31 tuổi mới biết yêu lần đầu
Nhưng cũng chính vì tuổi quá lớn mới có được cảm giác của mối tình đầu nên tôi lại thấy run rẩy và sợ hãi vô cùng.
Phải thú nhận một điều là, tôi xấu. Một đứa con gái xấu thì khó mà có cơ hội để kiếm một người đàn ông như ý với mình. Con gái vốn chân thành, một khi đã yêu ai thì hết lòng hết dạ. Nhưng không phải ai cũng được như ý nguyện, nhất là với những cô gái xấu. Yêu một người mà người đó cũng dành tình cảm cho mình, quả là điều quá khó khăn.
Tôi khổ tâm vì mình từng bị bạn bè chê là xấu. Tuy họ không nói thẳng nhưng họ thường hay góp ý về chuyện ăn mặc, trang điểm của tôi. Họ bảo tôi nên thế này, nên thế nọ. Có người còn bảo, tôi nên đi thẩm mỹ, đầu tư tiền để có nhan sắc, như vậy sẽ có cơ hội lấy được người chồng tử tế. Thì ra là vậy, xấu như tôi thì không thể lấy được người chồng tốt hay sao?
Tôi biết mình xấu, xấu gần giống như Thị Nở vì khuôn mặt tôi thật chẳng được cái nét gì. Tôi chỉ được cái cao ráo, nên nếu ai nhìn tôi từ đằng sau thì họ sẽ chú ý tôi, nhưng khi thấy mặt, họ lại thất vọng tràn trề. Nhiều người đàn ông tỏ thái độ như vậy nên tôi càng không thể tự tin vào bản thân mình. Tôi sợ yêu, sợ đối diện với ai đó và sợ ngồi tiếp chuyện đàn ông. Vì tôi biết, họ sẽ rất chú ý cái gọi là nhan sắc của tôi. Tôi chẳng có gì cả.
Tôi khổ tâm lắm, mệt mỏi lắm. Chỉ muốn có một người để lấy cho bố mẹ yên lòng. Bây giờ thì chẳng còn dám nghĩ tới chuyện yêu nữa. (ảnh minh họa)
Thế nên, 31 tuổi, tôi chưa yêu ai, chưa có mối tình đầu. Một đứa con gái đã bước sang tuổi 31 mà nói chưa yêu ai, đúng là người ta sẽ cười vào mặt. Hoặc là người ta nghĩ, chắc có vấn đề nên tôi không thể yêu ai. Thú thực, chưa có đàn ông tỏ tình với tôi. Mẹ tôi cứ giục tôi này kia, bảo tôi là thôi phiến phiến lấy chồng cho xong chuyện vì tôi như quả bom nổ chậm trong nhà, nhưng mà muốn phiến phiến cũng không xong ấy chứ.
Video đang HOT
Tôi khổ tâm lắm, mệt mỏi lắm. Chỉ muốn có một người để lấy cho bố mẹ yên lòng. Bây giờ thì chẳng còn dám nghĩ tới chuyện yêu nữa.
Thế rồi, bỗng một ngày, qua mai mối, tôi được giới thiệu một người hơn tôi 5 tuổi. Người này cũng muộn vợ, vì một số lý do mà anh chưa lập gia đình. Gặp tôi, tuy tôi không xinh nhưng anh nói, tôi hiền lành, tính tình ôn hòa. Và anh nghĩ, những người con gái luôn tự tư như tôi chắc chắn sẽ là người biết trân trọng hạnh phúc, vì họ không lăng nhăng, không đòi hỏi. Anh tỏ tình với tôi và xin cưới tôi.
Thật may, tôi có cảm tình với anh, tôi yêu anh. Đó là cảm giác rung động đầu tiên của tôi sau 31 năm. Trước đó, tôi đã từng thích nhưng không phải là cảm giác yêu như lúc này, vì tôi đâu dám liều lĩnh như vậy. Chỉ khi anh nói, anh muốn cưới tôi, tôi mới cho phép trái tim mình thổn thức.
Thôi thì 31 tuổi mới biết yêu, biết rung động và biết lấy chồng. Vậy lấy chồng cho xong, còn đợi điều gì nữa, đợi đến bao giờ? (ảnh minh họa)
Nhưng lòng tôi ngổn ngang trăm lỗi, tôi cảm thấy mình thực sự yêu anh nhưng lại không biết, anh có chân thành với mình hay không. Bạn bè tôi bảo, thôi thì dù sao người ta cũng nhiều tuổi nên họ quyết định lấy mình là thật. Còn chuyện tình yêu bây giờ không tính toán nữa, quan trọng là mình cũng đã yêu họ. Lấy một người có tình cảm là được rồi, còn hơn là cố đấm ăn xôi. Thôi thì cũng đành, dù là anh có thật tình với mình hay không thì anh cũng đã tỏ tình và ngỏ ý muốn lấy mình.
