn là cô gái năm nào nữa. Mất đi người yêu, mất hết niềm tin vào cuộc sống, Ngọc không còn muốn yêu ai nữa.
Rồi những người bạn cứ lần lượt đi lấy chồng, sinh con hết, còn lại mỗi mình Ngọc. Ai cũng thắc mắc tại sao Ngọc không yêu ai, lại cứ lao vào công việc như con thiêu thân vậy. Đàn bà thì cần gì phải như thế, vì đàn bà là phải lấy chồng sinh con. Ngọc đã không còn là cô gái trước kia, chỉ biết tìm quên trong công việc.
4 năm qua đi, cho tới ngày Ngọc gặp được anh, người đàn ông khiến trái tim cô lay động, cô đã một lần nữa sa lưới tình. Tưởng chừng trái tim nguội lạnh sẽ không bao giờ hàn gắn được, vậy mà đến lúc, nó lại đập một lần nữa vì một người đàn ông.
Video đang HOT
4 năm qua đi, cho tới ngày Ngọc gặp được anh, người đàn ông khiến trái tim cô lay động, cô đã một lần nữa sa lưới tình. (Ảnh minh họa)
Bây giờ, Ngọc đang yêu, yêu thực sự và cô hi vọng tình yêu này sẽ là đích đến cuối cùng. Cô sợ thất bại, sợ mình sẽ không có được người yêu đến cuối cùng nữa. Cô đã yêu anh và thổ lộ hết những lo lắng trong lòng. Ngọc chưa từng thôi chân thành dù là mối tình thứ hai. Tưởng đã rút được kinh nghiệm, đã yêu một lần và đã bị người yêu phản bội, nhưng bây giờ, Ngọc lại tiếp tục lao vào cuộc tình này như con thiêu thân. Ngọc sợ người yêu không hiểu tâm tình của mình nên đã nói hết những lo lắng trong lòng cô.
Anh hứa hẹn sẽ cưới Ngọc vì anh trân trọng cô, muốn được ở bên cô, yêu thương cô thật lòng. Anh bảo cô là người phụ nữ khiến anh yêu sâu đậm nhất và anh sẽ sớm chia sẻ chuyện này với gia đình anh, xin phép họ cho hai người cưới nhau.
Những gì anh nói khiến Ngọc tin, Ngọc hi vọng anh sẽ không vì chuyện quá khứ của cô và tuổi tác của cô mà phiền lòng. Sinh năm 84, Ngọc đã cảm thấy lo lắng chuyện hôn nhân khi bị bố mẹ thúc giục. Và giờ, mới yêu anh 7 tháng, Ngọc đã muốn tính chuyện cưới xin.
Anh đồng ý chuyện đó và nói sẽ đưa Ngọc về thưa chuyện với bố mẹ anh. Đúng là, Ngọc từng hi vọng vào chuyện đó nhưng mà, sau hơn 3 tháng, anh không đả động gì nữa. Một lần Ngọc tình cờ theo dõi anh, và phát hiện anh đang sống với người con gái khác. Chua chát quá, cay đắng quá. Hóa ra là anh đang sống thử với người khác và anh chọn Ngọc vì anh đã chán cô gái kia. Anh nói, đó là chuyện quá khứ, anh định giải quyết chuyện này xong rồi sẽ tính chuyện cưới xin với Ngọc. Nhưng làm sao Ngọc có thể chịu đựng được chuyện này. Cưới người đàn ông như vậy thì chi bằng, sống độc thân cả đời còn hơn. Người yêu bỏ, cưới ai bây giờ?
Đó, người con gái nhiều tuổi, sinh năm 84, đã ngoài 30 tuổi còn bị người yêu bỏ, vậy bây giờ sẽ lấy ai? (ảnh minh họa)
Sinh năm 84, đâu còn trẻ nữa, chỉ có cơ hội này và khó khăn lắm tình yêu mới hé mở. Vậy mà lại gặp phải hoàn cảnh trớ trêu. Ngọc thấy tuyệt vọng vô cùng, khóc bao nhiêu ngày sau khi người yêu nói lời chia tay. Vì căn bản, anh bảo, anh không còn mặt mũi nào nhìn Ngọc, nếu vậy, anh chọn cách ra đi.
Đó, người con gái nhiều tuổi, sinh năm 84, đã ngoài 30 tuổi còn bị người yêu bỏ, vậy bây giờ sẽ lấy ai? Cô đau khổ nhận ra mình không còn con đường nào đi nữa. Một lần nữa mà thất bại trong tình yêu thì còn hi vọng gì được yêu thêm một lần. Và trái tim cũng không thể tiếp tục yêu một ai khác, không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể yêu.
Bây giờ, Ngọc chỉ biết khóc, ngậm đắng nuốt cay, đợi đến ngày có thể tìm lại được tình yêu nhưng cô không hi vọng, mình có thể yêu ai như trước đây và bây giờ. Có lẽ, cô sẽ chẳng bao giờ yêu được ai nữa, có thể sẽ ế chồng hoặc cả đời này, làm mẹ đơn thân…
Theo GĐ
Ngôi nhà hạnh phúc trong em
Đấy là một gia đình mới của em, em tự nhận cho riêng mình như thế đấy.
Lần đầu tiên em kéo dài thanh sắt, 2 bánh xe của chiếc vali lăn tròn trên đường vào nhà ga. Một mình em với cuộc hành trình mới - đi đến vùng đất mới mà em chưa từng một lần qua. Hình như khóe mắt em ứ nước, em lặng nhìn phố cũ chạy dọc về phía sau mình, phố cũ ấy đã cho em vô ngần kỉ niệm.
Chuyến tàu về ga trễ nhưng vẫn đủ để em đến Thanh Hóa trong buổi chiều dịu nắng. Chú taxi mang chất giọng xứ Thanh nhè nhẹ, em thấy mình dễ mủi lòng trước lời mời của một người chú sao quá đỗi thân thiện trong lần đầu gặp nhau. Thế rồi hai chú cháu luyên thuyên chuyện trò suốt trên con đường về.
Anh đón em bằng một nụ cười tươi, nhưng em bảo đấy là nụ cười hiền quá. Chẳng giống như những gì em tưởng tượng ra trong đầu mình lúc còn ngồi trên chuyến tàu tới đây. Chu đáo xếp hết đồ đạc của em lên xe máy rồi chở em về nhà. Bỗng nhiên mọi việc chẳng giống như những gì em đã nghĩ.
Trời xứ Thanh mây đang bồng bềnh trôi. Ngôi nhà cấp bốn giản dị mát rười rượi, phải chăng vì sàn nhà được chăm chút quá, sàn sạch bóng. Thả bước chân trần lên sàn mà cứ ngỡ như mình đang đi trên thảm cỏ mượt trong buổi sáng sương. Anh lại cười với em, cất hành lý cho em cẩn thận, anh chững chạc hơn những gì em chừng đoán. Rồi cả nhà tụ tập đón thành viên mới, ai cũng cười hiền như là đã quen em từ lâu lắm lắm rồi, em vừa thấy là lạ lại vừa thấy vui vui.
Cái không khí được mọi người quan tâm, ngồi vây quanh bên mình hỏi chuyện: Em đi tàu có mệt không? Chị đi xa vậy lần nào chưa, có sợ không chị? Em đã thấy đói chưa? Em có muốn uống một ly nước không?... Đấy là một gia đình mới của em, em tự nhận cho riêng mình như thế đấy.
Em tin có một định mệnh khiến chúng ta trở thành anh em! (Ảnh minh họa)
Bữa tối ngồi quây quần bên bàn cơm mà một vài thành viên trong gia đình tự đi chợ mua đồ, tự nấu nướng. Mấy anh trò chuyện ngộ quá, em vừa ăn cơm vừa phải phân tích xem câu nào là thật, câu nào là câu chọc đùa. Bát cơm đơm được nhiều lần hơn, phải chi vì đã lâu em không được ăn cơm tự nấu ở nhà, không được dùng bữa tối cùng nhiều người thân thiết đến như thế!