Thôi thì 31 tuổi mới biết yêu, biết rung động và biết lấy chồng. Vậy lấy chồng cho xong, còn đợi điều gì nữa, đợi đến bao giờ? Gái xấu thì phải chấp nhận thôi, may mà cũng đã lấy được một người mà mình yêu thương thật sự chứ không phải là miễn cưỡng, cố tình…
Nghĩ lại thấy thật khổ cho những cô gái xấu, không có nhan sắc như tôi…
Theo VNE
30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con
Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức.
Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi tu chứ gia đình tôi nhất định không chứa chấp đứa con gái muốn làm bà cô như tôi. Bố mẹ tôi nói vậy và tôi rất đau lòng.
Tôi đã từng có suy nghĩ không lấy chồng, thực tình là như vậy. Vì ngày đó, tôi còn trẻ, lại ở cái tuổi vui vẻ, bồng bột, còn ham vui, chưa nghĩ tới chuyện chồng con, ràng buộc vào mình cho khổ. Với lại, chuyện chồng con là chuyện trọng đại, không thể vì ai nói ra, nói vào mà mình lại quyết định luôn được. Nên tôi cứ từ từ, bảo sẽ tìm được người như ý và sẽ lấy làm chồng.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. Nhiều khi tôi nghĩ, lấy chồng mà sống khổ như vậy thì lấy làm gì, thà ở vậy còn hơn.
Nhưng khi đã gần 30, ngấp nghé tuổi ế, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi sợ một ngày nào đó, mình cũng rơi vào tình trạng như họ, sống cuộc đời đau khổ, vì hôn nhân không phải là mơ, không giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng ra.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. (ảnh minh họa)
Rồi, khi tôi có tư tưởng lấy chồng vì sợ ế, thì cũng là lúc tôi gặp người đàn ông đó. Anh ở ngay gần cạnh nhà tôi vì anh mới chuyển đến. Anh hơn tôi một tuổi, nhìn hình thức cũng ưa nhìn, công việc cũng ổn. Bố mẹ tôi thúc giục chuyện tán tỉnh anh. Tôi chưa tán thì anh đã chủ động tán tôi rồi. Vì thực ra, ngoại hình tôi cũng khá, chỉ là nhiều tuổi nên người ta không nghĩ tới chuyện tán tỉnh. Với lại, không đi ra ngoài, ở nhà, tuổi đó đã khó lấy chồng rồi. Thật may là tôi gặp anh.
Đúng là duyên trời định. Khi chúng tôi gặp được nhau, yêu nhau, tôi mới nghĩ, "đó, có phải mong mỏi gì đâu, hạnh phúc tự tìm đến, mình đâu phải mải miết đi tìm. Vì nếu đó là của mình thì sẽ là của mình". Tôi luôn tự vỗ ngực giương oai như vậy.
Nhưng thật không ngờ, ngày chúng tôi hứa hẹn cưới xin, ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã gặp một sự cản trở rất lớn. Bố mẹ anh sau khi biết tuổi của tôi, ông bà ra sức ngăn cấm. Họ nhất định không đồng ý cho anh lấy tôi. Họ bảo, nhìn tôi già, nhiều tuổi quá thì sau này khó sinh con. Bố mẹ anh bảo, anh như thế, công việc ổn định lại còn có sắc nên lấy một cô gái trẻ hơn thì tốt, cần gì phải yêu người già như tôi.
Kiểu con gái ở quê 30 tuổi mà chưa có người yêu thì thế nào cũng có vấn đề, thế nào cũng là người không ra gì. Bố mẹ anh nói như vậy và nhất định cấm anh, lấy ai thì lấy chứ nhất định không được là tôi. Nghe anh nói, tôi buồn vô cùng. Tôi ngồi bên cạnh anh mà cảm nhận nỗi đau dày xéo con tim, vì bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện lên, nhắc nhở anh phải tránh xa tôi. Họ còn bảo, con gái như tôi thì thiếu gì, ế rồi không lấy được ai nên sẽ bám riết lấy anh. Nghe họ nói cay nghiệt quá, tôi thực lòng không muốn làm gì thêm nữa, tôi mệt mỏi quá rồi!
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng nào để nói lời yêu, liệu còn tiếp tục yêu được không? Và nếu có cố gắng lấy nhau, về gia đình ấy, tôi có sống được với bố chồng, mẹ chồng như vậy?
Ở cái tuổi này rồi, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chả lẽ, tôi không thể yêu ai, không thể lấy ai nữa sao? Hay là tôi phải lấy người có vợ, đã có gia đình rồi để an ủi phận mình, là cái kiếp con gái 30 mới lấy chồng? Đúng là, số phận thật trớ trêu, lâu nay tôi mới mở lòng ra được với một người thì giờ đây, tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này sao?
Theo VNE
Quá cô đơn nên cưới đại 1 người Đã từng ly hôn một lần, vì thế khi gặp người mới, Thơ nhanh chóng tiến tới hôn nhân. Đó là sai lầm thứ hai trong đời cô. Hôn nhân là một điều vô cùng trọng đại của đời người. Vì thế để hôn nhân được bền vững, người ta cần lựa chọn một bạn đời phù hợp. Nhưng không phải ai cũng...