Thế nhưng trong hành trình của cuộc đời mỗi người chúng ta ai cũng có những lúc phải lựa chọn lối rẽ. Em chỉ là người rẽ lối qua xứ Thanh trong mấy ngày ngắn ngủi, bởi chúng ta không cùng mục tiêu và lý tưởng cho tương lai, bởi công việc mà em chọn để gắn bó trong đời mình không giống như anh và những thành viên khác trong gia đình đã chọn. Chuyến tàu mới cho em biết mình đang đi về đâu, đỗ ở nhà ga nào, nhưng chuyến tàu chẳng thể nào cho em biết được...trái tim mình sẽ đi về đâu.
Em nhớ hai cô bé nhỏ tuổi trong ngôi nhà ấy, hai cô bé lúc nào cũng gọi chị xưng em với mình, nhớ buổi tối đầu tiên ba chị em thủ thỉ tới tận khuya mới chịu đi ngủ. Em nhớ mấy anh trai người nhỏ con mà cả nhà đều bảo là tại vì cái miệng của mấy anh cứ nói luyên thuyên suốt ngày nên người mãi không lớn được. Em còn nhớ những lần cả nhà gắp miếng thức ăn cho nhau lúc cùng ngồi quây quần ăn cơm. Nhớ hôm đi đá bóng trên sân bóng trung tâm cứ để mặc cái nắng khó tính, để mặc cái nóng đổ mồ hôi, cả nhà mình đua nhau chạy trong sân mà hò hét.
Và rồi, em cũng nhận ra là mình đang nhớ anh rất nhiều. Bao con phố mà anh từng đưa em qua, cùng tản bộ rồi thưởng thức những món ăn nơi xứ Thanh ngon, lạ. Ngồi hát cho em nghe những bài hát mà cả anh và em đều thích. Gió mát thổi từ đâu mà lòng mình mát rượi. Anh nhẹ nhàng và trái tim cũng sâu sắc quá đỗi. Trái tim em đập những nhịp không tên.
Phải chăng những ngày ở đây trôi qua nhanh hơn những ngày bình thường, trôi nhanh quá nên em thấy lòng mình cũng vội. Vội gom nhặt hết những thương yêu mà em có, vội quấn quýt bên nhau như thể ngày mai sẽ là ngày đi xa không còn được gặp lại. Và em sẽ nhớ từng dáng đi, nét mặt, từng nụ cười của mỗi thành viên trong ngôi nhà hạnh phúc ấy. Em biết, mình sẽ nhớ riêng anh nhiều hơn.
Con đường em đi hôm nay sẽ đưa em đến một chân trời mới, chẳng ai có thể biết được ngày mai là khổ đau hay hạnh phúc, giàu sang hay nghèo hèn. Chúng ta chỉ có thể biết được rằng: ở đâu đó trên trái đất này luôn có những người thân, người quen sẵn sàng trao tặng cho ta tình yêu thương chân thật, sẵn sàng đón chào ta như đón một người ruột thịt gia đình. Ngôi nhà hạnh phúc đang khuất dần về phía sau của đoàn tàu chạy vội, nhưng kỉ niệm của những ngày ngắn ngủi vừa qua sẽ đi bên em đến suốt cuộc hành trình. Em tin có một định mệnh khiến chúng ta trở thành anh em!
Theo VNE
Đừng quên em anh nhé! Bức thư cuối em viết cho anh, hay là em viết cho chính mình! "Trong vòng quay hối hả của cuộc sống, rồi cũng có lúc người ta dừng lại. Có người không biết mình đi tiếp ra sao, có người muốn được nghỉ ngơi.... Còn em những lần em dừng lại trong cuộc đời mình, anh à.... Hình như đều nghĩ về...